"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện vừa mới leo lên tường vây bên ngoài thì bên kia đã vang lên một giọng nói trầm thấp, lãnh lệ.
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ ngẩng đầu, thấy thiếu niên áo trắng đứng dưới ánh trăng.
Trăng sáng tròn tròn tỏa sáng. Ánh trăng như lụa, khoác lên người thiếu niên, làm cho hắn tuấn mỹ hơn người.
Ngụy Vô Tiện dứt khoát dựa vào tường, chống cằm thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế mỹ nhan của Lam Vong Cơ.
"Đi đêm về, theo ta lãnh phạt!"
Lam Vong Cơ bay qua.
Ngụy Vô Tiện dĩ nhiên cũng không đứng đó chờ chết. Hắn lập tức buông tay, nhấc chân, nhẹ nhàng như cơn gió chạy nhanh. Chỉ để lại một tiếng cười tiêu sái.
Lam Vong Cơ đuổi theo.
Giang trừng còn chưa đọc kỳ hai của tạp chí. Ngụy Vô Tiện nói không có. Hắn tin.
Nhưng mà Nhiếp Hoài Tang không tin. Nhưng mà bọn họ cũng không chạy ra ngoài được -- Lam Khải Nhân đã trở lại, mỗi ngày chằm chằm nhìn bọn hắn.
Cho nên, một ngày nọ Ngụy Vô Tiện lại lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Kỳ ba vậy mà là chuyện xưa của Tàng Sắc Tán Nhân và Ngụy Trường Trạch. Quần chúng ăn dưa, tám chuyện thật là cao hứng.
Sau khi kỳ trước xuất bản, ở trong Vân Mộng Giang Thị xảy ra không biết bao nhiêu là trò hay. Mấy cái miệng lép bép về Tàng Sắc Tán Nhân lại càng nhiều hơn.
Ngụy Vô Tiện mua tạp chí, ngồi xổm trong góc chuyên chú đọc.
Tàng Sắc Tán Nhân, tên thật không biết, được Bão Sơn Tán Nhân đặt tên là Minh Nguyệt, là vì --- sắc đẹp của nàng như ánh trăng sáng, kinh động lòng người.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Minh Nguyệt? Là tên của mẹ sao?"
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ thật cẩn thận, không ngừng đào lên chút ký ức trong đầu mình... Phụ thân hình như thật sự có gọi qua cái tên này?
Thiếu nữ như Cô Bắn tiên tử, dung mạo tuyệt thế, kiếm như rồng bay, một khi rút ra kinh chấn thiên hạ.
Cho nên lúc đó, nhiều người trên bảng thế gia công từ đều ghé mắt nhìn nàng, ý đồ ôm mỹ nhân chạy về nhà.
Giang Phong Miên ôn tồn lễ độ. Kim Quang Thiện phong lưu, phóng khoáng. Lam Khải Nhân thanh lãnh, cao quý. Ôn Nhược Hàn khí phách vô song. Mọi người đều cho rằng Tàng Sắc Tán Nhân sẽ chọn một trong bốn vị này, bởi vì trong thiên hạ nào có nam tử ưu tú hơn họ.
Nhưn mà mỹ nhân hồn nhiên không quan tâm, khinh thường nhìn lại thế tục. Ở trong tim nàng tâm niệm. Nói cho cùng, một đời này chỉ cùng với một người, nguyện cùng ta hành tẩu thiên hạ, cứu vớt chúng sinh.
...
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác.
Không thể nào
Tạp chí này khẳng định là giả!
Nhưng mà hai kỳ trước thoạt nhìn là thật... Vậy, chuyện xưa của cha mẹ ta có mấy phần thật giả?
Ngụy Trường Trạch mặc dù bi gọi là gia phó của Giang gia, nhưng kỳ thực tu vi còn siêu việt hơn Giang Phong Miên. Diện mạo tuấn mỹ vô song, không thua bất kỳ kẻ nào trên bảng thế gia công tử. Chỉ tiếc là xuất thân trói chân hắn.
Ngụy Trường Trạch trầm mặc, ổn trọng, yên lăng vì người mình yêu trả bất kỳ cái giá nào, ấm áp nhu thủy. Cho nên, ánh trăng sáng bất phàm trên trời kia rơi vào trong tay hắn.
Ngụy Vô Tiện đọc trong sách mà tưởng tượng ra phong thái của phụ thân. Mặc kệ là thật hay là giả. Vị chủ biên này khẳng định là biết rất nhiều việc... ta phải đi tìm hắn!
Một người là tiên tử đơn thuần khinh thường thế tục. Một người là kỳ nam tử trưởng thành trong nghịch cảnh.
Bọn họ cùng chung chí hướng, tình đầu ý hợp, trường kiếm thiên nhai, cứu vớt thế nhân.
Ngụy Vô Tiện lộ ra vẻ tươi cười, nhưng cũng thực mau sau đó lâm vào trầm mặc.
Cha mẹ hiện tại có bao nhiêu khí phách, nhưng mà chỉ một lát liền... hắn không đành lòng đọc, lại không thể không đọc.
Oán khí quay cuồng, che trời lấp đất. Tà ám đen nghìn nghịt rít lên lao vào hai vợ chồng.
Ngụy Trường Trạch đẩy thê tử qua một bên, thân thể bị tà ám xuyên thấu.
Trong đầu Tàng Sắc Tán Nhân trống rỗng. Nàng biết mình hiện tại nên bỏ chạy. Rốt cuộc còn có Ngụy Anh đang đợi nàng.
Nhưng mà Ngụy Trường Trạch rời đi, cũng mang theo tim nàng rồi. Người vô tâm có thể sống sao?
Tà ám đắc ý dào dạt: "Loạn Táng Cương! Lão tử rốt cuộc ra tới rồi!! Ta muốn ăn! Ăn! Ăn!! Hương vị máu thịt! Đã lâu lắm không có nếm tới!"
Tàng Sắc Tán Nhân ôm xác trượng phu. Phía sau lưng nàng là Ngụy Anh, là vô số bá tánh vô tội.
Ngụy Vô Tiện trầm mặc.
Hắn hiểu rõ lựa chọn của cha me. Nhưng mà hắn thật thương tâm.
Di Lăng, Loạn Táng Cương.
Một đôi thần tiên quyến lữ bỏ mạng tại đây, để lại con trẻ vô tri một mình nhận hết những cơn giận chó đánh mèo của người lớn.
Nếu mà dưới suối vàng có biết, hai vợ chồng có lẽ phải xin lỗi hài tử của mình. Đáng tiếc.
Ngụy Vô Tiện nhét sách vào trong ngực, không chút do dự ngự kiếm bay về phía Di Lăng, Loạn Táng Cương.
Nghe học?
Sao có thể quan trọng hơn cha me. Ít nhất, ít nhất ta phải thử một lần xem có thể tìm thi cốt của họ về không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT