Edit: Hestia

Buổi chiều, Diêu Tích nhận được tin nhắn từ Lâm Phong, rủ cậu ra tối nay đi chơi, Diêu Tích không hề suy nghĩ gật đầu cái rụp, đại khái là do lần trước Diêu Tích đã chỉ điểm Dạ Sắc, vậy nên không đợi Diêu Tích mở miệng, Lâm Phong đã ném ra một câu "Phải đến quán bar lần trước" xác định mục đích của chuyến đi này, Diêu Tích suy nghĩ, Triệu An nói Phương Tuấn Nghiệp đang nằm viện, hắn lại đi chăm sóc anh ta, chắc chắn quản lí Dạ Sắc đã có người khác thay, bây giờ mình đi, cũng không gặp phải người quen, liền đồng ý Lâm Phong.

Buổi tối, Diêu Tích đúng giờ đến Dạ Sắc, nhìn lướt qua, Lâm Phong đã đến nơi, ngồi ở vị trí cũ.

"Sao đột nhiên lại gọi anh đến? Anh còn tưởng cậu có tình mới quên tình cũ rồi." Diêu Tích bước tới, không chút lưu tình đánh vào lưng Lâm Phong.

"Đau, đánh nhẹ chút, em không có nha! Không phải là đã tìm anh rồi à?" Lâm Phong bị Diêu Tích đánh một cái, đau nhe răng trợn mắt, ủy khuất kêu lên.

"Hứ, cậu còn ở đây tính toán, lâu như vậy không liên lạc với anh, anh còn tưởng cậu bị ai đó bắt đi ăn thịt luôn rồi!" Diêu Tích bỏ qua mà trừng Lâm Phong.

"Cái gì a, chẳng qua là do em phải dành thời gian chuẩn bị thi cấp ba đó!" Lâm Phong nhún vai.

"Hừ, được rồi, miễn cưỡng tin cậu một lần, vì sao Lâm đại bận rộn của chúng ta hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm tiểu nhân vậy?"

"Thì, em muốn anh cho chút ý kiến." Lâm Phong nói đến chuyện này, không khỏi có chút ngượng ngùng. "Em muốn theo đuổi Lý Thượng Thần, nhưng không biết phải làm thế nào?

Sau khi nghe Lâm Phong nói, Diêu Tích thiếu chút nữa sặc nước miếng.

"Không phải chứ, tên thần kinh cậu nghiêm túc?"

"Đương nhiên là thật! Nếu không anh cho rằng lần trước tìm anh nói để làm gì?" Lâm Phong bất mãn nói, "Nhanh nghĩ cách giúp em!"

"Anh còn tưởng... cậu nói đùa." Diêu Tích nhở giọng lẩm bẩm, thấy sắc mặt Lâm Phong khó chịu, vội vàng sửa lời, "Cậu đừng lo, loại chuyện theo đuổi này, trước tiên phải biết sở thích của đối phương!"

"Nhưng em không quen hắn, làm sao biết hắn thích cái gì, chẳng lẽ lại cải trang theo dõi hắn?" Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

"Ngốc quá! Cậu quên lý do mình biết hắn ta như thế nào rồi? Hỏi chị gái cậu đi! Bọn họ không phải bạn cùng lớp ư? Chị cậu thế nào cũng sẽ biết, đúng không?"

"Rầm!" Lâm Phong đột nhiên bừng tỉnh.

"Điểm chung duy nhất của cậu và tiểu tử kia chính là chị của cậu, cậu phải tích cực khai thác mặt này, biết không?" Diêu Tích một bộ dạng từng trải, thực chất chỉ có duy nhất một lần theo đuổi người khác, còn là thất bại, so với Lâm Phong, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, có thể nói, việc Lâm Phong hỏi Diêu Tích về vấn đề này, thực sự là một quyết định sai lầm.

Đột nhiên, Diêu Tích dư quang liếc thấy một bóng người đi đến quầy bar, người này trông quen quen, có vẻ đã từng nhìn thấy ở đâu rồi? Là... Hả? Người này hình như là Cố Văn? Tại sao Cố Văn lại ở đây?

Cố Văn là học sinh gương mẫu, làm thế nào lại đến một nơi như quán bar chứ? Thiệt là kỳ lạ!

Diêu Tích không quan tâm Lâm Phong, tò mò đứng dậy đi đến quầy bar, Lâm Phong thấy cậu đi về phía quầy bar, trên tay còn cầm nửa ly rượu chưa uống hết, liền không nghĩ tới, anh ấy muốn đi bán rượu à.

"A!" Bởi vì quá tập trung, Diêu Tích vô tình đụng phải một người đàn ông, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Cố Văn đã không còn ở cạnh quầy bar, liếc nhìn xung quanh, vẫn không thấy y, đi rồi sao? Làm sao có thể, nhanh như vậy?

"Chậc, nhóc con, trông cũng dễ nhìn đó, có hứng thú làm nháy không?" Gã đàn ông kia rõ ràng không phải người lương thiện, huống chi chỗ này là gay bar, chuyện 419 không còn hiếm lạ, vậy nên gã tự cho rằng việc Diêu Tích vô tình đụng phải vừa nãy là để mời gọi.

"Cút!" Diêu Tích vốn mất đi mục tiêu, tâm tình trở nên không tốt, gã đàn ông này lại trông ghê tởm cực kỳ, liền cầm nửa ly rượu trên tay hất vào mặt gã, không quay đầu lại bỏ đi, mặc người nọ đang giậm chân chửi bới phía sau.

Diêu Tích bước đến quầy bar, gọi người pha chế lại.

"Này, anh có biết, người đeo kính vừa rồi không?"

"Thật xin lỗi, tiên sinh, vừa rồi không có ai đeo kính ở đây." Người pha chế khó hiểu nói.

"Không biết á, tôi rõ ràng đã nhìn thấy y, chính là cái người vừa mới ở đây, mặc áo sơ mi xanh, quần dài đen." Diêu Tích cố gắng miêu tả chi tiết, người pha chế lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cậu ấy, nhưng cậu ấy không đeo kính."

Không đeo kính? Chẳng lẽ nhận lầm người, không phải, mình nhìn thấy rõ ràng, người đó nhất định là Cố Văn, cậu rất tự tin vào trí nhớ của mình, người bình thường đã nhìn qua một lần, chắc chắn không dễ dàng quên được. Có lẽ hôm nay y không đeo kính, hoặc là đeo kính áp tròng.

"Hừm, chắc là tôi nhìn nhầm, này, đây là y, anh biết không?"

"Tất nhiên là biết, cậu ấy là bạn của ông chủ chúng tôi, trong khoảng thời gian này cậu ấy đến đây rất thường xuyên, tiên sinh, có phải cậu vừa ý cậu ấy không? Theo tôi thấy, cậu ấy và ông chủ của chúng tôi có thể đang yêu nhau*, cậu nên từ bỏ đi."

(有一腿: theo mình tìm hiểu thì nó đều chỉ về việc make love.)

"Hứ, ai lại thích cái kiểu mọt sách như cậu ta chứ?" Diêu Tích nói một cách khinh thường, nhưng cậu vẫn nắm bắt chính xác mấu chốt trong lời nói của người pha chế, bạn của Phương Tuấn Nghiệp, còn có thể đang yêu nhau.

"Nhưng, lời của cậu cũng có chỗ không đúng, vị tiên sinh kia, nhìn thế nào cũng không giống người đọc sách, nói chuyện khí phách lắm, tôi thấy từ lúc cậu ấy ở cùng ông chủ chúng tôi, có thể cường thế đến như vậy, tôi còn nghĩ y là xã hội đen." Người pha chế không hài lòng với nhận xét của Diêu Tích, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của bản thân.

Khí phách? Cường thế? Xã hội đen? Cái này... thế nào cũng không hợp với Cố Văn a? Chẳng lẽ không phải cậu ta? Chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm rồi?

"Hôm nay y đến tìm ông chủ, tiếc là ông chủ mấy ngày nay không có ở đây, không biết xảy ra chuyện gì, ông chủ rất hiếm khi không gặp y nhiều ngày như vậy." Người pha chế đáng tiếc nói, cũng không biết anh ta đến cùng là đang thương tiếc điều gì.

"À, có thể tôi đã nhận nhầm, cho tôi một ly Tequila Sunrise." Diêu Tích đương nhiên không thể nói với người pha chế chuyện Phương Tuấn Nghiệp nhập viện, thứ muốn hỏi cũng đã hỏi rồi, cho nên cũng không cần tiếp tục trò chuyện, dù sao cậu cũng không đến một mình, Lâm Phong vẫn đang đợi cậu đằng kia, nhìn ly rượu trống rỗng trong tay, Diêu Tích thuận tiện chọn một ly khác.

Nếu như cậu ta và Phương Tuấn Nghiệp là bạn, chắc hẳn Triệu An cũng biết, quay về hỏi hắn là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play