Lâm Thiệu Huy lắc đầu, không hề để tâm đến Vân Hải Đệ nhất cao thủ kia mà lại tỉ mỉ chọn rau.
Các loại rau củ, hoa quả tươi xanh tốt từng loại từng loại, Lâm Thiệu Huy đều đặt vào trong giỏ rau.
Khi anh đã lấp đầy làn rau mới lái xe đạp điện, hướng tới viện hí kịch Giang thị chậm rãi mà đi.
Viện hí kịch Giang thị!
Đây từng là một trong những kiến trúc nổi tiếng nhất Giang thị.
Nhưng theo đà phát triển của thời đại, hí kịch dần dần bị đẩy lùi ra khỏi sân khấu của những người trẻ tuổi, điều này cũng khiến viện hí kịch dần rơi vào sa sút.
Mà hôm nay, nhất chiến giữa Giang thị và Vân Hải lai tổ chức ở viện hí kịch.
Khi Lâm Thiệu Huy đến ngày một gần, thấy có rất nhiều người đến xem, vây quanh trước cửa viện kịch, không ngừng nhìn vào trong mà nghe ngóng.
“Mau xem, lại khiêng ra thêm một người nữa!”
Theo tiếng hét mỏng manh ấy, lập tức tất cả mọi người đều nhìn tới cổng lớn được mở ra của viện kịch.
Sau đó, bốn người to con sắc mặt trầm mặc khiêng ra một cái cán cứu thương, từ bên trong đi ra, hướng về một chiếc xe cứu thương, nhanh bước mà đi.
Trên cán cứu thương là một cậu thanh niên.
Cậu ta trên người trần trụi, cơ bắp lộ ra, cực kì cường tráng.
Nhưng mà hiện tại, khắp mặt của cậu ấy đã mơ hồ máu thịt một mảng, máu tươi đỏ chót ướt sũng cả khuôn mặt.
Nơi lồng ngực càng hoàn toàn lõm sâu xuống!
Tí tách!
Tí tách!
Máu tươi đỏ chót như thấm đẫm cán cứu thương, đến nỗi rơi cả xuống đất.
“Người này tôi biết, là thủ hạ của Hổ gia, đáng tiếc là cũng thất bại rồi!”
Mọi người đang vây xem ở cửa lớn ai nấy đều thở dài.
Loại không khí áp lực này đang quanh quẩn trong lòng người xem.
“Đây là lần thứ 10 thua trận rồi! Xem ra Giang thị chúng ta lần này bị người ra tiêu trừ rồi!”
“Đúng vậy! Cái tên Kim Cương đó còn chưa ra tay, hiển nhiên là đang đợi Đao gia và Hổ gia!”
“.....”
Tất cả khán giả vây xem, sắc mặt đều cực kì khó coi.
Bọn họ tuy là không phải thành viên của giới ngầm, nhưng rốt cuộc vẫn là một phần tử của Giang thị, mà hiện tại, bị cao thủ Vân Hải càn quét đều khiến cho tâm tình bọn họ khó chịu cực độ.
Nghe thấy những tiếng nghị luận này, Lâm Thiệu Huy bấy giờ mới đỗ được xe điện, sau đó nhấc giỏ rau quả, hướng về phía cổng viện hí kịch chầm chầm bước tới.
Một màn này đều đã rơi vào tầm mắt của mọi người ở đó, lập tức khiến tất cả ngỡ ngàng.
“cái người này dở hơi à? Sao cậu ta lại bước vào Viện hí kịch?”
“Đúng đấy, càng buồn cười là tên nhóc này còn đem theo giỏ rau! Đệch mợ, nó sẽ không biến viện hí kịch thành nhà nó đâu nhỉ!”
“hahaha...!bệnh, nhìn đi, thằng nhóc này nhất định sẽ bị người của Đao gia và Hổ gia đá ra ngoài”
“...”
Khán giả vây quanh ai ai cũng một mặt cười chê và nghiền ngẫm.
Tất cả đều đang chờ bộ dạng chật vật bị đánh đuổi ra ngoài của Lâm Thiệu Huy.
nhưng mà, ngay khi Lâm Thiệu Huy vừa bước vào, bốn người đàn ông hắc y gác tại cổng Viện lập tức nhận ra anh.
Bốn người nhất thời sững sờ, sắc mặt thay đổi,đồng loạt cúi khom người thật sâu để chào Lâm Thiệu Huy:
“SẾP!”
Ực...!
Một màn này quá mực đột ngột, khiến những khán giả vây quanh kia, vẻ mặt ai nấy chê cười và xem thường trong tức khắc đều cứng nhắc.
Bọn họ nghe thấy cái gì cơ?
Thủ hạ của Hổ gia bỗng nhiên lại gọi một tên cầm theo làn rau là..
SẾP?
Chuyện quái này, làm sao có thể!
Người qua đường đều hoàn toàn bối rối, đặc biệt bọn họ thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen kia lại cung kính mở cửa để mời Lâm Thiệu Huy vào.
Phỉ!
Hoàn toàn náo động một mảng!.