“Lâm Thiệu Huy, mày xong rồi, lần này xem mày chết như nào đây?”
Thẩm Kiệt nhe răng cười.
Hắn dường như nhìn ra bộ dạng tàn phế của Lâm Thiệu Huy khi bị Kim Cương tra tấn như thế nào.
Ngày hôm sau, cả Giang thị đều bị chấn động cả!
Lúc sáng sớm, Đao gia Bắc thành, Hổ gia Nam thành và các đại lão ở khắp các nơi đều mang thủ hạ của mình từ từ hành động.
Vài ngày trước, việc Vân Hải thị Đệ nhất cao thủ Kim Cương tuyên chiến với tất cả đại lão ở Giang thị đã sớm xôn xao khắp nơi, truyền đến cả Giang thành.
Mà hôm nay là ngày quyết thắng bại!
Có thể nói, hôm nay đối với thế giới ngầm ở Giang thị tuyệt đối là một thời khắc quan trọng.
Hoặc là, thế giới ngầm ở Giang thị cải kì dịch hiệu, bị Kim Cương thu phục.
Hoặc là, đánh bại được Kim Cương, làm dương oai Giang thị.
Chỉ có điều, tất cả những thứ này đều không quan trọng đối với Lâm Thiệu Huy.
Anh vẫn giống như trước, ở nhà quét tước dọn dẹp, làm một công việc nội trợ.
Mãi cho đến lúc xế chiều.
Sau khi Lâm Thiệu Huy thấy rau củ nhà mình ăn hết sạch rồi mới lái xe điện đến chợ rau quả gần nhà.
Vừa đến được chợ thì, Lâm Thiệu Huy nghe mấy người bán hàng rong cùng khách hàng vây xung quanh đó vừa mua mua bán bán, vừa buôn chuyện cực kì sôi nổi:
“Này Lý thúc, tình thế trận chiến mới nhất như nào rồi? Giang thị chúng ta có thắng không?” Một người mua rau trung niên hỏi một ông già bán rau.
Mà nghe thấy những lời này ông già đó lại lắc đầu rồi thở dài, nói:
“Tôi thấy nguy lắm, trong thời gian một buổi chiều này, từ viện hí kịch đã khiêng ra 10 người rồi!”
“Tôi nhìn thấy trong số đó còn có hạ thủ của Đao gia là Tang Cẩu, ai ai cũng trọng thương hết! Quả nhiên, mấy tên ở Vân Hải thị tên nào cũng thân thủ bất phàm.”
Lời này ngay lập tức khiến cho những người khách mua rau đang vây xung quanh và cả những người bán hàng rong đều lắc đầu không ngừng.
“Nghe nói, cái người tên Kim Cương cao hai mét kia, lưng hổ eo gấu, to như cái cột điện ấy, chẳng biết Hổ gia bọn họ có cản nổi không!”
“Chậc! Tôi vừa từ viện hí kịch đi ra, Kim Cương hắn cho tới bây giờ vẫn chưa ra tay mà! Đánh thương Chó Điên là bốn huynh đệ của Kim Cương!”
Cái gì?
Lời này nói ra làm tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Chỉ là đồ đệ của Kim Cương thôi mà đã cường hãn như vậy, gần như quét sạch thế lực ở thế giới ngầm Giang thị, đây thật sự khó có thể tưởng tượng.
Một khi Kim Cương ra tay, sợ là...!
Mọi người đều không nói nhiều, nhưng mà trên mặt họ, thần sắc chứa đầy âu lo.
Tang Cẩu!
Đao gia!
Nghe tới những cái tên này, Lâm Thiệu Huy khe khẽ nhíu mày.
“Phiền hỏi một chút, viện hí kịch mà các người nói xảy ra khi nào?”
Hả?
Nghe lời này, vài người bán rong ngơ ra.
Thật là không tin nổi vẫn có người không biết đến nhất chiến của Giang thị và Vân Hải.
“Vị huynh đệ này, cậu thật sự không biết sao? Vân Hải đệ nhất cao thủ Kim Cương tuyên chiến cùng tất cả thế lực ngầm ở Giang thị! Càng hùng hồn hơn nữa, hoặc là khuất phục, hoặc là chết!”
“Hiện tại đã ở viện hí kịch đánh cả buổi chiều rồi! Hổ gia, Đao gia bọn họ tất cả đều ở đó!”
Cái gì?
Một câu nói kia làm cho lông mày Lâm Thiệu Huy nhíu lại càng chặt.
Anh vẫn có thể nhớ rõ, ngày trước Thương Lang mặt sắt có nói qua, hắn là sư phụ, còn là Vân Hải Đệ nhất cao thủ Kim Cương.
Mà bây giờ, đối phương vốn dĩ khiêu chiến các kẻ mạnh ở Giang thị, hiển nhiên là để báo thù rửa hận cho đệ tử, muốn phế truất Đao gia, Hổ gia bọn họ.
“Bỏ đi, lát nữa mua xong rau, qua đó xem xem!”.