Ngoài mặt là bảo đến hỗ trợ, nhưng sự thật chính là đi làm tay sai, bởi vì hầu hết người tham gia biểu diễn đều là con gái, mà các nàng lại không muốn người lạ đến giúp đỡ, còn việc nặng nhọc này thì chỉ có nam sinh giỏi giang mới làm được. Đau lòng hơn là cậu bị gọi tới làm không công cho Lâm Hạnh.
Chờ tất cả mọi việc đều xong xuôi, lãnh đạo trường dẫn giáo viên đại học x tới, mà các giáo viên ở đây cũng đã tập hợp học sinh toàn trường lại.
Ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc vang lên, buổi lễ chào mừng đại học x chính thức bắt đầu!
Buổi biểu diễn trông có vẻ khá đặc sắc, nhưng cũng chỉ là hát, khiêu vũ, tiểu phẩm, kịch, ngâm thơ, vân vân mây mây... Các bạn nói xem vì sao Lâm Hạnh, à không kế hoạch, không tham gia biểu diễn. Theo lời nói nguyên văn của Lâm Hạnh là: Lập kế hoạch cho một buổi trình diễn chào mừng vô cùng hoàn hảo, làm như vậy đương nhiên là để thể hiện sự lợi hại của tôi rồi!
Diêu Tích thừa dịp tất cả mọi người đang chăm chú xem biểu diễn, quay sang chỗ ngồi các giáo viên đại học x nhìn ngó, nhưng sao không thấy bóng dáng Triệu An đâu? Người đi đâu mất rồi?
Đột nhiên, sau lưng bị ai đó vỗ nhẹ một cái, Diêu Tích sợ hãi lập tức quay lưng lại, liếc mắt liền thấy người nào đó phía sau đang cười khanh khách.
"Anh làm gì vậy, dọa tôi sợ muốn chết." Diêu Tích bĩu môi oán giận nói.
"Ha ha, đang nhìn gì vậy, gọi em cũng không nghe." Triệu An cười hỏi.
"Còn có thể nhìn cái gì, đương nhiên là biểu diễn..." Diêu Tích không dám nói thẳng là đang tìm hắn, bọn họ đều là gay, loại chuyện này đối với người bình thường chẳng có gì to tát, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không phải em đến đây hỗ trợ sao, mấy cái này, chắc là đều xem qua rồi chứ."
"Cái đó không giống nhau, khi đó chỉ là diễn tập, có nhiều đoạn đã bị bỏ qua, hơn nữa hiện tại không xem cái này còn có thể làm gì?" Diêu Tích hừ một tiếng, "Còn anh, sao lại chạy tới chỗ này rồi? Không ngồi cùng mấy vị đại học x kia sao?"
"Tôi không đi cùng bọn họ, đúng rồi, em muốn đi với tôi ra ngoài trường chơi không?" Triệu An thờ ơ nói, đối với biểu diễn, hắn không có một chút hứng thú, dù sao công việc đã giải quyết sắp xong, dứt khoát ra ngoài chơi, nếu như Diêu Tích cũng muốn đi, hắn tiện thể mang đứa nhóc này theo cũng không vấn đề gì.
"Hả? Đi ra ngoài? Được! Tôi đi cùng anh!" Diêu Tích tất nhiên sẽ không cự tuyệt, chuyện của Lâm Hạnh đều làm xong, công việc khi kết thúc để bọn họ tự làm đi, mục đích cậu ở lại không phải vì Triệu An sao, bây giờ Triệu An chủ động mời cậu, sao cậu có thể từ chối?
Không nói Diêu Tích là một người tùy tiện ra vào trường học, lại còn có Triệu An, thì không ai có thể ngăn cản cậu, cả hai đều rời khỏi trường rất thuận lợi.
"Em muốn đi đâu?" Triệu An hỏi, từ sau khi hoàn lương, lâu rồi không đi ra ngoài, hắn cũng không biết nên đến nơi nào chơi.
"Quán bar!" Diêu Tích trả lời theo bản năng, theo suy nghĩ của cậu, không nơi nào vui hơn quán bar.
"Phốc, quán bar sao, cũng được, chúng ta đi Dạ Sắc đi, chỗ đó là quán bar của bạn tôi, quay lại đó tôi sẽ bảo hắn làm thẻ VIP cho cậu, về sau cậu đến có thể giảm giá." Những người động một chút là tới quán bar, giống như hắn trước kia, bây giờ nhớ lại, chỉ còn lại cảm thán.
"Thì ra anh biết ông chủ ở đó, ha ha, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ thẻ VIP của anh nha! Nếu anh dám nuốt lời, hừm, tôi sẽ nói cho người ở đó, tiền tôi tiêu sẽ tính vào tài khoản của anh!" Diêu Tích sực nhớ, không trách lần trước... mấy người bảo vệ cung kính Triệu An như vậy, hóa ra là có người chống lưng.
"Biết rồi." Triệu An bất đắc dĩ cười vỗ vỗ đầu Diêu Tích, bé nhóc này, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, rất hiếu động, nhưng cũng rất đáng yêu.
Đi tới Dạ Sắc, Diêu Tích gọi một ly rượu cocktail, Triệu An ngược lại không uống rượu, lát nữa còn phải lái xe, bình thường đi một mình, say thì say, cùng lắm thì ở tạm chỗ Phương Tuấn Nghiệp một đêm là được, nhưng lần này có mang theo Diêu Tích, bản thân cũng nên để ý một chút.
"A, ngọn gió nào mang Triệu công tử tới đây vậy~" một tiếng cười đột ngột vang lên từ bên cạnh, không biết vì sao, Diêu Tích cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ là nghe ở đâu. Xoay người về phía âm thanh vừa phát ra, Diêu Tích nhìn thấy một soái ca, cao gầy đang bước tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
"Hừm, đến đây chơi chút thôi." Triệu An hướng Phương Tuấn Nghiệp gật gật đầu xem như chào hỏi.
"Thật hiếm thấy nha, cậu vậy mà lại đến Dạ Sắc chơi, thế nào, không giới thiệu cho tôi biết người này sao, ui cha, mỹ nhân, thú vui mới à?" Phương Tuấn Nghiệp đánh giá Diêu Tích, càng nhìn càng thấy quen thuộc, à, không phải là mỹ thiếu niên được Triệu An cứu lần trước sao, các cậu thực sự quen biết nhau!
"Bớt nói nhảm!" Triệu An nhíu mày, bảo Phương Tuấn Nghiệp dừng lại, "Em ấy là Diêu Tích, bạn của tôi, à, không phải Diêu Tích học ở trường x sao, tuần sau tôi bắt đầu vào trường x thực tập, hẳn cũng có thể làm giáo viên tin học của em đi, hahaha." Nói tới đây, Triệu An không nhịn được nhớ lại buổi trưa hôm nay Diêu Tích gọi hắn là thầy, bây giờ lại càng tốt, chuyện đó đã trở thành sự thật.
"Cái tên nói chuyện mê sảng này là Phương Tuấn Nghiệp, ông chủ Dạ Sắc, không phải em muốn làm thẻ VIP sao, tìm cậu ấy là được rồi." Triệu An giới thiệu cho Diêu Tích.
"Chậc chậc chậc, hóa ra không phải thú vui mới của cậu à, đến đây, người đẹp Diêu Tích, có muốn cân nhắc đi theo anh không!" Phương Tuấn Nghiệp cười cười, hướng Diêu Tích cười xấu xa nháy mắt.
"Cái này, nếu như anh Triệu đồng ý, tôi cũng không có ý kiến." Diêu Tích ngoài miệng giả vờ ngượng ngùng nói, nhưng ánh mắt lại hung hăn nhìn về phía Triệu An, rõ ràng là dáng vẻ của đứa nhỏ bị bỏ rơi.
"Chậc chậc chậc, Triệu An, còn nói đây không phải là thú vui mới của cậu là đang gạt người đúng không, đến cùng thì hai người có phải là bạn bè không vậy!" Phương Tuấn Nghiệp lắc đầu chậc chậc nói.
"Được rồi, hai người các cậu, cho tôi một chút chừng mực có được không! Đừng có giả bộ!" Triệu An nhìn hai người đều tỏ vẻ con mẹ nó lẳng lơ, lại còn kéo đến lên đầu mình, có chút bất lực cười cười.
"Hứ, tôi không có giả bộ!" Diêu Tích hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa, liền ngạo kiều cầm ly rượu lên một bên yên lặng uống. Cậu cũng biết, theo đuổi đàn ông, không thể quá gấp gáp, cần phải suy tính kỹ càng.
"Ha ha ha ha, Triệu An, sao cậu càng sống càng đi lùi vậy! Trước đây cậu cũng từng đẳng cấp như thế kia mà, bây giờ lại quá cứng nhắc, giống hệt ông già của tôi, cả ngày đều giả vờ đứng đắn, không sợ mệt đến điên luôn!" Phương Tuấn Nghiệp có chút oán giận nói.
Ba người vừa ngồi uống rượu vừa tán gẫu, ngẫu nhiên tâm sự về mấy anh đẹp trai trong quán rượu, ngẫu nhiên trêu ghẹo vài câu, thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh liền đến tối.
"Gần đến giờ rồi, tôi đưa em về." Triệu An nói.
"Đừng về, tôi còn chơi chưa đã!" Diêu Tích nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 8 giờ mà, bình thường có thể tới gần nửa đêm mới trở về.
"Đúng rồi, đừng vội đi về, bây giờ còn sớm mà!" Phương Tuấn Nghiệp và Diêu Tích đang nói chuyện rất vui vẻ, đối với đề nghị của Triệu An vô cùng bất mãn.
"Đừng nghịch, ngày mai em còn phải đi học sớm, mau về nghỉ ngơi đi."
"Tôi..." Thật ra tôi đâu có đi học! Nhưng mà lời này Diêu Tích không thể nói ra, cậu không muốn phá hoại hình tượng của mình trong lòng Triệu An.
"Được được được, vậy tới cuối tuần các cậu phải quay lại, nhưng không cho về sớm như vậy đâu nha!" Đối phương có lý do chính đáng, Phương Tuấn Nghiệp cũng không nói gì thêm nữa.
Triệu An đưa Diêu Tích về tiểu khu cậu thuê, Diêu Tích xuống xe, suy nghĩ một chút, hỏi, "Khi nào anh đến trường tôi thực tập?"
"Tuần sau bắt đầu." Triệu An thành thật trả lời.
Tuần sau sao, hôm nay là thứ tư, còn đến bốn ngày nữa, thừa dịp mấy hôm này giải quyết hết công việc trên mạng đi, tuần sau cậu sẽ chuyên tâm đi học!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT