Edit: Hestia

Dù trong lòng trăm vạn lần không vui, nhưng chiều hôm sau, Diêu Tích vẫn lết đến trường học, tâm không cam tình không nguyện chờ đợi Lâm Hạnh.

Nhưng điều cậu không ngờ là Lâm Hạnh còn chưa đợi tới, cậu đã đợi tới Triệu An.

Dù sao Triệu An cũng chỉ là giáo viên thực tập, còn không phải môn học quan trọng, chỉ cần xử lý xong công việc là có thể về, không cần đợi đến giờ tan học, hắn vừa ra đến cổng trường, liền nhìn thấy bạn nhỏ Diêu Tích đứng dưới góc cây đại thụ hóng mát, không nói hai lời liền bước tới.

"Sao em lại ở đây?" Triệu An có chút khó hiểu, đứa nhỏ này không phải đã nói đánh chết cũng không đến trường sao? Hôm nay lại lén lén lút lút đến trước cổng trường làm gì?

"Ai cần anh lo!" Diêu Tích liếc nhìn Triệu An một cái, trong lòng có chút bồn chồn, rõ ràng cậu chính là người hùng hùng hổ hổ nói không đến trường, mà giờ lại bị bắt quả tang trước cửa trường học, tuy có nguyên nhân khác, nhưng nói chung cậu vẫn có phần chột dạ.

"Muốn vào trường thì mau vào đi, bây giờ chưa tan học, không cần sợ ánh mắt của người khác, dũng cảm tiến lên phía trước!" Triệu An hiển nhiên không biết cậu còn có nguyên nhân khác, còn tưởng rằng cậu đã nhận ra lỗi lầm, quyết tâm sửa chửa, nhưng lại sợ người khác cười nhạo nên không dám vào trường, không phải không nói, đôi khi việc tưởng tượng quá mức cũng thiệt là tai hại! ╮(╯_╰)╭

"Không phải tôi đi học!" nghe Triệu An nói xong, Diêu Tích đột nhiên có chút tức giận,mấy chuyện này làm gì có! "Tôi đến đợi Lâm Hạnh, anh không biết cũng đừng có rảnh rỗi kiếm chuyện như vậy, có thấy phiền không!"

Lâm Hạnh? Triệu An nhíu mày nhớ lại, lúc này hắn nhớ tới cô gái ở lần đầu gặp nhau, hình như Diêu Tích đã từng nói bọn họ là thanh mai trúc mã kia mà (Diêu Tích: Tôi nói vậy khi nào!), không ngờ chỉ một câu đã gọi đến nhóc con có chết cũng không đến truòng này, thật sự lợi hại! Nếu không phải biết trước xu hướng tính dục của Diêu Tích, hắn thực sự sẽ nghĩ Diêu Tích thích cô ấy, có điều chuyện đó cũng hơi khó nói, không chừng Diêu Tích là song...

"Thì ra là như vậy, tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, tối có trở về nhớ gọi điện thoại cho tôi, nếu không đến lúc đó không có cơm tối cũng đừng trách." Triệu An hiển nhiên nói, cuối cùng không nhịn được giễu cợt, khiến Diêu Tích giậm chân tức giận.

Sau khi tiễn đại thần Triệu An đi, không bao lâu, Diêu Tích cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông tan học vang lên, giây tiếp theo, một đám đông như ong bắp cày lũ lượt chạy ra. Diêu Tích tốn không ít sức lực mới tìm thấy Lâm Hạnh.

Lâm Hạnh đưa Diêu Tích đến trung tâm thành phố X, khu phố thương mại lớn nhất, cô lập tức biến thành một kẻ điên cuồng mua sắm, lôi kéo Diêu Tích đi tán loạn, tiệm này nhìn một cái, tiệm kia nhìn một cái, thật sự chán nản.

"Này! Tôi nói này, đi chậm lại chút! Đợi tôi!" Diêu Tích nhìn cô gái kinh hãi trước mặt dường như không biết mệt là gì, bất đắc dĩ đi theo sau, thở hổn hển gọi cô đi chậm lại.

"Lề mề quá, đi nhanh lên, tan học muộn như vậy, cậu còn ở đó dài dòng, tối nay không muốn về nhà à?" Lâm Hạnh đi phía trước bất mãn thúc giục.

Đối với chuyện này, Diêu Tích chỉ có thể trợn mắt bất lực, thầm nguyền rủa cô sau lớp tự học buổi tối mỗi ngày đều mệt đến sống dở chết dở, không có cơ hội tra tấn một kẻ đáng thương như cậu nữa!

"Đúng rồi, hôm qua cô nói cái người họ Lý kia là tra nam, cuối cùng là có chuyện gì vậy?" Đương nhiên, Diêu Tích vẫn chưa quên ý định ban đầu đến đây của cậu, nhưng mà, vì sao không thể không nghe drama chứ?

"À, cậu nói Lý Thượng Thần sao, để tôi nói cho cậu biết, tiểu tử kia chính là tra công, đừng nhìn bề ngoài hắn nhã nhặn như vậy, thực chất chính là mặt người dạ thú!" Nói đến đây Lâm Hạnh liền có chút tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Về phương diện này, Diêu Tích chỉ có thể lần nữa trợn tròn mắt, cậu gặp cái tên Lý Thượng Thần này bao giờ? Cái gì gọi là nhìn hắn? Có nhầm không vậy?!

"Hừ, tôi quen biết tên đó lâu như vậy, không biết bạn gái đùa giỡn của hắn có bao nhiêu cô, căn chỉ là một tên khốn kiếp ăn xong huỷ chứng cứ, có tên điên mới theo đuổi hắn, có trời mới biết hắn gây nên bao nhiêu tội, cậu đã biết rõ còn đưa ra ý tưởng cho nó!" Lâm Hạnh oán hận trừng mắt nhìn Diêu Tích. Ngôn Tình Ngược

"Tôi không biết hắn, chẳng qua là nghe tên điên nói hắn rất tốt." Diêu Tích giải thích.

"Tóm lại, sau này cậu bớt đưa ra mấy cái ý tưởng ​​cùi bắp như vậy cho tên điên, tôi cũng sẽ cố gắng gạt nó, một người đẹp dễ thương như tên điên làm sao có thể bị bọn tra công gây hoạ, tôi nhất định phải bảo vệ nó!"

Diêu Tích cảm thấy ý của Lâm Hạnh khá buồn cười, đối với những người đồng tính như bọn họ, làm sao một người con gái yếu ớt như Lâm Hạnh có thể bảo hộ được, có điều nghe Lâm Hạnh nói xong, cậu cũng không muốn giúp Lâm Phong theo đuổi Lý Thượng Thần nữa, loại tra công này thực sự không được.

Đột nhiên, Diêu Tích liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa - Cố Văn.

Ngay lập tức, cậu hô lớn một tiếng về hướng kia.

Chờ y đến gần, Diêu Tích cuối cùng mới xác định người này đúng là Cố Văn, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên, chính là Cố Văn trước mặt, vậy mà y không đeo kính! Điều này khiến cậu nhớ ngay tới người cậu gặp ở Dạ Sắc hôm đó, người phục vụ nói y không đeo kính, nói như vậy, người đó rất có thể là Cố Văn?

"Này, Cố Văn, thật sự là cậu, tôi còn tưởng là nhìn nhầm rồi, kính của cậu đâu?" Diêu Tích tò mò hỏi.

"Hóa ra là cậu, hôm nay tôi đeo kính áp tròng." Cố Văn cười cười, có vẻ rất vui khi gặp Diêu Tích, nhưng chợt thấy Lâm Hạnh trêu ghẹo nói, "Cậu bận rộn như vậy, bình thường rất khó gặp, như thế nào, đi dạo phố với bạn gái sao."

"Ai là bạn gái (bạn trai) của cậu ấy (cô ấy)?" Gần như cùng lúc, Lâm Hạnh và Diêu Tích đồng thanh la lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Văn, hiển nhiên trong lòng cực kỳ bất mãn, một con cọp cái như Lâm Hạnh làm sao có thể là bạn gái của cậu được (một tiểu nhược thụ như Diêu Tích làm sao đè lão nương được), mắt người này có vấn đề à?

"Hahaha, thực sự rất ăn ý!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play