Nghe mấy lời khiêu khích kia.
Đám Hổ Vằn và Năm Sẹo đều nắm chặt nắm tay lại, mặt mày xanh mét.
“Để tôi lên!”
Hổ Vằn trầm giọng nói.
Mấy tên đàn em giỏi đánh đấm nhất của anh và Năm Sẹo đều đã thua sạch, bây giờ không còn người nào có thể lên đài đánh một trận cả.
Bây giờ chỉ có thể để anh tự mình ra tay.
“Hổ Vằn, Kim Cương còn chưa lên đâu! Nếu bây giờ anh lên, vậy càng sẽ làm cho mấy người đó trêu chọc thêm!” Năm Sẹo trầm giọng khuyên.
Đối với người có địa vị như anh và Hổ Vằn mà nói, chỉ có Kim Cương mới xứng để bọn họ ra tay.
Nếu không!
Cho dù loại người có cấp bậc cao thủ như bọn họ, có thắng thì mọi người cũng sẽ chê cười tự hạ thân phận.
Nghe mấy lời này!
Khóe môi Hổ Vằn lộ ra một nụ cười khổ:
“Tôi biết, nhưng mà mấy tên đàn em giỏi đánh đấm của chúng ta gần như đã thua sạch rồi! Không còn ai dùng được cả!”
Một câu này làm Năm Sẹo nuốt xuống tất cả những lời nói đã đến cửa miệng.
Không sai!
Bây giờ trừ hai người bọn họ tự mình ra trận đánh nhau, hoàn toàn không còn người nào có thể đánh nữa.
Còn những thế lực nhỏ kia, những người đó quá yếu, thậm chí còn không bằng mấy tên đàn em bị thua của họ, có lên đài thì cũng chỉ làm tăng thêm số lần thất bại của thành phố Nam Giang, chỉ thêm mất mặt xấu hổ chứ chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây!
Hổ Vằn lập tức bước lên sân đấu.
Xôn xao...!
Khi nhìn thấy Hổ Vằn định tự mình ra trận, người bên thành phố Hải Dương đều nhốn nháo.
Mặt mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn cực kỳ rõ ràng.
Hổ Vằn ra trận, cũng có nghĩa là bên thành phố Nam Giang không còn người nào nữa.
Như vậy chiến thắng của thành phố Hải Dương đang nằm ở trước mắt.
Trong nháy mắt, cho dù là Kim Cương, ba tên đệ tử và Thiết Diện Thương Lang, Đoạn Thuần, Tề Tư Viễn, trên mặt tất cả đều hiện lên nụ cười vô cùng hưng phấn.
Mà nhóm người Thiết Diện Thương Lang lại còn muốn mở miệng cười nhạo Hổ Vằn.
Nhưng đúng lúc này!
Một giọng nói đột nhiên vang vọng khắp viện hí kịch:
“Haizz...!đám du côn tắc ké thế này mà cũng dám làm ầm ĩ kiêu ngạo, xem ra thi đấu này cũng chẳng thú vị gì!”
Giọng nói này vang lên vô cùng đột ngột.
Đặc biệt là mọi người đều phát hiện ra đây cũng không giống như giọng cố hét lên, mà là giống như một người đang tự lẩm bẩm, nghe rất khẽ.
Nhưng nó giống như có ma lực thần kỳ nào đó, làm cho giọng nói này giống như đang vang lên bên tai tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Ai! Cmn lúc nãy là thằng nào mới nói, bố mày mà là loại du côn tắc ké hả?”
Mặt của Bác Thiên Độc Ưng Lý Hùng lập tức vô cùng lạnh lẽo.
Sỉ nhục!
Gã không ngờ, gã đã thắng liên tiếp vài trận, vậy mà còn có người dám sỉ nhục gã.
Hơn nữa vừa nghe là biết ngay là người của thành phố Nam Giang.
Nhưng lúc này.
Mọi người bên phía thành phố Nam Giang cũng mặt mày kinh ngạc, rối rít đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra, rốt cuộc là người nào nói.
Chỉ có Hổ Vằn và Năm Sẹo.
Sau khi hai vị đại ca này nghe được giọng nói của Lâm Thiệu Huy, tinh thần chấn động.
“Hình như là...!tiếng của ông chủ!” Mặt Hổ Vằn vì phấn khởi nên hơi đỏ lên.
Cơ thể của Năm Sẹo cũng hơi run run.
“Cậu Huy đến rồi, thành phố Nam Giang của chúng ta có lẽ còn có hy vọng!”
Hai người quay sang nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ mừng rõ như điên trong mắt của người còn lại.
Không chỉ bọn họ.
Sau khi nghe được giọng nói của Lâm Thiệu Huy, nhóm Thiết Diện Thương Lang, Đoạn Thuần, Tề Tư Viễn cũng mở to hai mắt nhìn.
“Là nó! Là thằng chó chết này, nó đánh tao, phá mất quán Chó Sói của tao!”
Trên mặt Thiết Diện Thương Lang hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi và kinh hoảng.
Giống như bây giờ chỉ mới nghe được giọng nói của Lâm Thiệu Huy thì anh ta đã sợ muốn bay màu rồi.
Cái gì!
Phá quán Chó Sói?
Tề Tư Viễn cũng nghe ra được giọng của Lâm Thiệu Huy, ngay lúc anh ta định nói ra thân phận của Lâm Thiệu Huy, đột nhiên nghe được ba chữ “phá quán Chó Sói”, lập tức làm anh ta giật mình hoảng sợ run rẩy.
“Tên khốn nạn này mạnh đến thế?”
Mặt Tề Tư Viễn vô cùng hoảng sợ..