Tiêu Thời Dịch nói xong liền muốn cùng các bạn cùng lớp trở về nghỉ trưa một chút, dù sao từ bây giờ tới buổi tối còn nhiều thời gian, có lẽ cả đêm hắn cũng không có khả năng trở về ký túc xá, vẫn nên ngủ một chút để buổi tối còn đủ tinh thần.
Hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, đề nghị nói, "Tô ca, ký túc xá của anh không đủ chỗ, có lẽ không thích hợp để anh nghỉ ngơi. Anh có muốn đến ký túc xá của em nghỉ ngơi một chút không?"
"Em ở ký túc xá chỉ có một mình, hơn nữa còn dư giường và nệm phụ."
Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, rồi đồng ý.
Nếu cậu trở về ký túc xá tương đương ở một mình, sẽ phát sinh cái gì cũng khó mà nói, hơn nữa dù không có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không có khả năng thả lỏng cảnh giác.
Buổi tối hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu tinh thần không tốt khẳng định sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu.
Nhưng cũng may vừa lúc cậu đang rối rắm liền nhìn thấy những người chơi khác đều giơ tay, hơn nữa còn có Tiêu Thời Dịch, hẳn là sẽ không nguy hiểm như vậy.
Hơn nữa cho dù ngọn nến thật sự tắt, cũng không nhất định đêm đó cậu sẽ chết, hẳn là vẫn còn thời gian để lên kế hoạch.
Nguyễn Thanh tạm áp xuống chút bất an, đi theo Tiêu Thời Dịch đến ký túc xá của hắn.
Ký túc xá Tiêu Thời Dịch cũng giống như của cậu, cũng là phòng đơn xa hoa độc lập, nhưng không khí ấm áp hơn ký túc xá của cậu rất nhiều, rõ ràng là chủ nhân thường xuyên ở đây.
Tuy là phòng đơn nhưng lại có hai giường nên không cần hai người phải ngủ cùng nhau.
Tiêu Thời Dịch đi đến bên cửa sổ gấp mép giường, kéo chăn ra, đem giường chỉnh lại ngay ngắn rồi mới quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Thanh, "Tô ca, anh ngủ ở đây được không?"
Nguyễn Thanh không có gì ý kiến, đi tới ngồi xuống trên giường.
Trên giường dù là ga trải giường hay chăn đơn, đều là một màu trắng tinh, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Nguyễn Thanh nâng chân lên chuẩn bị cởi giày, ai ngờ Tiêu Thời Dịch lại trực tiếp nửa ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó duỗi tay nâng chân cậu lên, giúp cậu tháo dây giày, chậm rãi cởi giày ra.
Tiêu Thời Dịch thân là đại thiếu gia Tiêu gia, trên thực tế vẫn luôn là một bộ dáng quý công tử, trầm ổn bình tĩnh, đối với những người ở chung đều mang theo vài phần xa cách, ngay cả đối nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Nói là tiểu đệ số một của nguyên chủ, cũng chỉ bất quá là cho nguyên chủ vài phần mặt mũi mà thôi.
Trên thực tế trừ bỏ những cuộc gặp gỡ kéo dài mười mấy phút trong lớp, thời gian còn lại của hắn đều ngốc tại ban một, hai người cũng bao giờ gặp mặt.
Cho nên Nguyễn Thanh hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn sẽ cởi giày cho mình.
Cho dù có tri kỷ chiếu cố cũng không làm tâm Nguyễn Thanh sinh hảo cảm, mà sẽ chỉ làm cậu càng đề cao cảnh giác hơn.
Vì sao một người cao cao tại thượng lại cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận vì cậu làm hết thảy mọi thứ, cậu cũng sẽ không đơn thuần nghĩ rằng đó là việc làm bình thường của tiểu đệ.
Nguyễn Thanh ngay lúc Tiêu Thời Dịch còn muốn cởi vớ cho cậu thì trực tiếp rút chân về, phóng tới trên giường, đem chăn kéo lại.
Tiêu Thời Dịch thấy thế cũng không nói gì, hắn đem giày Nguyễn Thanh lau xong, nhẹ nhàng nói một câu "Tô ca, ngủ ngon", sau đó liền đi tới bên cạnh giường nằm xuống.
Trong phòng tức khắc trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Nguyễn Thanh đắp chăn đàng hoàng đưa lưng về phía Tiêu Thời Dịch bên kia, nhắm hai mắt lại, nhưng cũng không có lập tức đi ngủ ngay.
Lúc cậu tiến vào phòng Tiêu Thời Dịch liền phát hiện một việc, nơi này không có bất kỳ cái gương nào.
Thậm chí ngay cả những vật có thể phản quang rõ ràng đều không có, ngay cả cửa sổ cũng là cái loại không thế phản chiếu.
Tiêu Thời Dịch cùng Mạc Nhiên, phỏng chừng đều biết rõ trường học này rốt cuộc có cái gì.
Mà Tiêu Thời Dịch vừa mới nãy có ý muốn ngăn cản cậu thám hiểm vào lúc 12 giờ, có lẽ cũng là vì biết rõ khoảng 12 giờ đêm có chuyện gì nguy hiểm.
Bất quá sắc mặt của Tiêu Thời Dịch cũng không có vẻ hoảng loạn, còn chủ động đưa ra ý muốn cùng nhau đi, đại khái vẫn có vài phần nắm chắc.
Xem ra buổi tối cậu tốt nhất nên theo sát Tiêu Thời Dịch.
Sau khi hô hấp Nguyễn Thanh vững vàng một lúc, Tiêu Thời Dịch chậm rãi mở mắt, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
Ban đầu hắn nằm nghiêng cùng hướng với cậu, nên khi vừa mở mắt ra liền thấy rõ người nằm trên giường cạnh cửa sổ.
Trên thực tế, hắn không thể nhìn thấy gì từ góc độ này, dù sao người trên giường che vô cùng kín mít, chỉ có thể thấy chiếc chăn được vén lên và chiếc gối phía trên đầu.
Đại khái là bởi vì chỉ có thể thấy đầu, khí chất kiêu ngạo ngạo mạn của người trên giường biến mất đi rất nhiều, nhiều ra vài phần cảm giác ngoan ngoãn.
Làm người khác muốn đem thiếu niên ôm vào trong lòng, có thể tùy ý làm bậy.
Nhưng Tiêu Thời Dịch chỉ nhìn như vậy, cũng không có làm thêm bất kỳ động tác gì, nếu không phải mắt hắn mở to, người khác còn tưởng hắn đã ngủ rồi. ( Kinh dị vậy cha nội QAQ)
......
Một giấc ngủ này của Nguyễn Thanh đến có chút lâu, chờ sau khi cậu tỉnh lại đã là buổi chiều, Tiêu Thời Dịch sớm đã tỉnh, đang ngồi trên bàn bên cạnh viết thứ gì đó.
Tiêu Thời Dịch nghe được âm thanh sột soạt phía sau liền dừng bút, quay đầu lại nhìn về phía người đang ngồi trên giường, tầm mắt hơi cứng đờ, một lúc sau hắn mở miệng nói, "Tô ca, tỉnh? Anh đói bụng không? Em vừa mới nhắn tin gọi người đưa đồ ăn, hẳn là sắp tới rồi."
Nguyễn Thanh còn có chút buồn ngủ, con ngươi mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ còn mang hơi nước, cậu hơi gật đầu.
Hiện tại thời gian còn sớm, mới 5, 6 giờ chiều, Nguyễn Thanh cũng không có suy nghĩ sẽ đi ra ngoài, ăn xong đồ ăn liền chơi trò chơi trên điện thoại.
Tiêu Thời Dịch cũng không đi ra ngoài, liền ở bên cạnh cậu viết *tác nghiệp, ngẫu nhiên còn cầm lấy tư liệu bên cạnh nhìn nhìn, một bộ dáng phi thường nỗ lực.
*Tác nghiệp là quá trình thực hiện và hoàn thành công việc theo một chuyên môn nào đó.
Thời gian thực mau liền đi qua, lập tức đến 11 giờ rưỡi.
Tiêu Thời Dịch nhìn thoáng qua thời gian sau đó dừng bút, quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Thanh, "Tô ca, đã 11 giờ rưỡi, chúng ta hiện tại đi không?"
Nguyễn Thanh đang chơi di động tay bỗng dừng lại, dù trong lòng cậu không muốn đi, cũng chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng nói, "Đi thôi."
......
Lúc Nguyễn Thanh cùng Tiêu Thời Dịch đến thì trong phòng học đã có không ít người, trừ bỏ vài người chơi kia ra, còn có vài bạn học bình thường tới xem náo nhiệt.
Thậm chí Mạc Nhiên cũng tới.
"Tô ca, buổi tối tốt lành." Mạc Nhiên thấy Nguyễn Thanh đi đến, bày ra vẻ mặt lấy lòng đi đến, hệt như là hoàn toàn quên mất sự tình phát sinh vào ban ngày.
Nguyễn Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, trực tiếp không để ý đến hắn.
Mạc Nhiên cũng không ngại, miễn không trực tiếp đem hắn đuổi đi đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng hắn cũng không đến gần, liền cùng Nguyễn Thanh duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Hạ Bạch Y cùng Lý Thư Dương cũng chào cậu, "Tô Thanh ca ca, buổi tối tốt lành."
Nguyễn Thanh dựa vào bàn gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Giống như cao trung tiết tự học buổi tối đều là kết thúc vào lúc 9 giờ, có một vài bạn học sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối cũng sẽ ở lại phòng học học tập, bất quá tất cả đều giống nhau sẽ không ở quá 11 giờ.
Bởi vì thời gian tắt đèn cùng đóng cửa của ký túc xá Trường Trung Học Số 1 đều là 11 giờ, các bạn học trên cơ bản đều sẽ trở về trước 11 giờ, nếu đã quá 11 giờ liền không được về ký túc xá.
Cho nên hiện tại Trường Trung Học Số 1 trừ bỏ này cao một ( một) ban, cơ hồ nơi nơi đều là một mảnh âm u. ( kiểu tất cả phòng học đều tối á trừ ban một ra)
Hơn nữa đêm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, toàn bộ trường học chìm trong một mảnh hắc ám, chỉ còn ánh sáng màu xanh lục nhạt tỏa ra, thoạt nhìn có chút quỷ dị, chiếu trong bóng tối phảng phất có thứ gì ở đong đưa, làm cho người ta có một loại áp lực không tên.
Cũng chỉ có đèn dây tóc trong phòng học là có thể cho người ta một chút an ủi mỏng manh.
Ở trong không khí như vậy, ngay từ đầu các bạn học gan lớn đều bắt đầu có chút khẩn trương bất an lên, liền nói cố ý giảm nhẹ âm thanh nói chuyện lại không ít.
Đồng hồ dần dần điểm vào 11 giờ 55 phút, trong phòng học đã an tĩnh không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đang khẩn trương chờ đợi 12 giờ đêm.
Còn có năm phút nữa chính là 12 giờ đêm, bật lửa cùng nến trắng đã sớm chuẩn bị tốt.
Tiêu Thời Dịch ở dưới tầm mắt mọi người, đem đèn trong phòng học tắt đi, cao ( một) ban cũng hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.
Tắt đèn vào thời điểm đốt nến trắng cũng là một trong những quy tắc.
Truyền thuyết nếu ngay lúc đốt nến trắng đèn còn bật, sẽ trêu chọc đồ vật không sạch sẽ.
Cho nên những người khác đối với hành vi tắt đèn của Tiêu Thời Dịch đều không có ý kiến gì, cũng không ai dám lên tiếng phản đối.
Phòng học trong nháy mắt chìm vào bóng tối, liền có cảm giác toàn bộ thế giới đều đang an tĩnh.
Nhưng chợt vừa nghe lại phảng phất có cái gì thanh âm giống nhau.
Sột sột soạt soạt, rải rác, phảng phất trong bóng đêm có thứ gì đang tới gần, cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Nhưng cẩn thận nghe một lần nữa âm thanh gì đều không có, chỉ còn lại tiếng hít thở của các bạn học.
Đại khái là bỗng nhiên tối đi đôi mắt lập tức có chút không thích ứng, hơn nữa ngồi trong phòng học cái gì cũng không nhìn thấy, bóng tối đặc sệt đến cực điểm, nảy sinh vô số âm u, phảng phất nhìn không thấy điểm dừng, cho người ta sự nguy hiểm cùng áp lực cùng cực.
Hơn nữa ở trong bóng tối luôn sẽ khiến con người sinh ra hoảng loạn cùng sợ hãi, không ít bạn học cũng không dám ngồi quá xa, sôi nổi dựa gần nhau, tiếng hít thở đều theo bản năng thả nhẹ.
Dũng khí ban ngày sớm đã sớm tiêu tán không còn một mảnh.
Mạc Nhiên lấy ra bật lửa và nến trắng ra, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Thanh, đưa cho Nguyễn Thanh, hạ giọng dặn dò nói, "Tô ca, để ý một chút, đừng làm cho nến trắng bị dập tắt."
Nến trắng chiếu sáng sáng bóng tối, làm tất cả mọi người dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất không còn bất an như vừa nãy nữa.
Mạc Nhiên thấy Nguyễn Thanh tiếp nhận nến trắng, tiếp theo đốt cho chính mình, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, bất quá cậu cũng không có giữ ở trong tay, mà là cứ như vậy tùy ý dựng đứng trên bàn học
Tựa hồ dù ngọn nến có tắt hay không đều không sao cả, cùng bộ dáng vừa nãy của Nguyễn Thanh hoàn toàn bất đồng.
Tiêu Thời Dịch đem nến qua, cũng đốt cho chính mình.
Nguyễn Thanh cầm nến trắng, tùy ý tìm một vị trí không dựa tường cũng không dựa cửa sổ ngồi xuống.
Mạc Nhiên cùng Tiêu Thời Dịch thấy thế, cầm nến trắng chính mình đi qua, ngồi kế bên người Nguyễn Thanh.
Nói đúng ra, là ngồi ở hai bên Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh không chút để ý liếc mắt nhìn hai người một cái, không nói gì, thậm chí cũng không có đuổi Mạc Nhiên đi.
Mạc Nhiên cũng rất rõ ràng hiện tại chính mình đang bị Nguyễn Thanh chán ghét, cho nên an tĩnh ngồi ở bên cạnh, không có giống như lúc trước cùng Nguyễn Thanh trò chuyện.
Mà Tiêu Thời Dịch không biết suy nghĩ cái gì, cũng an tĩnh ngồi, thưởng thức nến trắng trong tay.
Thái độ tùy ý đối đãi nến trắng kia cũng giống y như Mạc Nhiên.
Hạ Bạch Y cùng Lý Thư Dương đều chậm một bước, chờ sau khi bọn họ đốt nến xong, thì hai bên trái phải Nguyễn Thanh đã có người ngồi, hai người chỉ có thể ngồi ở phía trước Nguyễn Thanh.
Thấy vậy các bạn học khác đều sôi nổi cầm lấy nến trắng của mình đốt lên, sau đó bảo hộ ở trong tay, so với thái độ tùy ý của hai người Mạc Nhiên, Tiêu Thời Dịch hoàn toàn bất đồng.
Cửa sổ lớp học đã sớm đóng lại, cũng không tồn tại tình huống bị gió thổi tắt giữa chừng, nhưng mọi người vẫn thật cẩn thận hộ ở trong tay, bộ dạng sợ gió thổi tắt nến.
Đã không còn vấn đề tin hay không cái truyền thuyết kia nữa, mà tại đây một loại khẩn trương đang bao trùm lên không khí.
Nến trắng của mọi người trong lớp đều đã đốt, đem toàn bộ bóng tối trong phòng học chiếu sáng không ít, cũng chỉ có trong góc phòng học tương đối ảm đạm.
Nến trắng phát ra ánh sáng cũng không chói mắt, màu vàng nhạt tràn ngập nhu hòa, nhưng kia thiêu đốt lay động bộ dáng lại bằng thêm vài phần thần bí cùng bất an.
Trong phòng học có người trong lúc vô tình nhìn về phía Nguyễn Thanh ở trung tâm bị bốn người vây quanh, tiếp theo liền nhanh chóng ngây ngẩn cả người.
Ánh sáng nến trắng lay động chiếu trên mặt cậu, có cảm giác lúc sáng lúc tối, tinh xảo đến mức không giống con người.
Cậu rõ ràng chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lại khiến cho người khác nhịn không được cam tâm tình nguyện vì cậu mà từ bỏ hết thảy, hệt như là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng vui vẻ chịu đựng.
* Thiêu thân: mấy con này thường đâm đầu vào nơi phát ra ánh sáng, mấy bồ có thể tra gg để tìm hiểu kĩ hơn.
Bất quá giây tiếp theo đồng học kia liền hạ tầm mắt, chậm rãi cúi đầu.
Nguyễn Thanh cũng không chú ý đến tầm mắt của người khác, cậu nhìn nhìn bốn phía.
Ánh nến không đủ sáng, cũng chỉ chiếu sáng quanh bốn phía bọn họ, giờ phút này bốn phía vách tường tựa như một hố đen vô cùng vô tận, toàn bộ phòng học đều có vẻ thập phần ảm đạm, càng miễn bàn bên ngoài phòng học.
Nội tâm Nguyễn Thanh có chút bất an, theo bản năng nhấp nhấp môi.
Mạc Nhiên tựa hồ là nhìn ra bất an cùng khẩn trương của Nguyễn Thanh, nhưng hắn chỉ hé miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần đến...... 12 giờ đêm.
Lúc này trong phòng học an tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại có âm thanh ngọn nến đang cháy, ngoài cửa sổ nhìn không thấy một tia ánh sáng.
Ở nơi bị bóng tối che lấp, liền phảng phất tùy thời sẽ có quái vật từ bên trong lao ra, tàn nhẫn đem người xé nát.
Mà một tầng cửa sổ mỏng đã đóng lại cũng không khiến cho những người ở đây tăng thêm một chút cảm giác an toàn, đã có không ít đồng học hối hận, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Nến trắng đã bậc lửa.
Trường Trung Học Số 1 trừ bỏ truyền thuyết vào lúc 12 giờ đêm có thể nhận được đến chúc phúc, còn có một cái truyền thuyết là buổi tối một khi đã đốt nến trắng, tuyệt đối không thể tùy ý đi ra phòng học hoặc là ký túc xá.
Có người bất an nhìn về phía cửa phòng học, cửa còn đang mở, liền phảng phất tùy thời sẽ có thứ gì đó từ cửa tiến vào.
Mặt khác đồng học cũng phát hiện, trong đó một vị đồng học khẩn trương đứng lên, cầm ngọn nến của chính mình liền hướng cửa đi đến, tựa hồ là muốn đóng cửa lại.
Vài vị người chơi ôm đoàn ngồi ở cùng nhau, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhìn tên đồng học kia, cũng không có ra tiếng ngăn cản.
Sau khi đồng học đi đến cạnh cửa đóng cửa lại, còn trực tiếp khóa trái cửa.
Nguyễn Thanh cảm thấy không ổn, nếu của bị khóa trái, muốn đi ra ngoài trước tiên liền phải mở cửa ra.
Dù sao ai cũng không biết quái vật là từ bên ngoài tiến vào, hay là trực tiếp ở......Bên trong phòng học.......
Nhưng Nguyễn Thanh không có biện pháp mở miệng ngăn cản đồng học kia, chỉ có thể nhìn hắn đứng lên đi khóa trái cửa.
Nhưng mà giây tiếp theo biến cố đã xảy ra.
Tên kia đồng học khóa trái phía sau cửa, liền chuẩn bị xoay người đi trở về, nhưng mà khi hắn đi được một nửa, ngọn nến trong tay hắn liền...... Dập tắt......
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, bởi vì bọn họ là trơ mắt nhìn nến trắng trong tay đồng học kia dập tắt.
Trước khi cây nến kia tắt, ngọn lửa hơi hướng nghiêng về một phía đi, sau đó mới tắt.
Rõ ràng cửa sổ đã đóng, cũng đóng cửa, nhưng ngọn nến giống hệt như bị gió thổi tắt.
Tên đồng học kia cũng ngây dại, sau khi hắn phản ứng lại, chậm rãi xoay người nhìn về phía những người khác bên trong phòng học, đáy mắt hiện ra một tia hoảng sợ.
Hắn lắp bắp mở miệng, âm thanh còn mang theo vài phần run rẩy, "Ngọn nến của tôi, của tôi... Tắt... Đã dập tắt......"
Âm thanh đồng học kia càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn mang theo một tia nức nở, phảng phất cực kỳ sợ hãi, "Tôi vừa mới, cảm giác... Bên người có một trận gió thổi qua, liền giống như... Giống như là có người ở bên cạnh tôi, đem ngọn nến.... thổi tắt......"
* Cho tui nợ 2 chap tại bữa tui dịch trên laptop đến pin yếu mà quên sạc huhu QAQ, tại dịch bằng điện thoại lâu lắm nên tui lười á chắc t7 sẽ có chap nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT