Ở trong đám học sinh, kẻ có thể nhẹ nhàng chạy ra khỏi kết giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chỉ có một. Chính là Ngụy Vô Tiện.
Đuôi lông mày Lam Vong Cơ vừa động, đứng trên nóc nhà, trường thân ngọc lập.
Ngụy Vô Tiện đi ra thì dễ. Đi vào hẳn sẽ không qua tay hắn.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện còn đang lang thang ở trấn Thải Y.
Trong đầu hắn còn quanh quẩn nội dung viết của <<Tình Ma Tử Tri Chu>>.
Đúng vậy. Chủ đề của kỳ tạp chí này chính là Ngu phu nhân.
Tử Tri Chu Ngu Tử Diên, cũng là Tam tiểu thư của Mi Sơn Ngu Thị.
Từ nhỏ, nàng đã có gương mặt mỹ diễm, động lòng người. Vẻ đẹp như hoa hồng cháy trong lửa, lóa mắt vô cùng. Từ nhỏ, Ngu Tử Diên là được gia chủ của Ngu Thị cực kỳ sủng ái. Lại thêm một thân tu vi cao thâm, dung nhan mỹ diễm. Cho nên nàng có thật nhiều người theo đuổi. Nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhưng mà Tử Tri Chu Ngu Tử Diên sau bao năm xuôi gió, xuôi nước lại đụng ngay oan gia kiếp này của nàng.
Chính là Thiếu chủ của Vân Mộng Giang Thị - Giang Phong Miên.
Ngụy Vô Tiện giống như thất hồn lạc phách. Chuyện xưa của Tình Ma Tử Tri Chu không tránh khỏi nhắc tới một người. Chính la mẫu thân của hắn -- Tàng Sắc Tán Nhân.
Ngụy Vô Tiện chớp mắt. Ký ức về cha mẹ trong đầu hắn rất phai nhạt. Hắn thậm chí còn không biết mẫu thân tên gọi là gì. Bởi vậy ở Vân Mộng Giang Thị, Ngu phu nhân có nói ra lời khó nghe như thế nào thì hắn cũng không có cách nào phản bác một cách hợp tình, hợp lý.
Vì sao? Bởi vì hắn không biết năm đó là xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà hiện tại, hắn có lẽ sẽ biết.
Giang Phong Miên ôn tồn, lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, dung nhan tuấn tiếu, tu vi cao thâm. Năm đó cũng là đứng thứ năm trong bảng thế gia công tử. Là tinh lang trong mộng của trăm ngàn nữ tu.
Một nụ cười mỉm trong lần gặp đầu tiên giống như găm cây kim vào trong tim Tử Tri Chu, vĩnh viễn không gỡ ra được.
Tử Tri Chu cao ngạo cuối cùng cúi đầu, chủ động lại gần Giang Phong Miên.
"Giang Phong Miên, đi săn đêm với ta." Tử Tri Chu bên ngoài nhìn như vô tình vô ý, phảng phất như đang ban ân huệ cho Giang Phong Miên. Nhưng tim nàng là đang nảy lên thình thịch. Tưởng như chỉ cần Giang Phong Miên gật đầu một cái, trái tim kia liền nhảy vào trong lồng ngực hắn.
Đúng vậy. Đây là ban ân. Tiểu thư Tử Tri Chu hạ mình, nguyện ý vì hắn mà trao tim. Đó chính là ban ân.
Nhưng mà, Giang Phong Miên cự tuyệt.
"Ai, mọi người nghe chưa? Tần Thương Nghiệp ám sát Kim Quang Thiện, sau đó bị giết... Có phải là hắn biết trên đầu đội một cái nón xanh không?"
"Nghe nói lão bà của hắn vì thương tâm quá độ đã chết rồi, hắc hắc..."
"Nhưng mà Tần tiểu thư thực ra không chết. Kim Quang Thiện còn đang tìm trượng phu cho nàng..."
"Hắc hắc..."
"Cái tạp chí huyền môn này... hình như là thật a!"
Người người, nhà nhà khe khẽ nói nhỏ. Mấy ngày nay người của trấn Thải Y rất là thích thảo luận chuyện xưa trong tạp chí Huyền Môn kia. Mấy cái bí mật của tiên môn bách gia này thật là chơi vui nha.
"Nói nữa. Kỳ hai cũng thực sự là ngạc nhiên nha!"
"Giang Phong Miên kia đúng là không biết tốt xấu. Tử Tri Chu yêu hắn như vậy, còn không biết đủ."
"Nha nha nha, ngươi thích Tử Tri Chu sao? Không bằng trực tiếp đi thọc gậy bánh xe đi!"
"Nói cái gì đó. Ta chỉ là người thường, không sống quá một roi Tử Điện của Tử Tri Chu."
Ngụy Vô Tiện đứng lặng trong góc, nghe người khác nói chuyện về tạp chí, nghe người ta lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Con ả kia!
Con ả kia!
Nàng mặc áo trắng không nhiễm trần. Dung nhan như Cô Bắn tiên tử. Nụ cười như mặt trời ấm áp. Trái tim thiện lương như Bồ Tát, làm cho con tim của bao người như tan chảy.
Nàng là -- Tàng Sắc Tán Nhân!
Ngụy Vô Tiện như là si mê mấy tình tiết nói về mẫu thân hắn, tất cả là những chuyện hắn không cách gì biết được.
Giang Phong Miên đang nhìn nàng. Giang Phong Miên đang nhìn nàng!
Nội tâm Tử Tri Chu như lửa đốt. Nàng biết chính mình cần phải gả cho Giang Phòng Miên. Cần thiết, thật nhanh, thật chóng! Quyết là không thể để cho Tàng Sắc Tán Nhân nhanh chân đến trước!!
Mi Sơn Ngu Thị liền thỉnh liên hôn. Giang Phong Miên lại viện cớ cá tính không hợp mà cự tuyệt.
Tử Tri Chu như rơi vào hầm băng!
Giang Phong Miên không cần ta!
Giang Phong Miên không thể không cần ta!
Giang Phong Miên sao lại không thể cần ta.
Ngụy Vô Tiện nhắp miệng. Ngu phu nhân yêu Giang thúc thúc như vậy sao? Nhưng mà... biểu hiện bên ngoài của Ngu phu nhân thật quá khinh người, làm cho người ta khó lòng chịu được... A năm đó là như vậy sao? Giang thúc thúc mà đọc xong kỳ này, có lẽ sẽ nói chuyện rõ ràng với Ngu phu nhân. Giang gia có lẽ sẽ không thường xuyên phong ba, bão táp nữa.
Lại không ngờ, Tàng Sắc Tán Nhân không giống như người thế tục. Người nàng yêu lại là Ngụy Trường Trạch, là gia phó năm ấy của Giang Phong Miên. Hai người rời khỏi Giang gia, làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Mà lúc này, Mi Sơn Ngu Thị nhiều mặt thành tay, làm áp lực với Giang Phong Miên lúc ấy căn cơ còn không ổn. Giang Phong Miên rốt cuộc trụ không được, ngăn không xong, phải gật đầu đồng ý liên hôn.
Ngụy Vô Tiện thở nhẹ ra. Vậy là cha mẹ không có dính dáng gì tới sự tình giữa Giang thúc thúc và Ngu phu nhân. Về sau hắn có thể đúng lý hợp tình mà nói cho người khác.
Nội tâm Tử Tri Chu tràn ngập chờ mong. Nàng e lệ, ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn phu quân -- lại chỉ thấy thần sắc hắn hờ hững.
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt. Tử Tri Chu đột nhiên hiểu ra. Giang Phong Miên không yêu nàng.
Đêm tâm hôn, Giang Phong Miên quyết định bồi dưỡng tình cảm với vị phu nhân mới cưới, hy vọng yên ổn ở chung với nàng. Nhưng mà lúc này đây Tử Tri Chu rơi vào tuyệt vọng. Nàng tuyệt vọng mà cho rằng, Giang Phong Miên vĩnh viễn sẽ không yêu nàng!
Ngươi không yêu ta, vậy sao ta phải yêu ngươi? Ngươi cho là ta khao khát cái danh hiệu Giang phu nhân này sao? Ta là Tử Tri Chu đại danh đỉnh đỉnh!
Ngụy Vô Tiện:......
Cho nên Ngu phu nhân không thích người khác gọi nàng một tiếng Giang phu nhân, ở trong Liên Hoa Ổ tách ra ở riêng, hàng năm ra cửa săn đêm, đều là bởi vì... chờ Giang thúc thúc chạy theo dỗ dằn, nói rằng yêu nàng sao?
"Đủ rồi! Ngươi bình tĩnh một chút. Ta không có quan hệ gì với Tàng Sắc hết." Giang Phong Miên phất tay áo bỏ đi.
Hai mắt Tử Tri Chu đỏ lên.
Ta đã sinh con cho ngươi. Ngươi vì sao còn không thèm nhìn đến ta? Ta lại chướng mắt như vậy sao?
Vì sao chỉ cần dính đến Tàng Sắc Tán Nhân là chúng ta liền cãi nhau? Con ả kia đã gả cho gia phó của ngươi, ngươi cũng không buông xuống sao?!
Vì sao ngươi không nhìn ta?!
Đúng. Là A Ly. Nhất định là vì A Ly không tốt.
Thiên phú không được. Diện mạo cũng không được. Có thể nào Giang Phong Miên sẽ hòa ly (*) với ta?
(*: hòa ly. Là ly dị đó)
Ta cần phải có một đứa con trai.
Cho nên Giang Trừng là sinh ra như vậy...
Ngụy Vô Tiện nhíu mày. Tạp chí này chắc chắn là không thể mang về cho Giang Trừng đọc. Hắn đọc được chắc sẽ phát điên. Giống như Kim Tử Hiên. Đọc xong tạp chí cũng không học được nữa. Trực tiếp chạy như bay về nhà tìm cha hắn.
Nói cho cùng, Ngu phu nhân có phải là bị bệnh không? Nàng thành thân với Giang thúc thúc bao nhiêu năm. Cha mẹ còn không có đi qua Vân Mộng. Vì sao Ngu phu nhân vẫn phải coi mẹ của hắn như tình địch?
Ngươi vì sao cái gì cũng kém hơn Ngụy Vô Tiện?!
Mẹ ngươi không bằng con ả Tàng Sắc kia. Ngươi cũng không bằng con trai ả. Chẳng lẽ mẹ con chúng ta cả đời này bị họ chiếu lóe mắt không mở được sao?!
...
Ngụy Vô Tiện nhấp miệng, yên lặng. Hắn nhớ đến bản thân sống trong Giang gia. Cho nên, Ngu phu nhân quất roi, nhục mạ ta chưa bao giờ là vì ta bướng bỉnh. Mà là do lòng dạ nàng không yên thôi.
Quần chúng ăn dưa, tám chuyện cũng nghĩ như vậy. Họ sôi nổi cảm thán Tử Tri Chu si tình, nhưng mà cái tính cách kia thật sự ăn không tiêu!
Đối với đàn ông, không làm nũng, không dịu dàng. Đối với con gái, bỏ rơi giáo dục. Đối với con của tình địch thì đánh đập... Thật sự là trơ trẽn.
Làm một cái chủ mẫu trong nhà, Tử Tri Chu thật sự không thích hợp. Về mặt tình cảm, Giang Phong Miên không yêu nàng là chuyện có thể tha thứ.
"Nói cho cùng, Giang Phong Miên này cũng quá phế vật đi. Muốn yêu thì yêu. Không yêu liền nạp thiếp. Để cho nữ nhận này chật vật, bất kham. Thực là quá mất mặt!"
"Nhưng mà trước kia ta còn tưởng Giang Phong Miên là người tốt gặp mấy việc xui xẻo. Không nghĩ là hắn đối với con của bạn cũ cũng không tốt như vậy. Hắn cũng không cản lão bà của hắn đánh đập, mắng chửi đứa bé."
"Ta thật ra cảm thấy về mặt tình cảm có thể tha thứ. Hắn nuôi Ngụy Vô Tiện ăn uống là đủ rồi. Chẳng lẽ phải vì người ngoài mà đối địch lão bà trong nhà sao?"
Ngụy Vô Tiện yên lặng lắng nghe. Nội tâm thở dài. Có lẽ... mọi người nói đúng. Ta đã quá tự cho mình đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT