Edit: Tảo

Beta: Bách Bách

Sau khi Hạ Bạch Y nói xong, trong phòng học an tĩnh đến mức dù có một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe được tiếng.

Nhưng Hạ Bạch Y dường như không nhận thấy được bầu không khí kỳ lạ trong phòng học, nàng thẹn thùng nhìn Nguyễn Thanh, so với động tác lớn mật vừa rồi của nàng không thích hợp chút nào, biểu tình e thẹn đặt câu hỏi " Có thể đến nhà anh chơi hay không " cũng trở nên có chút ái muội không rõ.

Dường như còn có thâm ý khác.

Có lẽ không phải dường như, mà là thật sự có thâm ý khác, tại sao một nữ nhân *lấy tư thế này* còn nói với một người nam nhân như vậy, có thể nói ý định đã rõ như lòng bàn tay, người nghe qua đều biết.

Nếu là trước đây, đại khái họ sẽ mắng Tô Thanh còn không bằng cầm thú, nhưng trong thời khắc này bọn họ nhìn về phía một nam một nữ không quan tâm mọi thứ xung quanh mà ôm lấy nhau, trực tiếp trầm mặc.

Họ lại có cảm giác...... Tựa hồ người bị thiệt không nhất định là Hạ Bạch Y......

Bọn họ thậm chí có một loại cảm giác quỷ dị rằng Hạ Bạch Y sẽ dạy hư thiếu niên.

Tiêu Thời Dịch ở giây phút Hạ Bạch Y nói xong, liền trực tiếp bóp gãy cây bút trong tay, đánh vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng học.

Hắn đứng lên đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp túm chặt cổ tay Hạ Bạch Y đang ôm thiếu niên, đem người vô tình kéo ra, Tiêu Thời Dịch lạnh lùng mở miệng:"Bạn học Hạ, hy vọng bạn có thể biết nơi này là phòng học, không phải nơi bạn có thể tùy ý làm càn, càng đừng nói tới việc quấy rầy các bạn khác học tập."

Hắn nói xong căn bản không quan tâm đến Hạ Bạch Y, mà là nhìn về phía Nguyễn Thanh, thanh âm cùng biểu tình đều dịu dàng, tràn ngập xin lỗi.

"Tô ca, xin lỗi, anh đừng nóng giận, em thân là lớp trưởng ban nhất, lại để bạn học Hạ ở trong phòng học không màng thể diện lớp, nói ra loại chuyện không biết xấu hổ này, em thực sự không thể mặc kệ được."

Tiêu Thời Dịch nói thập phần bất đắc dĩ, hệt như tất cả những điều hắn làm nãy giờ đều là do thân phận bắt hắn phải làm như vậy..

Nguyễn Thanh nhìn lướt qua Tiêu Thời Dịch, biểu tình lãnh đạm " ừ " một tiếng, giống như là đối với hành động Tiêu Thời Dịch có chút bất mãn.

Trên thực tế Nguyễn Thanh cũng không có bất kỳ bất mãn gì, dù sao " Hạ Bạch Y " này không nhất định là Hạ Bạch Y thật sự, trái tim nàng vẫn như cũ nằm về phía bên phải.

Cho nên ở thời điểm nàng ôm cậu, nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa liền trực tiếp bị dọa OOC.

Tuy rằng vừa mới nãy miễn cưỡng không có OOC, nhưng Nguyễn Thanh cũng không dám đảm bảo cậu vẫn có thể luôn đạm nhiên ôm một con quái vật, cho nên vào lúc Tiêu Thời Dịch đem người kéo ra Nguyễn Thanh liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Động tác Tiêu Thời Dịch kéo Hạ Bạch Y không hề ôn nhu, trực tiếp đem Hạ Bạch Y ném thiếu chút nữa đụng vào một bàn học khác, cũng may Hạ Bạch Y phản ứng nhanh, túm chặt cái bàn để ổn định thân thể, lúc này mới không xấu mặt trước mặt mọi người.

Hạ Bạch Y quay đầu lại âm lãnh nhìn Tiêu Thời Dịch liếc hắn một cái, tiếp theo đáng thương hề hề tiến đến bên người Nguyễn Thanh, vẻ mặt ủy khuất mở miệng, " Anh Tô Thanh, tay em đau quá, lớp trưởng cũng quá bạo lực, cho dù là em làm không đúng đi nữa, hắn cũng không thể nhắc nhở sao? Này cũng thật quá thô lỗ."

Nàng vừa nói xong liền ủy khuất nhìn về phía Nguyễn Thanh, vươn tay bị Tiêu Thời Dịch nắm đỏ, " Anh Tô Thanh, anh giúp em xoa một chút được không?"

Nguyên chủ ở phương diện đối đãi người yêu coi như có chút cưng chiều, cho nên Nguyễn Thanh duỗi tay giúp nàng xoa cho có lệ.

Trên thực tế kia đều không thể nói là xoa, đại khái chính là tùy ý chạm vào một chút, tiếp xúc cũng chưa đến ba giây, nhưng Hạ Bạch Y lại đỏ mặt, thẹn thùng sờ tay đã bị Nguyễn Thanh đụng vào.

Biểu tình kia tựa như Nguyễn Thanh đã làm những việc thập phần không thể nói với nàng.

Ánh mắt Tiêu Thời Dịch nhìn về phía Hạ Bạch Y lạnh hơn, cùng ánh mắt Mạc Nhiên lúc ở sân thể dục nhìn Hạ Bạch Y không có khác biệt.

Chỉ là ánh mắt Tiêu Thời Dịch mờ mịt hơn rất nhiều, không có như Mạc Nhiên thẳng thừng thể hiện trắng ra.

Trường Trung Học Số 1 có tồn tại ba người không thể chọc, người thứ nhất chính là giáo bá Tô Thanh, người thứ 2 chính là lớp trưởng ban một Tiêu Thời Dịch, còn người thứ ba chính là Mạc Nhiên ban 26.

Nhưng hiện tại không khí giữa người thứ nhất cùng người thứ hai tựa hồ là có chút khẩn trương.

Mặt khác bạn học trong lớp nơm nớp lo sợ, không dám phát ra một chút âm thanh, chỉ sợ sẽ khiến bầu không khí đang trong thế giành co càng trở nên ngột ngạt.

Chỗ ngồi của Bùi Diễn cũng không tính đặc biệt, vị trí của hắn có thể nhìn rõ ràng động tác của hai người phía bên cửa sổ kia, sắc mặt vốn đang lạnh nhạt liền trực tiếp lạnh xuống, độ ấm không khí quanh thân hắn đều tựa như đang giảm xuống mấy độ.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy thế, làn đạn dày đặc liền hiện lên.

【Bùi thần đừng nhìn, lại xem anh cũng đã đem người ta đá đi, còn tự mình gọi điện thoại đích thân nói, thời điểm nói còn rất dứt khoát, một cú điện thoại liền " chia tay ", đặc biệt soái khí ( đầu chó). 】

【 chậc chậc chậc, nếu Bùi thần chưa nói chia tay, phỏng chừng hiện tại vị trí bên người giáo bá hẳn là cũng sẽ có một chỗ đi, nói không chừng còn có thể ngồi ở trong lòng ngực giáo bá, ôm cổ hắn, nũng nịu với hắn nói, " Tô Thanh ca ca, ta có thể đi tới nhà anh chơi hay không?~ "】

【 Ha ha ha ha quá thảo mai! Nếu là trước đây tui chắc chắn không có khả năng tưởng tượng ra bộ dáng kia của Bùi thần, nhưng từ sau khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn kêu một tiếng " Anh Tô Thanh~ ", tui tức khắc là có thể tưởng tượng ra được. 】

【 Phó bản cảm thấy anh thật vất vả, tặng không cho anh người yêu anh lại không cần, hiện tại cảm thấy hối hận thì cũng đã muộn~ 】

【 Bùi ca ta là không khí, còn không phải chỉ là một đối tượng thôi sao? Một người lại một người nữa, tại sao ai cũng muốn đoạt vợ của ta a. 】

Những người chơi khác nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Diễn, lại nhìn nhìn đôi tình lữ đang thể hiện tình yêu cuồng nhiệt bên kia, đáy mắt hiếm thấy mang theo vài phần xem diễn vui sướng khi thấy người gặp họa.

Được an bài một thân phận cực tốt, một hai phải chia tay, đổi thành bọn họ, tuyệt đối không có khả năng chia tay.

Dù sao thì thân phận bạn trai giáo bá cùng tiểu đệ hoàn toàn bất đồng.

Tiểu đệ sẽ đi theo Tô Thanh cùng nhau khi dễ những người khác, nhưng bạn trai giáo bá lại không cần, thậm chí với thân phận bạn trai giáo bá rất khó trực tiếp kết oán với quỷ, giá trị thù hận cũng không cao như thân phận tiểu đệ.

Còn bởi vì là bạn trai giáo bá, căn bản không ai dám khi dễ.

Không giống bọn họ được an bài một thân phận bình thường, mới tiến vào không đến hai ngày, đã bị người khác tìm cách để đánh đập rất nhiều lần, mà mặt khác đám học sinh trong lớp, căn bản mặc kệ, có thể nói là lạnh nhạt đến cực điểm.

Đây là một ngôi trường bệnh trạng đến cực điểm, lại còn là ban một, là một cái lớp với độ bệnh trạng cực cao.

Hoặc là cùng với những người kia đánh họ, hoặc là lạnh nhạt, thờ ơ.

Tuy rằng bọn họ có năng lực phản kháng NPC, nhưng lại không dám phản kháng.

Cũng không phải duy trì thiết lập nhân vật gì, mà là phó bản luôn cấm họ không được tổn thương NPC.

Cho dù có thể làm tổn thương NPC thì cũng có rất ít người chơi làm như vậy, bởi vì nếu NPC chịu tổn thương đến mức tử vong, nếu biến thành quỷ quái, như vậy người chơi tổn thương hắn tuyệt đối có giá trị thù hận cao nhất.

Cho nên hai ngày nay các người chơi có thể nói là sống thập phần gian nan, luôn phải chịu người khác khi dễ, lại muốn đi tìm manh mối, và còn phải bí mật bảo vệ các bạn học khỏi bị bắt nạt.

Vào phó bản được hai ngày, trên thực tế trừ bỏ biết phó bản này có quỷ ra, cũng không tìm được manh mối gì hữu dụng.

Nếu tiếp tục như vậy rất có thể sẽ bị diệt đoàn.

Đây đã là ngày thứ hai sau khi tiến vào trò chơi, còn tính là an toàn.

Bởi vì ở giai đoạn đầu của phó bản, nên việc đối mặt với quỷ quái còn tính là không có khả năng, chỉ cần không kích phát cơ chế tử vong thì không có khả năng bị quỷ quái theo dõi. 

Nhưng vấn đề là nếu không nhanh chóng tìm được cơ chế tử vong rốt cuộc là gì, chờ tới giai đoạn cuối của trò chơi, muốn sống sót liền rất khó khăn.

Sở dĩ các người chơi đều biết cơ chế tử vong thập phần quan trọng, dù sao ai cũng không biết chính mình có thể hay không trong lúc vô tình kích phát, cho nên người chơi sau khi tiến vào trò chơi trong hai ngày này liền phân công hợp tác, cơ hồ đem toàn bộ Trường Trung Học Số 1 lật tung lên, cũng không tìm được chỗ nào không phù hợp.

Trừ bỏ toàn bộ giáo viên và bạo lực học đường vẫn tồn tại, cùng với giáo bá Tô Thanh không giống giáo bá, còn lại hầu hết các người chơi đều ở ban một.

Nhưng bọn hắn ở thời điểm nửa đêm thừa dịp tất cả mọi người không có ở đây, tìm kiếm toàn bộ ban một, thiếu điều muốn đem bảng đen phá đi, cũng không tìm được manh mối gì hữu dụng.

Cũng không biết Bùi Diễn tìm được ở đâu một cái notebook rách tung toé, cũ nát lại còn thiếu trang, như thể bị úng nước, hơn nữa cái notebook này lại là cái loại notebook rẻ tiền, thoạt nhìn có cảm giác hơi cũ kỹ, mặt trên lại ghi đầy kiến thức.

Bọn họ đem chữ viết bên trên notebook so sánh với chữ viết của toàn bộ bạn học trong ban, hình như không phải bạn học trong lớp.

Trừ cái này ra cũng nhìn không tìm ra thứ gì.

Hạ Bạch Y dường như đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, phảng phất trong mắt chỉ có duy nhất một mình Nguyễn Thanh, không thèm để ý tới Tiêu Thời Dịch, như cũ thẹn thùng nhìn về phía Nguyễn Thanh, "Anh Tô Thanh, anh còn chưa có trả lời câu hỏi vừa nãy của em đâu, em có thể tới nhà anh chơi không?"~

"Không thể."

Nguyễn Thanh giống như bởi vì bị Tiêu Thời Dịch quấy rầy, nhớ tới lúc trước Mạc Nhiên nói Tiêu Thời Dịch phản bội hắn, tâm tình khó chịu trực tiếp cự tuyệt.

Nguyễn Thanh nói xong nhìn về phía Tiêu Thời Dịch, sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí tràn ngập chất vấn, "Mày gần đây đang làm gì?"

Tiêu Thời Dịch biết thiếu niên còn để ý sự tình trên sân bóng rổ lúc trước, hắn trầm ổn mở miệng, "Tô ca, anh hiểu lầm em rồi lúc trước chơi bóng rổ em chỉ là muốn thể hiện tốt một chút, không cho Tô ca mất mặt, dù sao đây là lần đầu tiên Tô ca xem chúng em chơi bóng rổ, cho nên em có chút kích động, mới không có chú ý đúng mực."( ⁍᷄⌢̻⁍᷅)

Tiêu Thời Dịch vừa nói vừa đẩy mắt kính, giọng thay đổi, "Hơn nữa em cũng không nghĩ tới Mạc Nhiên lại yếu như vậy, nếu hắn chịu nỗ lực thêm một chút, điểm số đã không thấp đến như vậy."

Ngữ khí Tiêu Thời Dịch không phải là cái loại ngữ khí tiểu nhân cáo trạng, mà là phi thường trầm ổn bình tĩnh, phảng phất hắn đang trình bày sự thật một cách khách quan, rõ ràng là đổi trắng thay đen nhưng lời nói ra lại khiến mọi người tin tưởng, như thể Mạc Nhiên thật sự quá yếu.

【 Mọi người ơi, tui thực sự nhìn lầm lớp trưởng này rồi! Tui vẫn luôn cho rằng hắn là loại người trầm ổn đáng tin cậy, kết quả hắn cư nhiên lại ở sau lưng nói xấu người khác!!? (º □ º l|l)/ 】

【 Lớp trưởng: Đúng vậy, tất cả  là do Mạc Nhiên quá yếu, không liên quan đến tôi, tôi nào biết hắn yếu như vậy, hắn lại không nói trước với tôi một tiếng~.(。•́︿•̀。) * tiểu đáng thương bị bắt nạt*】

【Lúc trước có Bùi thần lạnh nhạt kêu anh Tô Thanh, lúc sau lại có lớp trưởng trầm ổn sau lưng nói xấu người khác, hiện tại dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.(っ˘ω˘ς) 】

【 Bộ dạng đổi trắng thay đen hướng người khác hất nước bẩn này của hắn, cực kỳ giống tra nam.(¬_¬;) 】

【 Rõ ràng là hắn đè Mạc Nhiên ra mà đánh, hiện tại còn không biết xấu hổ nói Mạc Nhiên yếu? Sách vở, chơi chiến thuật nhân tâm thật bẩn thỉu. (°ㅂ°╬)】

Tuy rằng thân thể cậu không tốt, nhưng thị lực vẫn còn tốt, cậu tự nhiên là biết tình huống thực tế của trận bóng rổ, cũng biết Tiêu Thời Dịch đang nói dối, nhưng cậu giống như là bị Tiêu Thời Dịch thuyết phục, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Người chơi bên kia không đáng tin cậy, dùng Tiêu Thời Dịch tới áp chế Mạc Nhiên không còn gì tốt hơn.

Dù sao bọn họ đều là đàn em của cậu, thân phận và bối cảnh Tiêu Thời Dịch so với Mạc Nhiên cao hơn chút, hơn nữa thân thủ cũng đồng dạng quỷ dị khó lường, là một con bài tốt.

Tiêu Thời Dịch thấy sắc mặt Nguyễn Thanh tốt hơn, liền trực tiếp kéo bạn học đang ngồi ở hàng phía trước Nguyễn Thanh ra, chính mình ngồi xuống, "Tô ca trận thi đấu bóng rổ ngày mai anh có đi không?"

Thi đấu bóng rổ thì cần phải đấu vài hiệp, thời gian diễn ra mỗi hiệp đều ở cuối tuần.

Nguyễn Thanh không chút để ý cầm thẻ ngân hàng trong tay nói, "Không đi, không có hứng thú."

Hạ Bạch Y thấy Tiêu Thời Dịch ngồi ở hàng ghế phía trước đang cùng Nguyễn Thanh nói chuyện, bất mãn khẽ hừ một tiếng, liền ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, còn thị uy kéo cánh tay Nguyễn Thanh, bộ dạng thập phần thân mật.

Tiêu Thời Dịch mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp bỏ qua màn thị uy của nàng, tiếp tục cùng Nguyễn Thanh nói chuyện phiếm.

Hạ Bạch Y ở bên cạnh ngẫu nhiên cũng chen vào một hai câu.

Nguyễn Thanh tuy rằng cùng hai người nói chuyện phiếm, nhưng cậu vẫn luôn âm thầm dùng dư quang cẩn thận quan sát phòng học này.

Phòng học này có vẻ không tồn tại thứ gì bất thường.

Điểm duy nhất có chút không thích hợp là bức tường trắng phía sau phòng học, nhưng nó lại không nằm trong tầm nhìn của Nguyễn Thanh, mà cậu lại không có cách nào quay đầu lại, chỉ có thể cùng hai người nói chuyện phiếm, muốn tìm cơ hội nhìn xem bức tường đó có thật sự có vấn đề gì hay không.

Cho nên ba người liền trong bầu không khí quỷ dị câu được câu không trò chuyện, toàn bộ phòng học cũng chỉ có âm thanh của ba người bọn họ.

Mặt khác đám học sinh sôi nổi làm bộ học tập, nhưng trên thực tế căn bản là học không vào, đều đang nghe ba người nói chuyện phiếm.

Âm thanh của thiếu niên ác ma thực đặc biệt, cho dù không nhìn xem ba người nói chuyện cũng thực dễ dàng phân biệt ra âm thanh nào thuộc về cậu.

Âm thanh của cậu tựa như châu ngọc lạc châu bàn thanh thúy dễ nghe, thanh âm lạnh lùng mang theo một tia câu nhân khó hình dung, làm người nhịn không được chìm đắm vào trong đó.

Mặc kệ diện mạo hay là âm thanh của cậu, đều cùng tính cách ác liệt kia của có chút không thích hợp.

Đám người chơi sau khi tiến vào phó bản liền tạo thành một nhóm, tin tức gì cũng gửi vào trong nhóm, để mọi người có thể cùng nhau thảo luận phân tích.

Mấy người nghe xong một hồi cũng chưa nghe được tin tức hữu dụng, sau đó mọi người lại sôi nổi bàn luận trong nhóm, trong đó có một người người chơi đang ở  trong nhóm phân tích tình huống trước mắt.

[ trước mắt manh mối thật sự là quá ít, quỷ rốt cuộc là ai căn bản không có biện pháp phán đoán, tuy rằng ban một rất khả nghi, nhưng chúng ta tìm lâu như vậy cũng không có tìm được manh mối gì hữu ích, có phải là do phương hướng tìm kiếm của chúng ta không đúng hay không? ]

Người chơi kia còn không đợi người chơi khác lên tiếng, liền tiếp tục phát biểu cái nhìn của chính mình

[ Tôi cảm thấy chúng ta có thể đổi một góc độ khác, có lẽ không nhất định đem ban ( một) đặt ở vị trí hàng đầu, thay vào đó chúng ta có thể chú ý đến các NPC đặc thù trong phó bản, nói không chừng sẽ có những phát hiện khác. ]

[ Trước mắt người không hợp với tính cách thiết lập nhất chính là giáo bá Tô Thanh, tuy rằng hắn không phải học sinh ban một, nhưng hắn tất nhiên lại là một NPC đặc thù, tôi cảm thấy chúng ta có thể ra tay trên người hắn trước. ]

Người chơi khác cảm thấy rất có đạo lý, bọn họ cũng cảm thấy NPC Tô Thanh thật sự quá đặc biệt, nói không chừng chính là NPC trung tâm của phó bản này.

Nhưng mà......

Con mẹ nó đây chính là lý do ngươi đi lên đưa thư tình đi!!!?

Người chơi khác trực tiếp mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn kẻ một giây trước còn phân tích tình huống cho bọn họ một giây sau cầm thư tình trong tay, đi tới trước mặt thiếu niên, sau đó dùng hai tay đưa thư tình.

Ba người đang nói chuyện phiếm đều nhìn về phía hắn, trong mắt có vài phần mờ mịt, tựa hồ còn có chút không phản ứng được hắn lại đây muốn làm gì.

Người chơi kia bên tai ửng đỏ, ngượng ngùng ghé mắt nhìn về một hướng, lắp bắp mở miệng, "Tô, Tô ca, tôi...... Tôi thích cậu, cậu...... Có thể hay không làm bạn trai của tôi...?"

Bộ dạng thấp thỏm thẹn thùng kia không giống như là ngụy trang, nhìn thế nào cũng không giống là chỉ đơn thuần muốn tiếp cận thiếu niên điều tra manh mối mà thôi.

Người chơi khác: "!!!" Mẹ nó!

Vừa mới nãy còn cùng bọn hắn phân tích đạo lý rõ ràng, kết quả liền đi lên liền tỏ tình!?

Hắn chính là muốn cùng tiểu thiếu gia yêu đương đi!!!?

Người chơi khác thần sắc phức tạp, đã không rảnh lo phản ứng của Tô Thanh, bọn họ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Diễn, quả nhiên sắc mặt Bùi Diễn đã không ngừng lạnh xuống, thậm chí còn đang có xu thế giảm dần.

Thật..... dũng cảm a......

Phải biết rằng giữa người chơi với người chơi, cho tới bây giờ không có cấm giết chóc, chỉ cần không phải cái loại phó bản đặc thù, dù có trực tiếp giết người chơi, bất quá cũng chỉ là trừ một ít tích phân.

Có lẽ những tích phân đó đối với một người chơi mới mà nói là rất nhiều, nhưng mà đối với người chơi lâu năm giống Bùi thần mà nói, chẳng qua là không đau không ngứa mà thôi.

Còn có không ít người chơi cực đoan chuyên môn lấy phó bản người chơi diệt đoàn làm thú vui.

Tuy rằng không có nghe nói Bùi thần là loại người chơi cực đoan này, nhưng cũng không nghe nói hắn là người chơi thiện lương.

Ở ngay trước mặt hắn đào góc tường nhà hắn, hình như là có chút không đem hắn để vào mắt.

Hơn nữa người chơi kia sẽ không sợ bị các NPC khác trả thù hả? Một khi Tô Thanh cự tuyệt hắn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ bị các bạn học và đàn em của Tô Thanh bắt nạt gấp bội.

Nhìn biểu tình u ám của Hạ Bạch Y cùng Tiêu Thời Dịch là biết, việc này tuyệt đối không thể giải quyết một cách đơn giản.

Ở phó bản cũng không phải là có thể tùy tâm sở dục, một khi đi nhầm một bước, chắc chắn vạn kiếp bất phục.

Cho nên những người chơi khác trong nhóm đều hiểu, người chơi kia hiển nhiên chính là tìm chết, giáo bá nào có dễ theo đuổi như vậy, kết quả không cần nghĩ cũng biết là gì.

Tuy rằng như thế, nhưng đám người chơi kia cùng những người khác trong phòng học đều giống nhau, đều nhìn về phía thiếu niên bị thổ lộ, không thể hiểu được khẩn trương lên, vốn dĩ không khí đang áp lực lại càng thêm áp lực.

Nguyễn Thanh nhìn thư tình trước mặt sửng sốt một chút, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bạn học nam đang thổ lộ trước mặt.

Là...... Người chơi.

Là muốn từ trên người cậu điều tra manh mối sao?

Nguyễn Thanh không cho rằng người chơi này chỉ là đơn thuần tới để thổ lộ, ở trong phó bản ăn bữa trước lo bữa sau này, khi nào chết cũng không biết, khẳng định không có khả năng có người lại nghĩ cùng người khác yêu đương. ( Ha hả)

Hiển nhiên là nhóm người chơi bên kia phái ra một người chơi lại đây, đến để điều tra manh mối phó bản từ cậu.

Tuy rằng cậu cũng không phải là NPC đặc thù, nhưng những gì cậu biết cũng không tính là ít.

Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, duỗi tay tiếp nhận thư tình trong tay bạn học nam.

Những học sinh khác: "!!!"

Người chơi khác: "!!!"?????!

???????!!!

Lấy! Cậu ấy cư nhiên lại lấy!!!

Thư tình được viết bằng một mảnh giấy màu hồng, cậu mở bức thư ra lật qua lật lại nhìn nhìn, cũng không có *tiếng lóng* linh tinh, đại khái chỉ là một bức thư tình đơn giản.

Tiếng lóng thường là những từ ngữ địa phương. Những từ ngữ này chỉ có ý nghĩa trong một khu vực nhất định và chỉ những người trong khu vực đó mới hiểu được.

Ví dụ về từ lóng địa phương: "trốc tru" – là một từ tiếng lóng của Nghệ An. "Trốc" nghĩa là đầu, "tru" nghĩa là trâu, dịch ra là đầu trâu.

Phỏng chừng này đám người chơi này cũng không có phát hiện thân phận người chơi của cậu, rõ ràng cậu đã lộ ra nhiều sơ hở như vậy......

Trên thực tế, chỉ cần có người chơi khác ở bên cạnh cậu, luôn có khả năng nhìn thấy quái vật trong gương cùng tư liệu đã bị xóa đi.

Vừa lúc có thể làm cho bọn họ nghĩ ra biện pháp điều tra cùng giải quyết vấn đề.

Có thể cung cấp manh mối bằng cách này kỳ thật cũng không tệ.

Hơn nữa tên người chơi nam này thoạt nhìn cũng không cường thế, thực lực hình như cũng không bằng Tiêu Thời Dịch cùng Mạc Nhiên, liền tính là động cái gì không nên có tâm tư, hẳn là cũng hoàn toàn không khó áp chế.

Cho nên Nguyễn Thanh sau khi xem xong thư tình, ngẩng đầu nhìn về phía người chơi nam ngạo mạn gật đầu, "Có thể."

Những người khác: "!!!" A a a a!

______________________________________________________________________________

Lời của editor:

Chương này hơn 4 nghìn chữ, edit lòi phèo đem nấu luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play