Một nam nhân cao lớn cư nhiên lại đi kêu một học sinh là ca ca, đúng là không biết xấu hổ.
Đồng thời ỷ vào phó bản sẽ làm mờ đi ký ức và nhận thức của NPC, làm cho đám NPC sẽ cảm thấy những người chơi như bọn họ cũng là học sinh cấp ba, bằng không vào giây tiếp theo bọn họ liền sẽ trực tiệp ném rác vào mặt của hắn ta.
Tống Ngọc vừa đi vào thì đúng lúc gặp cảnh tượng quỷ dị này.
Hắn cúi đầu, chậm rãi đi tới chiếc bàn học đành trước giữa bốn người, ghế của bàn học trước đã bị Hạ Bạch Y kéo ra, cho nên hắn chỉ đành an tĩnh đứng đó.
Hắn không tìm Hạ Bạch Y lấy ghế về, cũng không có đi lấy ghế của bạn học không có ở trong lớp.
Hạ Bạch Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đứng ở trước bàn học, không biết nghĩ tới cái gì, cái gì cũng chưa nói liền đứng lên, đem ghế trả về.
Sau khi Hạ Bạch Y trả ghế về, nàng nhìn về phía Nguyễn Thanh bên kia vẫn ngồi như vậy không nói với bạn học kia một lời nào.
Bởi vì khoảng cách giữa hai cái bàn cũng không quá lớn, lúc Nguyễn Thanh ngồi xuống hơi ngả người về phía sau, cho nên khoảng trống cũng không đủ để cho người đi qua.
Trừ phi là Nguyễn Thanh đem ghế phía trước dịch lên, nhường chỗ cho lối đi.
Nhưng hiển nhiên chuyện này không có khả năng, cho dù có là người yêu của Tô Thanh đi nữa, cũng tuyệt đối không thể làm càn ra lệnh cho "hắn".
Thế là Hạ Bạch Y cũng không nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hạ Bạch Y một cái, việc này vốn không phù hợp với tác phong của nàng.
Hạ Bạch Y nhìn có vẻ thanh thuần, xinh đẹp nhưng trên thực tế cô cũng có chút tâm cơ độc đoán, cho dù đã đổi thành người khác, cô cũng không thể nào không rên một tiếng ngoan ngoãn trả lại ghế, cảm giác có vài phần không thích hợp.
Là vì duy trì hình tượng sao?
Hay Tống Ngọc mới chính là người...... Có vấn đề?
Nguyễn Thanh dùng ánh mắt nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt yếu đuối mong manh của Tống Ngọc, thời điểm cậu như đang suy tư điều gì đó, âm thanh tin nhắn của điện thoại vang lên liền cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Không chỉ một mình cậu, mà là điện thoại của vài người trong phòng học cũng đồng thời vang lên.
Các người chơi đều theo bản năng mở điện thoại lên, rồi mở giao diện của phó bản.
【 nhiệm vụ chi nhánh đã đổi mới. 】
【 nhiệm vụ chi nhánh: Vào lúc 12 giờ đêm nhận được chúc phúc. 】
12 giờ? Chúc phúc?
Dù không đề cập tới vấn đề chúc phúc là gì, nhưng vào lúc này đúng 12 giờ đêm liền rất vi diệu, chính xác thì đây chính là một phó bản thần quái, 12 giờ đêm từ trước đến nay là một khung giờ không quá tốt, ý nghĩa thập phần nguy hiểm.
Tối hôm qua khi đến lớp điều tra, họ cố tình tránh 12 giờ, nhưng cố tình cái nhiệm vụ chi nhánh này lại chỉ ngay lúc 12 giờ.
Đây rõ ràng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Vài người chơi khi nhìn thấy nhiệm vụ chi nhánh liền cau mày.
Không phải cái phó bản nào cũng đều có nhiệm vụ chi nhánh, nhiệm vụ chi nhánh là sau khi tiến vào phó bản đều ngẫu nhiên đổi mới, nên độ khó cùng tích phân khen thưởng cũng là ngẫu nhiên, điều duy nhất có thể xác định được là nhiệm vụ càng khó thì tích phân khen thưởng càng cao.
Có người chơi ở nhìn thấy đã là 12 giờ khi liền bắt đầu từ bỏ nhiệm vụ, nhiệm vụ chi nhánh không yêu cầu bắc buộc phải hoàn thành, cũng không phải người chơi nào cũng đều sẽ vì tích phân khen thưởng không rõ ràng bao nhiêu mà đi liều mạng cả.
Bất quá cũng có người chơi đã bắt đầu ở trên diễn đàn trường học, tìm tòi tư liệu liên quan về " chúc phúc ".
Trường Trung Học Số 1 cũng có diễn đàn, nhưng bất quá trên diễn đàn tựa hồ cấm thảo luận các chủ đề liên quan về vấn đề này.
Khi người chơi tìm tòi liền nhảy ra khung nhắc nhở.
[ Mong các bạn học sinh đừng tin vào truyền thuyết vô căn cứ lại phản khoa học này, nên đem tâm tư đặt ở việc học nhiều hơn. ]
Không phải không thể tìm kiếm, mà là bị cấm tìm kiếm, điều này cho thấy trường học xác thật đã từng lưu truyền về các truyền thuyết liên quan.
Một số người chơi liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt biểu lộ ý tứ chính mình muốn thử một lần.
Nhiệm vụ chi nhánh tuy rằng khó khăn khen thưởng đều là ngẫu nhiên, nhưng tích phân khen thưởng thấp nhất cũng không hề nhỏ, có đôi khi tích phân khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh so với tích phân khen thưởng việc thông quan phó bản còn cao hơn, chính là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Nguyễn Thanh nhìn tin nhắn trong điện thoại liên tục rung lên, trong tiếng tin nhắn liên tục thông báo, cậu cũng không vội chạy ra ngoài, thậm chí trên cơ bản không có ai chú ý đến cậu.
Cậu nhìn lướt qua một số người chơi đang xem điện thoại, cũng lấy điện thoại ra nhìn.
【 nhiệm vụ chi nhánh đã đổi mới. 】
【 nhiệm vụ chi nhánh một: Mỗi ngày bá lăng bạn học ( 0/3). 】
【 nhiệm vụ chi nhánh hai: Vào lúc 12 giờ đêm nhận được chúc phúc. 】
Nguyễn Thanh đem ánh mắt nhìn về nhiệm vụ chi nhánh thứ nhất, tự hỏi trong đầu,【 Có phải mỗi ngày bá lăng ý tứ là cần phải khi dễ bọn họ mười ngày sao? 】
Câu hỏi này cũng không tính là đề cập đến manh mối phó bản,cho nên hệ thống trả lời thực dứt khoát, 【 Không phải, là cậu cần phải khi dễ tại phó bản trung mỗi một ngày. 】
Nguyễn Thanh hơi hơi rũ mắt, nhiệm vụ chi nhánh này tạm thời không có gì khó khăn.
Là trò chơi hệ thống đưa sao?
Hiển nhiên là không quá khả năng.
Là cảm thấy cậu không có khả năng thông quan sao? Hay là nói nhiệm vụ chi nhánh này căn bản chính là một cái bẫy?
Bất quá cũng không có gì phải do dự, suy cho cùng để duy trì thiết lập bản thân cậu cũng cần thiết phải đi bá lăng người khác, hiện tại cũng chỉ là đang ở dưới tình huống bắt buộc phải bá lăng người khác, hơn nữa còn yêu cầu phải đủ số lần mà thôi.
Về nhiệm vụ chi nhánh hai, vừa nhìn thấy liền biết nguy hiểm, Nguyễn Thanh trực tiếp xem nhẹ.
Nhưng giây tiếp theo đột nhiên không kịp phòng ngừa cậu liền nghe thấy được câu hỏi của Lý Thư Dương, "Tô Thanh ca ca, anh có biết trường học chúng ta có truyền thuyết về 12 giờ đêm có thể nhận được chúc phúc không?"
Vài tên người chơi vốn đang ở trong diễn đàn thảo luận về cái nhiệm vụ chi nhánh này, sau khi nghe được từ ngữ mấu chốt liền lập tức dựng lỗ tai lên.
Nguyễn Thanh lắc lắc đầu, "Không biết."
Nhưng Hạ Bạch Y ở bên cạnh lại tươi cười, sinh động nghịch ngợm mở miệng, "Cái này em biết a~."
"Truyền thuyết kể rằng vào lúc 12 giờ khuya, cần đốt nến trắng ở trong phòng học ban một suốt một giờ đồng hồ, nếu trong lúc này nến trắng không có tắt, như vậy liền sẽ nhận được "chúc phúc" đến từ " thần minh "."
"Mà những người sau khi nhận được chúc phúc liền sẽ trở nên phi thường thông minh, mỗi lần thi cử cơ hồ đều có thể đạt điểm tối đa, ngay cả làm Trạng Nguyên cả nước đều được."
"Tuy nhiên." Giọng Hạ Bạch Y thay đổi, âm thanh nghịch ngợm vừa mới nãy cũng không còn nữa, mà trở nên thần bí, sắc mặt cũng có chút sáng tối, "Nếu trong lúc này mà nến trắng bị dập tắt......"
Âm cuối Hạ Bạch Y bị nàng kéo có chút dài, nghe tới có cảm giác vài phần sởn tóc gáy, làm người khác nhịn không được theo thanh âm nàng nghĩ một ít hậu quả đáng sợ.
Nguyễn Thanh xoay đầu nhìn về phía Hạ Bạch Y.
Hạ Bạch Y thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, nhìn cậu mà rưng rưng nước mắt, hai tay đặt ở trước ngực, so với lúc trước không còn ngượng ngùng nữa, cũng không hề úp úp mở mở, giọng điệu cũng khôi phục lại vẻ nghịch ngợm, "Nến trắng dập tắt, sẽ chết nga ~"
Ngữ khí kia vừa nghe chỉ nghĩ là đang đùa giỡn, bên trong ban không ít bạn học âm thầm nghe lén trực tiếp trợn trắng mắt, chỉ có một số bạn học biết về truyền thuyết này, còn lại đều im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà các người chơi sau khi nghe vậy trực tiếp rùng mình, cũng không xem lời nói của Hạ Bạch Y trở thành một trò đùa.
Đêm khuya vào lúc 12 giờ, nến trắng...... Này rõ ràng chính là chiêu quỷ!
Ở phó bản thần quái chiêu quỷ......
Các người chơi lâm vào trầm tư, sẽ là phó bản thông quan điều kiện cái kia của " hắn " sao?
Mặc kệ có phải hay không, manh mối này hiển nhiên là manh mối hữu ích nhất từ khi bọn họ vào phó bản có được, việc này đã không còn chỉ liên quan đến nhiệm vụ chi nhánh, bọn họ cần thiết phải đi thử một lần.
Nếu không phải do phó bản có năng lực trói buộc quỷ khiến chúng yếu đi, bọn họ hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ, còn không bằng thừa dịp hiện tại đi xem thử, nói không chừng còn có thể kiếm được một ít manh mối.
Hạ Bạch Y nói xong nhìn về phía Nguyễn Thanh, cười cười mở miệng nói, " Anh Tô Thanh, anh đối với truyền thuyết này có cảm thấy hứng thú không?"
"Nếu anh cảm thấy hứng thú, tối nay em có thể đi cùng anh nha, em nhất định sẽ bảo vệ tốt nến trắng của anh Tô Thanh."
Hạ Bạch Y nắm tay, thề một lời son sắt bảo đảm.
Tiêu Thời Dịch nghe vậy hai mắt híp lại, sau đó tầm mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Bạch Y, "Như thế nào? Lời này của bạn học Hạ...... Là cảm thấy Tô ca không đủ thông minh sao?"
Hạ Bạch Y nghe vậy, thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, có chút khẩn trương lắc đầu, sợ Nguyễn Thanh hiểu lầm, "Tô ca, em không có ý này, em chỉ là cảm thấy Tô ca đối với truyền thuyết này sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên em mới hỏi."
Nguyễn Thanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không phải thực sự cảm thấy hứng thú.
Vừa nhìn đã biết nhiệm vụ này chính là tự đi tìm đường chết, vẫn là giao cho vài vị người chơi dũng cảm kia đi, cậu không nên tham dự.
Thiếu một chút tích phân của nhiệm vụ chi nhánh cũng không tổn hại gì.
Hạ Bạch Y chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc mở miệng, "A? Tô Thanh ca ca là bởi vì sợ quỷ, cho nên không dám đi sao?"
Nguyễn Thanh nghe vậy đáy lòng hơi trầm xuống vài phần, " Hạ Bạch Y " rõ ràng là muốn khiêu khích cậu, hiển nhiên nàng muốn cậu phải đi.
Vì cái gì? Nàng muốn giết cậu sao?
Nguyễn Thanh không muốn đi, nhưng cậu buộc phải duy trì tích cách thiết lập, nguyên chủ từ trước đến nay đều rất để ý mặt mũi, bị khiêu khích như vậy, chắn chắc sẽ đi vì để chứng minh bản thân mình không sợ quỷ.
Hơn nữa hiện tại dù cậu cự tuyệt, " Hạ Bạch Y " cũng sẽ tuyệt đối sẽ lại khiêu khích cậu đi lần nữa.
Nguyễn Thanh sờ sờ khuyên tai hồng ngọc bên tai, không lộ ra điều gì khác thường, vẫn giữ thái độ thờ ơ, "Không có gì không dám."
Hạ Bạch Y hình như là không quá tin tưởng lời nói của Nguyễn Thanh, sau đó cô tiếp tục nói, "Anh Tô Thanh anh yên tâm, đây chỉ là một truyền thuyết không có thật mà thôi, hơn nữa có em ở đây khẳng định sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Tiêu Thời Dịch thấy Nguyễn Thanh đồng ý, ánh mắt hoàn toàn âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Bạch Y, "Bạn học Hạ, bạn không cần ở lớp học tùy ý truyền bá những tư tưởng mê tín dị đoan này."
Hạ Bạch Y buông tay, vẻ mặt vô tội mở miệng, "Đây là truyền thuyết của trường học chúng ta mà thật nhiều bạn học đều biết không phải sao? Lại không phải do ta truyền ra."
"Hơn nữa ta chỉ nghĩ mời Tô Thanh ca ca cùng nhau thám hiểm vào đêm khuya mà thôi, hình như cùng lớp trưởng không quan hệ đi, lớp trưởng không cảm thấy bản thân mình quản quá rộng hay sao? Tô Thanh ca ca còn chưa nói cái gì."
Tiêu Thời Dịch lạnh lùng mở miệng, "Chỉ cần bạn học Hạ còn là học sinh ban nhất, vậy ta liền phải quản, không phục có thể rời khỏi ban nhất."
Hạ Bạch Y nghe vậy ánh mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ mở miệng, "Tốt a, ta đây liền đi lớp của Tô Thanh ca ca."
Tiêu Thời Dịch cười lạnh một tiếng, "Có thể, chỉ cần bạn học Hạ có thể chuyển vào."
Tiêu Thời Dịch nói xong liền nhìn về phía Nguyễn Thanh, "Tô ca, anh đừng nghe nàng nói lung tung, nào có cái gì truyền thuyết, chẳng qua là một đám học sinh thành tích không tốt nói bừa."
Nguyễn Thanh nghe vậy đang chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền nói không đi, nhưng Hạ Bạch Y lại lần nữa mở miệng, nàng bất mãn nhìn về phía Tiêu Thời Dịch, "Lớp trưởng cậu có ý tứ gì? Anh Tô Thanh đã đáp ứng ta muốn đi cùng ta, anh ấy mới sẽ không lật lọng."
"Hơn nữa lớp trưởng cậu cũng nói, đều là các bạn học nói bừa, đương nhiên sẽ không có gì nguy hiểm, vậy cậu khẩn trương cái gì?"
Nguyễn Thanh "...." chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền nói tức khắc liền nghẹn lại trong miệng.
Nguyên chủ rất ít hứa hẹn, sau khi hứa hẹn cũng xác thật sẽ không lật lọng.
Tiêu Thời Dịch cũng biết việc này phỏng chừng không thể thương lượng, hắn đẩy đẩy mắt kính, "Buổi tối em sẽ đi cùng Tô Thanh ca ca, em đối với truyền thuyết này cũng cảm thấy hứng thú."
Tiêu Thời Dịch mặt vô biểu tình nói cảm thấy hứng thú, trên thực tế nhìn không ra bộ dạng cảm thấy hứng thú, hơn nữa bộ dáng vừa nãy trách cứ Hạ Bạch Y hệt như hai người khác nhau.
Suy cho cùng vừa mới nãy hắn còn đang nói đây là mê tín dị đoan, hiện tại liền sửa miệng nói muốn đi cùng Nguyễn Thanh.
Lý Thư Dương lập tức nhấc tay, "Tôi đây cũng đi!"
Những người khác trong lớp cũng sôi nổi phụ họa, tỏ vẻ muốn cùng nhau đi, vài người chơi liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng gia nhập trong đó.
Tiêu Thời Dịch nhìn thoáng qua những bạn học nhấc tay trong lớp, vẻ mặt trầm ổn mở miệng, "Như vậy đi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi đến buổi tối 11 giờ rưỡi rồi cùng nhau tập hợp ở phòng học."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT