Âu Yếm Trong Vòng Tay

CHƯƠNG 1: Một anh chàng đẹp trai


2 năm

trướctiếp

Phòng ăn sáng của khách sạn rộng rãi, ở giữa có một dãy bàn vuông màu cà phê hướng ra cửa sổ sát đất lắp kính trong suốt và sạch sẽ, 6h sáng mùa đông mặt trời vẫn chưa mọc. Mặt hồ ngoài cửa sổ mờ mịt cùng với những gợn sóng lăn tăn, cơn gió lạnh lẽo thổi bay những chiếc lá khô, bên ngoài chỉ có hai người làm vườn trong khách sạn mặc áo yếm đang cúi xuống để dọn dẹp.

Mọi thứ xung quanh đều đang trong quá trình từ từ thức tỉnh, không khí u ám, mù mịt trông vô cùng buồn ngủ và uể oải.



Một người làm vườn là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, sau khi ném một chiếc lá vào túi, cô ấy đứng thẳng người ngáp ngắn ngáp dài nước mắt từ khóe mắt chảy ra, vì vậy liền cởi chiếc găng tay bên phải của mình ra và từ từ dụi mắt.

Ngước mắt lên lần nữa, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của vị khách ngồi trước cửa sổ sát đất, liền khựng lại, cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm. Có lẽ do cô ấy đã sững sờ quá lâu khi nhìn thấy đường nét xinh đẹp của đôi môi trên khung cửa kính hoặc có lẽ là do sự lười biếng bị khách phát hiện, nên khuôn mặt cô gái đã đỏ bừng lên——

Đợi đến khi Sư phụ hét lên, giống như một con chim sẻ nhỏ sợ hãi tung cánh bay lên trời, quay đầu chạy từ bãi cỏ đến con đường đá từ xa, không thể không nhìn lại ...



Sau đó nhìn thấy bộ dạng của đối phương, cũng vội vàng giơ lên tay vẫy vẫy.

Nụ cười trên môi Ôn Viễn càng ngày càng đậm, cô rút ngón tay trắng nõn thon dài vẫy vẫy bên ngoài, cầm ly cà phê do người phục vụ đưa tới, nhấp một ngụm, hương vị ấm áp êm dịu tràn vào kẽ răng, toàn bộ vị giác cũng được đánh thức, lại cảm thấy có chút muốn ăn.

Buông ly cà phê trắng sạch sẽ và không có dấu vết của son môi xuống. Người phụ nữ trên khuôn mặt không chút phấn son, chỉ thản nhiên mặc một chiếc váy len cashmere màu xanh matcha, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim màu be mỏng, để lộ một phần bắp chân thon thả trắng nõn, bước lên tấm thảm dùng một lần trong khách sạn. phòng .Mái tóc đen dùng sợi sa tanh buộc lỏng, tóc mái hơi lòa xòa sang hai bên má lúc ăn.



Lực chú ý từ ngoài cửa sổ trở lại bữa sáng, cô đang bôi mứt dâu lên miếng bánh mì nướng, khuôn mặt trắng nõn lại không nhợt nhạt, lộ ra khỏe mạnh khí sắc, mày không vẽ mà cong, lông mi đen cong vút, một đôi mắt mèo với độ cung mượt mà, đuôi mắt lại kéo dài hơi hơi phiếm hồng, hiện ra vẻ quyến rũ tự nhiên.



Lúc này có rất ít người xuống ăn sáng, toàn bộ khu vực tự phục vụ có khoảng năm, ba bàn nằm rải rác, nhân viên phục vụ cũng rất nhàn rỗi. Lúc này, một vị khách nữ đi ra cửa, mặc bộ đồ bánh mì dày cộp từ đầu đến chân, trông rất sợ lạnh.

"Chào buổi sáng, xin hỏi số phòng của ngài là bao nhiêu? Chúng tôi sẽ đăng kí giúp chị" Người phục vụ mỉm cười hỏi.

 “1688.” Vị khách vừa đáp lại vừa ngáp một cái, nhìn vào bên trong, nhanh chóng tìm được mục tiêu, vội vàng chạy tới.



"Chị Viễn Viễn!"

Ôn Viễn sửng sốt, mứt dâu dính lên ngón tay, làn da hồng nhuận càng ngày càng trắng rõ ràng, cô dùng giấy lau đi, nhẹ giọng không ngẩng đầu lên nói: "Thẩm Tiêu, nếu em không xuống xuống, chị còn định đi trộm hai quả trứng luộc cho đó. "

Vị khách lè lưỡi cởi bỏ chiếc áo khoác bánh mì dày cộp, để lộ khuôn mặt hồng hào sinh động với đôi má bầu bĩnh, đôi mắt một mí và mái tóc ngắn trông rất đáng yêu.

Cô ấy đặt quần áo và ba lô xuống ghế đối diện Ôn Viễn, vui vẻ nói: "Chị ơi, em đi lấy đồ ăn trước nhé!"

Thẩm Tiêu vừa chạy vừa la hét. Một số đồ trang trí trên áo len vướng vào tóc Ôn Viễn, Ôn Viễn lấy tay che lại, nhưng vẫn bị ăn đau. Búi tóc rối tung, chỉ cần bỏ dao nĩa xuống, để xõa tóc dài và chải lại.



Cô đang ngửa cổ vén tóc, đột nhiên cánh tay lại nhẹ nhàng bị kéo một cái, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tiêu không biết vì sao lại lùi về phía sau, trên tay cầm một cái đĩa trống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị Viễn Viễn, Nhìn .. đẹp trai quá. "

Đó là một người đàn ông cao lớn mặc vest, trợ lý phía sau đang giúp anh đăng ký, anh đi thẳng đến cửa sổ. Nhìn bóng lưng người đàn ông vừa dài vừa thẳng, vai rộng và eo hẹp, chân dài. Màu áo là màu xanh nước biển, màu này thường không được lòng giới trẻ, nhưng ở trên người anh lại rất thích hợp, khí chất trầm ổn mà không chút cẩu thả.



Ôn Viễn nhìn theo ngón tay cô ấy, chỉ thấy là bóng lưng, động tác kéo tóc trên tay cô liền dừng lại. Lông mi khẽ rung lên, một nụ cười đắc ý cong lên trên môi cô.



"Vừa rồi chị không nhìn thấy mặt anh ấy, anh ấy thật sự rất đẹp trai ..." Thẩm Tiêu lại lần nữa tự đáy lòng cảm thán. 

Dường như ý thức được ánh mắt nóng bỏng bên này, người đàn ông liền nhìn sang, khuôn mặt nghiêng nhướng mày, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi lông mày có phần hờ hững, dường như vì nhìn thấy điều gì đó vẻ lạnh lùng trên ngươi anh đột nhiên biến mất. Anh chỉ xoay người một chút khí tức trên người đã hoàn toàn thay đổi.

Cả khuôn mặt của anh đều nhìn hẳn sang phía bên này.

Thẩm Tiêu cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cô ấy không kìm được mà siết chặt lấy vai và khuỷu tay của Ôn Viễn, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng vuốt ve rồi mới lên tiếng.



n Viễn đứng dậy từ lúc nào không biết, lấy khăn giấy lau khóe miệng, rõ ràng là không có trang điểm nhưng mái tóc đen dài mượt mà cùng dáng người tao nhã cộng lại tạo nên nét trong trẻo cùng quyến rũ thật hoản hảo, một khí chất vô cùng độc đáo.

Nhỏ giọng nói:“Chị lên lầu thay quần áo trước, em ăn từ từ

Sau đó, cô cầm áo khoác hờ trên vai, mang dép lê bước ra khỏi khu vực ăn uống, nhân tiện cầm lấy một túi mứt dâu nhét vào trong lòng bàn tay.



Cô không  tiếp đi thang máy mà rẽ vào phòng vệ sinh ở sảnh tầng 1. Một mùi hương quen thuộc ập đến sau lưng, chưa kịp vặn vòi nước thì một bàn tay to đã luồn qua vòng eo mảnh khảnh ôm lấy cô. Kéo nhẹ một cái rồi chống cùi chỏ, nhẹ nhàng ép cô vào tường.



Trứớc khi Ôn Viễn ngẩng đầu, khóe môi đã cong lên. Cô thả lỏng người để mái tóc đen nhánh không rối tung lên khắp cánh tay và ngực của người kia. Hương thơm ngọt ngào của dầu gội hoa hồng lưu lại trên chóp mũi, cô cảm thấy đầu của đối phương càng ngày càng thấp, có vẻ như anh đang tìm kiếm vị trí của đôi môi của cô.



Cô mỉm cười quay mặt lại, khẽ nâng tay phải lên, người đàn ông ở một bên buông lỏng sự kiềm chế tùy ý cầm lấy túi mứt dâu cô đang cầm bằng đầu ngón tay, cắn chặt hai hàm răng, khóe mắt mèo của cô hơi nhếch lên, như thể vừa an ủi vừa khiêu khích.

Tiếng thở của người đàn ông tăng dần.



Vẻ mặt của Ôn Viễn chính là kiểu thực hiện được thành công ý đồ, nhưng răng lại như đang cố ý nghiến, cuối cùng khi sự kiên nhẫn của người đàn ông gần như cạn kiệt, cô mới cắn một cái, nước sốt hồng hồng phủ lên môi dưới đầy đặn và mềm mại, đôi môi đỏ tươi, như hoa mẫu đơn tháng Tư và tháng năm nở rộ rực rỡ.



“Trên người không có mang son, vậy thì miễn cưỡng dùng tạm cái này vậy.” Ôn Viễn dùng ngón tay trắng nõn nâng quai hàm của người đàn ông lên, từ từ kiễng chân lên rồi nghiêng người ra xa chạm vào quai hàm và khóe môi sắc bén của anh, tinh nghịch in đôi môi đỏ mọng lên ngực áo sơ mi trắng đắt tiền của anh.

  "..."

Ôn Viễn không chịu được nữa, cô vòng tay qua cổ người đàn ông, dựa vào bờ vai rộng lớn của anh mà cười không ngừng.



Không khí ái muội đã mơ hồ tan biến chỉ có điều nhịp tim vẫn còn nhanh.

Thật lâu sau, người đàn ông bất lực thở dài một tiếng, ôm chặt nữ nhân trước mặt, tựa ở trên đầu cô xoa nhẹ một cái mới nhẹ giọng nói: "Viễn Viễn, anh đang nằm mơ sao?"

Ôn Viễn chớp mắt, nhất thời trong lòng dâng lên một tia chua xót, ý tứ hàm xúc trào ra trong lồng ngực. Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp lại người này vào một buổi sáng bình thường và tẻ nhạt như thế này.

Thật giống như một món quà từ trên trời rơi xuống, tình cờ trở thành thứ mà cô mong muốn nhất mà không hề hay biết.



Trên bức tường cẩm thạch hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, ánh đèn vàng nhịp nhàng rơi xuống, xung quanh yên tĩnh, lúc này thời gian như ngừng lại.

Trong mũi ngập tràn mùi hương quen thuộc, tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, Ôn Viễn không khỏi tự hỏi, đã bao lâu rồi cô đã không nhìn thấy người này?

Nửa đêm hôm qua cô mới cùng Thẩm Tiêu đến Huy thành, cô tạm thời được mẹ giao cho nhiệm vụ qua giúp bạn của bà ấy chụp một nhóm ảnh concept của Forest Park. Đoạn thời gian trước đó cô phải đi công tác ở ở Hải Kinh một tuần, khi đó Ngu Hoàn vẫn còn đi công tác bên Mỹ, ba ngày trước mới về nước, nhưng không phải anh vẫn ở Thượng Kinh toàn bộ thời gian sao? Tại sao lại đột nhiên đến với Huy thành?

Hừm, báo cáo hành trình không chính xác, thật là ..



 “Đồ nói dối nhỏ.” Ôn Viễn sững sờ khi lời mình định nói lại thoát ra từ miệng người đàn ông. Sau đó mặt bên lại bị hôn một cái, nam nhân đứng thẳng người, ánh mắt thâm trầm "Em đến Huythành lúc nào, không phải đang ở Hải Kinh xem triển lãm sao?"

Ôn Viễn mất đi cơ hội, nhưng cũng không lộ ra vẻ yếu thế vừa định hỏi một câu, liền bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.



Giọng nói của trợ lý đặc biệt Từ bên trong truyền ra: "Ông chủ, chị mau ra mặt, chủ tịch Lưu đang đi xuống rồi."

"Đã hiểu."



 khi cúp điện thoại, Từ trợ lý ngây ngô sờ sờ đầu, cậu có chút ngạc nhiên, phu nhân giám đốc không có ở đây, loại gián đoạn này đến từ đâu?



Ôn Viễn muốn nói gì đó, nhưng Ngu Hoàn không cho cô cơ hội này, dứt khoát kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô lên,



"...làm sao vậy?"



"Ăn sáng với anh."

"Em đã ăn rồi…"



"Đi cùng anh."



Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Ôn Viễn.



“Viễn Viễn, tài xế sẽ đến lối vào đại sảnh trong khoảng mười phút nữa. Biển số xe là XXXXXX. Cảm ơn vì sự cố gắng của cô. Hẹn gặp lại!"



Bàn tay của người đàn ông trở nên mạnh mẽ hơn, anh miễn cưỡng mở ra và để cô rút tay.



Ôn Viễn cười ranh mãnh lại thật ngọt ngào, rút khỏi vòng tay của người đàn ông, bàn tay xẹt qua dấu môi trên ngực một cách gian trá: "Không được rồi, em đây còn phải đi làm, anh phải tự mình ăn cơm. Ông xãaaaa ~ ”chưa kịp nói xong, cánh tay của cô đột nhiên bị nắm lại, nện vào trong ngực anh.



Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Ngu Hoàn đáp xuống chính xác phần eo mẫn cảm nhất như trả thù, Ôn Viễn đột nhiên run lên, cả người tê liệt giữa vòng tay của anh, chỉ có đôi mắt mèo ướt át, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không ngừng tiến đến gần, trên môi vẫn còn dính mứt bị ngậm chặt lấy cùng với sự siết chặt dưới lưng, người đàn ông bá đạo ra sức tàn sát trên đôi môi cho đến khi anh liếm hết vị ngọt dâu tây cuối cùng giữa hai hàm răng mới từ từ thả cô ra.

Trước khi rời đi, anh để lại một giọng nói trầm thấp—



"Chờ điện thoại của anh, nhớ phải giữ an toàn."



"Ngu ... Hoàn!"



Ôn Viễn nghiến răng nghiến lợiđứng  trước gương lẩm bẩm, vuốt vốt tóc, rửa mặt bằng nước lạnh chờ mặt bớt đỏ hơn mới mím môi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi thang máy trở về phòng. . Không muốn lại đụng phải người nào đó ở cửa khách sạn trong lúc này, cô vội vàng thay quần áo bình thường dễ đi lại mới thu dọn túi đồ nghề gọi điện cho Thẩm Tiêu hẹn gặp ở cửa, và quay lại và đi xuống cầu thang.

  ...

Trợ lý Từ đã đứng ở dưới này chờ mãi, nhưng phải năm phút sau khi tô mì thứ hai được đặt lên bàn, thì cuối cùng bóng dáng của ông chủ cũng khoan thai đến muộn.



Khi đến gần hơn, anh sửng sốt:“Sếp, sao anh lại thay áo?” Cậu nhớ rõ từ lúc sếp rời khỏi phòng đến lúc sếp đột ngột bước đi, quần áo của anh ấy hoàn toàn sạch sẽ và gọn gàng, nay ngắn.



Ngu Hoàn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói không giống với vẻ mặt của anh, có chút ngọt ngào: "Tôi bị mèo liếm."



Trợ lý Từ: "???"



Ngay sau đó, cậu nhận được một lượt tag khác trong nhóm chim cánh cụt của mình—



 [Nước ấm: @ hèn mọn Tiểu Từ, nhớ gọi một tô mì mới cho sếp cậu nhé! (than heart.jpg)]



Hazzz, cái đầu nhỏ thông minh của cậu đã sớm dự đoán được trước rồi.



Tiểu Từ đắc chí, nhanh chóng trả lời:

【hèn mọn Tiểu Từ: Nữ thần yên tâm! Đã sớm chuẩn bị tốt! ( cúi chào.jpg ) 】



 [Nước ấm: Thật là quan tâm, để ông chủ tăng lương cho cậu (sờ đầu chó.jpg) (sờ đầu chó.jpg)]



Những người khác cũng xuất hiện, cả nhóm dần trở nên sôi động:



[ngạo kiều na na: Từ trợ ly cậu làm được không đó? Nếu cậu không thể làm tốt, hãy để tôi đến với! Buổi sáng nữ thần!  



[Vị vua nhỏ tham lam: Xem lượt đăng ký soán ngôi thứ 3061 của Nana. Chào buổi sáng nữ thần! 】



[Vô địch bất khả chiến bại: Người xem +1, xin chào buổi sáng nữ thần ! 】



[Bát phương hồ ước: Người xem +2 Buổi sáng Nữ thần! 】



[Nước ấm: Xin chào mọi người! buổi sáng tốt lành?



[Ngạo kiều Na Na: Hôm nay nữ thần ra ngoài chụp ảnh sớm vậy? Nhớ gửi ảnh cho bọn tôi xem với nha ~~]

  ...

Tiểu Từ được khen ngợi, ngồi ngẩn ngơ tại chỗ nhìn màn hình. Thậm chí,  cậu còn phớt lờ ông chủ bên cạnh và khách hàng ngồi đối diện với ông chủ.



Một lát sau “Lạch cạch!”



Ngu Hoàn quay đầu lại, thấy trợ lý của mình không biết vì sao lại đánh rơi điện thoại trên mặt đất, bộ dạng giống như giấc mộng đẹp tan vỡ.



Lòng Tiểu Từ: Khoan đã, Ôn nữ thần làm sao biết được mặt mũi của ông chủ ... Là ai, ngoài nhóm người đó còn có ai đang rình rập ông chủ nữa! Cậu không còn là Từ bảo bối duy nhất của nữ thần nữa rồi! ! !









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp