Tạp chí Huyền Môn duy trì tốc độ năm ngày xuất bản một kỳ. Kể hết chuyện yêu hận tình thù của danh sĩ tiên môn, lại kể bí mật gia tộc. Từ mấy lão đại như Thanh Hành Quân, Ôn Nhược Hàn. Kể tới cấp thấp như Diêu tông chủ, Dễ tông chủ. Không chừa một ai. Kể từ trưởng bối, tiền bối, tới tiểu bối. Cứ như vậy, đổ ra mấy chậu máu chó. Một chậu, lại một chậu nữa. Khắp thiên hạ đều chờ mong ấn bản mới của tạp chí Huyền Môn. Mỗi ngày ăn cơm mà không đọc tạp chí quả thực là ăn không ngon.
Có người xem tạp chí Huyền Môn như chuyện vui đùa. Cũng có người thu được không ít thông tin cơ mật từ trong tạp chí.
Tỷ như Kim Quang Thiện. Tạp chí Huyền Môn miêu tả hắn ba phần lạm tình, vô tình, âm hiểm tới tận xương tủy. Mặc dù là nhiều chuyện hoàn toàn không có chứng cứ nhưng mà thanh danh Kim Quang Thiện cũng vẫn tiêu tùng. Ít nhất là Giang gia khẳng định là tin -- bởi vì Giang Phong Miên tự mình đi lên Kim Lân Đài từ hôn. Giang Yếm Ly được hứa hôn cho nhị công tử Âu Dương Gia với tốc độ ánh sáng.
Tỷ như Ngu Tử Diên, Giang Phong Miên. Đối với hai người này, tạp chí Huyền Môn chưa từng có khinh thường. Chỉ là nói đúng chuyện hàng ngày trong nhà họ thôi -- Sau đó, Ngụy Vô Tiện rời khỏi Giang gia, cũng là một loại chứng thực nhất định rằng câu "Coi như con ruột" là nói dối.
Tỷ như Lam gia. Nghe nói nhị công tử Lam Gia cứng rắn yêu cầu điều tra sự tình mẫu thân hắn. Hơn nữa, còn rời khỏi Lam gia cùng Ngụy Vô Tiện đi hành hiệp trượng nghĩa. Bên ngoài Lam Vong Cơ vẫn được gọi là Lam Gia nhị công từ. Nhưng ở bên trong hắn không còn là chưởng phạt... Trên thực tế không khác gì hòa li Lam Gia sao?
Tỷ như Diêu tông chủ, Dễ tông chủ. Chuyện xưa của bọn họ vừa không phong lưu lại bất truyền kỳ. Nếu mà muốn hình dung, chỉ có thể dùng hai chữ "ghê tởm". Bởi vì theo lời kể của tạp chí Huyền Môn thì Diêu tông và Dễ tông chủ chủ khua môi múa mép, châm ngòi ly gián, xảo biện thị phi hại chết người vô tội. Người bị bọn họ hại thật là thảm không nỡ nhìn. Rất nhiều người tin đến nỗi hợp lại giết luôn hai vị tông chủ -- rốt cuộc hai người bọn họ ngoài cái miệng dẻo, tu vi thực sự không đáng nhắc tới.
...
Tạp chí Huyền Môn làm mưa làm gió. Tiên môn bách gia rung chuyển bất an. Rất nhiều người truy tìm người đứng sau màn viết ra tạp chí. Nhưng mà cũng không tìm ra tin tức gì.
Người kia trốn kỹ. Thật không biết hắn ở đâu mà lấy được nhiều tin tức như vậy.
Hôm nay sau khi tạp chí xuất hiện, rất nhiều người lại thở dài. Bởi vì trang đầu tiên của tạp chí đã nói: "Chúng ta đã hơn hai mươi kỳ. Chuyện xưa cũng không còn đặc sắc như vậy. Nhưng mà độc giả yên tâm, chúng ta không có rời đi. Chỉ là tạm thời nghỉ một chút, chờ có chuyện mới. Hôm nay dâng lên chính là đại thiên kiêu tương lai của tiên môn: chuyện xưa của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ."
Vong Tiện hai người đọc lời mở đầu liền ngây người ra. Tới phiên bọn họ à? Tạp chí Huyền Môn này sẽ viết cái gì?
Hắn, từ nhỏ mất cha, mất mẹ, bái Giang tông chủ làm sư, ăn nhờ ở đậu nhận hết trắc trở.
Hắn tuyệt thế phong hoa, nhiệt tình như lửa.
Hắn, từ nhỏ phải xa cách mẫu thân. Là nhị công tử cao quý của Lam Thị, quy phạm đoan chính, đạo đức mẫu mực.
Hắn như cửu thiên tiên quân, lạnh như băng sương.
"Cái gì vậy -_-, cái quỷ gì? Có cần viết khoa trương như vậy không?" Ngụy Vô Tiện xụ mặt. Hắn là hảo tụ hảo tán (*) với Giang gia nha. Từ đâu ra trải qua trắc trở?
(* hảo tụ hảo tán: gặp nhau vui vè, chia tay cũng vui vẻ)
Lam Vong Cơ càng không vui. Hắn chỉ là cảm thấy vẫn luôn ở trong Lam gia làm cái nhị công tử cao cao tại thượng thì không có cách nào hiểu được thế tục thôi. Hắn ra cửa để rèn luyện, cái gì cùng gia tộc cáu kỉnh!
Hắn cùng hắn mới gặp, kinh hồng * dưới ánh trăng. Tiên kiếm va chạm, bạch y quấn quanh. Nhất định là dưới ánh trăng quá đẹp, gió nhẹ quá dịu dàng, làm cho hình bóng tốt đẹp của hai người in thật sâu vào trong mắt, trong lòng.
Thiếu niên thưởng thức lẫn nhau, đó là một hồi va chạm, hấp dẫn giữa hai tâm hồn, cũng trở thành ràng buộc tương lai không thể chém đứt.
(* kinh hồng: từ trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần. Ý là vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng chỉ một cái nhìn là mãi không quên)
"Lời này không tồi, đúng không Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm mà hòi.
Lam Vong Cơ như đang suy tư gì đó: "Chuyện xưa phát sinh lúc chúng ta mới gặp nhau dưới ánh trăng, ngươi kể cho ai?"
Ngụy Vô Tiện chớp mắt, lâm vào trầm tư.
Giang Trừng khẳng định là không nhớ, mà nhớ cũng không nói. Nhiếp Hoài Tang sao?
Tính cách Ngụy Vô Tiện sơ lãng lỗi lạc, rõ ràng có thể vui vẻ ở chung với bất kỳ ai, cũng không phải loại người vội vàng làm cho người ta ghét. Nhưng hắn lại ba lần bảy lượt khiêu khích Lam Vong Cơ, nhìn thấy Lam Vong Cơ căm tức nhìn hắn, mắng hắn, phạt hắn liền cảm thấy giống như chiếm được lạc thú gì đó, cười đến tùy ý.
Lam Vong Cơ rõ ràng là đối với người người lạnh như băng sương, không có hai lời. Phạm quy sẽ trực tiếp xử phạt. Đối mặt với Ngụy Vô Tiện lại tay chân luống cuống, thần sắc mê mang. Ánh mắt hắn vĩnh viến dừng trên người Ngụy Vô Tiện. Chính hắn còn không biết thần sắc hắn mất mát cỡ nào.
Một bên là thích hắn liền phải trêu chọc, bắt nạt. Một bên là động tâm không tự biết, chỉ muốn chiếm cơ hội phạt hắn, mắng hắn... Đúng là hai cái thiếu niên ngây thơ, ngốc nghếch a!
Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Lại thấy Lam Vong Cơ quay mặt đi, hai tai đỏ lên.
Ở trong Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện lấy <<Xuân Cung Đồ>> ra trêu chọc Lam Vong Cơ. Nào ngờ thiếu niên ngượng ngùng, bị chọc giận đến kêu hắn "cút" đi, đêm đó lại mơ một giấc mộng xuân đầu đời. Một khang tình ý kia cứ như vậy treo lên người thiếu niên bất hảo.
Lam nhị công tử cao quý lạnh nhạt lần đầu nếm mùi khổ vì yêu mà không tới được.
"Ta không có... mơ... mộng xuân!" Lam Vong Cơ đè nặng yết hầu phản bác.
Ngụy Vô Tiện:..... Phốc!
Sắc mặt Lam Vong Cơ ửng đỏ. Ánh mắt lập lòe. Hắn cố chấp nói: "Ta sẽ không... sẽ không đường đột với ngươi."
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ Lam Vong Cơ: "Không sao, không sao. Ta đáng yêu như vậy. Ngươi thích cũng bình thường. Cũng là, ngươi tốt như vậy, ta thích ngươi cũng bình thường."
Lam Vong Cô ngẩn người ra. Sau một lúc lâu, mơ màng như kẹt trong mộng ảo, hỏi hắn: "Ngươi... thích ta?"
Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nói: "Đúng rồi. Ngươi tốt như vậy. Ta dĩ nhiên là thích. Tạp chí này không phải nói, yêu hắn liền phải khiến cho hắn chú ý. Ta nỗ lực khiến cho ngươi chú ý ta như vậy. Ngươi nhìn không ra sao."
Mắt Lam Vong Cơ sáng rực lên: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay Lam Vong Cơ. Tim Lam Vong Cơ đập như sấm.
"Chuyện giữa hai ta ở trong Tàng Thư Các, ta xác định là chỉ có Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang biết. Biết ta lấy Xuân Cung Đồ cũng chỉ có Nhiếp Hoài Tang, bởi vì đó là của hắn."
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện. Hai người cất tạp chí vào trong túi Càn Không, đi vòng qua Thanh Hà.
....
Editor: Hết rồi. Có vậy thôi. Bộ ngắn edit cho vui trong khi còn kiếm một bộ dài khác thật hợp ý mà edit.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT