“Trời ạ, người này là ai? Như nào mà được thủ hạ của Hổ gia gọi là sếp?”
“Đúng rồi, kể cả là Hổ gia thì bọn họ cũng chỉ gọi là đại ca mà thôi! Nhưng tên gia hỏa này có khi nào là ông chủ của hạ thủ Hổ gia không? Cái này chẳng phải nói đúng là, cũng là ông chủ của Hổ gia?”
“ Làm sao mà thế được? Ông chủ của Hổ gia làm sao lại tự mình đi mua rau, còn lái một cái xe điện, xách một giỏ rau hả?”
“...”
Lúc này, các khán giả vây ngoài Viện hí kịch đều ngơ ngác hết cả, bàn luật không ngừng nghỉ.
Tất cả đều đang suy đoán thân phận của Lâm Thiệu Huy.
Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Huy đi vào Viện hí kịch, anh không hề quấy rầy bất cứ ai mà tìm một góc rồi yên lặng ngồi xuống để quan sát.
Cả cái Viện hí kịch, bất luận là chỗ ngồi hay đài cao đều rất cũ kĩ.
Nhưng mà bên trong nó, tiếng người huyên náo.
Dường như tất cả đại lão giới ngầm ở Giang thị, tất cả đều đích thân đến.
Chằng chịt đông đúc dưới đó cũng trọn hơn ngàn người.
Mà ở hàng đầu tiên được chia thành hai phe cánh.
Một phe là Hổ gia, Đao gia cầm đầu vài đại lão đẳng cấp ở Giang thị.
Một phe khác thì là một vị “cột điện đại hán” Kim Cương và bốn đồ đệ của hắn.
Ngoài ra Lâm Thiệu Huy còn nhìn thấy một bóng người ngồi trên xe lăn, chính là Thương Lang mặt sắt.
Mà bên cạnh hắn còn là thiếu gia của tập đoàn Hồng Phong - Đoạn Thuần.
Vẫn chưa hết, thậm chí ở vị trí cuối cùng trong đám người của Vân Hải thị còn có một người, trên đầu hắn mang theo khăn trùm đầu cố định vết thương, dường như khuôn mặt này vừa bị mới bị làm thương.
Người này hôm qua Lâm Thiệu Huy mới gặp, đó là thiếu gia của Đệ nhị gia tộc Tề gia ở Vân Hải thị - Tề Tư Viễn.
“Xem ra, mấy tên có thù có oán các ngươi đều đến đủ cả nhỉ!”
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy hiện rõ một vòng nghiền ngẫm.
Bấy giờ, anh lấy trong giỏ rau ra một quả đào, dùng tay lau một chút rồi đặt ở miệng rồi cắn một miếng to.
Mà ngay lúc này đây, chỉ nghe tiếng trọng tài trên đài đấu hét lên:
“Trận thứ mười một, Đập Thiên Độc Ưng Vân Hải - Lý Hùng, thắng!”
Phỉ!
Lời này vừa nói ra, Hổ gia, Đao gia cùng tất cả các đại lão Giang thị sắc mặt khó coi đến mức như chảy ra nước.
Mất người!
Trận thứ 11, bại 11 lần.
Thậm chí những người tham chiến của Giang thị bọn họ đều không qua nổi quá 10 chiêu của bốn vị đồ đệ Kim Cương.
Từng lần bại trận cũng đều dị thường thê thảm.
Cũng đúng lúc này, đệ tử thứ tư của Kim Cương là Đập Thiên Độc Ưng - Lý Hùng, cả người nhảy lên một cái, lại một lần nữa chui lên sàn đấu.
Hai nắm đấm của hắn đều phủ đầy máu tươi, đó đều là múa của kẻ địch.
“Hehe..
Xem ra Giang thị các ngươi đều là một đám vô tích sự nhỉ!”
“Thậm chí không cần sư phụ chúng ta phải ra tay, chỉ dựa vào bốn sư huynh đệ liền đủ diệt sạch bọn phế vật các ngươi!”
Oanh!
Thái độ của Đập Thiên Độc Ưng Lý Hùng kiêu ngạo đến mức cực điểm.
Một câu nói này càng như giống một cái bạt tai, hung ác tàn nhẫn mà đánh lên mặt các đại lão Giang thị khiến mỗi người họ vừa thẹn vừa giận, bi phẫn cực độ.
Ngược lại, trong phe Vân Hải lại vang lên một tiếng hoan hô:
“Bốn vị sư huynh đệ ngầu quá, diệt sạch đám phế vật! Hahaha...” Thương Lang mặt sắt cười đến khoái chí.
Hắn vừa hú hét vừa hướng đến đám người Hổ gia mà hét:
“Hổ gia! Đao gia! sao rồi? Bình thường không phải các người rất giỏi sao? Bây giờ thủ hạ của các người đều bị sư huynh tôi đánh thành chó chết, các người có muốn tự mình lên thử chút không? Ahhahaha....!
Thương Lang mặt sắt lúc này hưng phấn cực điểm, dường như tất cả những phẫn uất đều đã được phát tiết.
Không chỉ có hắn, Đoạn Thuần, Tề Tư Viễn bên cạnh hắn cũng đều cực độ vui sướng.
Đoạn Thuần là người tổ chức nên trận đấu, tập đoàn Hồng Phong lại là bên tài trợ, mà quan hệ giữa Tề Tư Viễn và Kim Cương không bình thường, thế mà hai người tự nhiên lại đứng cùng bên phe Vân Hải..