“…… Công chúa vội vã đi đâu vậy? Chẳng lẽ ngài cũng không màng đến chuyện giải độc hay sao?” Phó Huyền Mạc mở miệng hỏi.

Thẩm Châu Hi trầm mặc không nói gì, ánh mắt dao động trong phòng cuối cùng dừng lại trên bàn trà.

Nàng mới vừa nhìn ấm trà thì Phó Huyền Mạc đã ngồi xuống bàn cầm ấm trà lên rồi rót đầy một chén.

“Nghe nói công chúa vẫn không chạm vào thức ăn vi thần đưa tới……” Hắn cầm lấy chén trà và đặt trước mặt sau đó chăm chú nhìn lá trà chìm nổi rồi nhẹ giọng nói, “Đây là Vũ trà hoa tốt nhất, thật đáng tiếc.”

“Phương trượng của chùa An Hỉ…… có phải do ngươi giết không?” Thẩm Châu Hi dán lên vách lều trại hỏi.

“Phải thì thế nào, mà không phải thì sao?” Phó Huyền Mạc ngước mắt hỏi, “Lời nói của ta Hi Nhi còn tin tưởng sao?”

Thẩm Châu Hi dùng trầm mặc đáp lại, ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn hắn không rời.

“Người đứng phía sau tượng Phật ngày ấy đúng là nàng.” Phó Huyền Mạc nói, “Nàng tình nguyện ở lại dân gian làm vợ một kẻ xuất thân đê tiện cũng không muốn bước ra khỏi tượng Phật và gặp ta. Hi Nhi…… vì sao thế?”

“Lý Vụ quả thực xuất thân hèn mọn,” Thẩm Châu Hi nhìn hắn nói, “Nhưng hắn cho ta nhiều hơn ngươi gấp vạn lần.”

“Không thể nào.” Phó Huyền Mạc quả quyết nói, “Hắn có thể cho nàng cái gì?”

“Hắn có thể cho ta quan tâm và tự tôn, còn có dũng khí để ta đứng ở đây chống lại ngươi.” Thẩm Châu Hi nén bi phẫn cuồn cuộn trong lòng, cuối cùng nàng cũng nói ra câu nói đã quanh quẩn trong đầu mình mấy năm nay nhưng trước giờ đều bị người bên ngoài phủ định, “Còn ngươi từ đầu tới cuối chỉ cho ta áp lực và tự ti……”

Nàng sẽ không hoài nghi cảm giác của chính mình nữa. Dù toàn thế giới đều nói hắn đối tốt với nàng nhưng chỉ cần lòng nàng trước sau vẫn thấy tự ti thống khổ thì một cái “tốt” kia của hắn cũng chỉ là hòn than đen được tô màu mà thôi.

“Đó chỉ là lời nói dối của hắn. Vì tên đó có ý đồ với nàng nên mới khiến nàng vui vẻ, thế nhưng nàng lại cho rằng đó là đối xử tốt.” Phó Huyền Mạc nói, “Tất cả những gì ta làm có lẽ không khiến nàng vui vẻ nhưng ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi……”

“Ta sẽ không bị ngươi mê hoặc nữa!” Thẩm Châu Hi đánh gãy lời hắn, nàng phẫn nộ chọc thủng dối trá của kẻ này, “Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến ta, những gì ngươi làm chỉ vì bản thân ngươi thôi!”

“Ta……”

“Ngươi không cho ta mặc hoa phục, không cho ta trang điểm, ngươi buộc ta khổ học đàn lại vây nhốt ta trong Thúy Vi cung không cho tiếp xúc với người khác ——” Thẩm Châu Hi tức giận nói, “Ngươi làm hết thảy đều vì muốn ta chỉ có thể ở bên cạnh ngươi! Cái mà ngươi gọi là vì tốt cho ta chính là bẻ gãy cánh và nhốt ta trong lồng chim mà chỉ có ngươi mới mở được!”

Biểu tình trên mặt Phó Huyền Mạc rốt cuộc cũng có biến hóa.

“…… Hi Nhi, ta chỉ muốn bảo vệ nàng.”

Hắn đứng lên đi về phía nàng. Thẩm Châu Hi theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng vách lều vững chắc lại ngăn cản nàng.

“Ngươi đừng tới đây!” Nàng đột nhiên rút cây trâm trên đầu mình xuống.

Phó Huyền Mạc lại chẳng dừng bước.

“Nàng thật sự dám giết ta sao?”

Bóng áo xanh dần tiến đến, chậm rãi bước về phía Thẩm Châu Hi.

“Hoàng huynh của nàng nằm trong tay ta.”

“Giải dược của nàng cũng thế.”

“Nàng có thể không cần hoàng huynh nhưng chẳng lẽ đến giải dược cũng không cần sao?”

“Ngươi làm gì bệ hạ rồi?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Hắn hạ độc trong rượu, không hề màng tới an nguy của nàng mà nàng vẫn lo lắng cho hắn ư?”

“Ta không lấy thân phận công chúa để lo lắng cho bệ hạ mà lấy thân phận con dân Đại Yến để hỏi ngươi vấn đề này ——” Thẩm Châu Hi lại hỏi một lần, “Ngươi làm gì bệ hạ rồi?”

“Bệ hạ đã về vương trướng nghỉ tạm, công chúa cứ yên tâm.” Phó Huyền Mạc đáp, “Hiện tại quan trọng nhất là kỳ độc trên người công chúa.”

Phó Huyền Mạc dừng lại trước mặt Thẩm Châu Hi. Hắn vươn tay cầm lấy cây trâm đang chĩa về phía ngực mình. Cây trâm run rẩy còn ánh mắt hắn thì bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nàng. Đôi mắt ôn nhu xinh đẹp kia có bóng dáng hắn.

Hắn cực kỳ hy vọng chúng vĩnh viễn chỉ có bóng dáng hắn.

“Ta hiểu nàng, Hi Nhi…… Nàng quá ôn nhu, luôn đặt bản thân ở cuối cùng. Cũng vì thế nên người bị tổn thương luôn là nàng.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói, “Muốn nàng tổn thương người khác so với tự làm khổ bản thân còn khó hơn.”



Thẩm Châu Hi muốn phản bác những lời này và rút trâm ra rồi dùng sức đâm về phía ngực hắn.Nhưng Phó Huyền Mạc vẫn cầm lấy cổ tay nàng và dùng sức siết chặt một chút. Vì đau đớn nên nàng thả lỏng tay, cây trâm rơi xuống thảm lông, chẳng phát ra tiếng động nào.

Thẩm Châu Hi mạnh mẽ cắn chặt răng nuốt xuống tiếng thét đau đớn.

Phó Huyền Mạc móc từ trong tay áo ra hai cái bình sứ một đỏ một xanh và nói: “Trong bình màu xanh là Vĩnh Xuân Tán có thể giải trăm thứ độc, kỳ độc trong người nàng cũng thế. Nhưng thứ này dược tính lạnh lẽo, sau khi ăn vào đứa nhỏ trong bụng nàng đương nhiên sẽ không giữ được. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Còn bình thuốc màu đỏ này cũng có thể giải độc, sẽ không thương tổn đứa nhỏ kia nhưng sẽ để lại dư độc khó mà trị được. Về sau vào mùa đông nàng đều sẽ phát độc, khiến nàng sống không được mà chết cũng không xong. Hi Nhi, hai bình thuốc này nàng chọn cái nào?”

Thẩm Châu Hi cố nhịn đau đớn trên tay, nước mắt lăn dài trên mặt nhưng nàng vẫn không nhúc nhích vì hoài nghi tính chân thật trong lời hắn nói.

Phó Huyền Mạc nhìn thần sắc giãy giụa của nàng và nói: “Nếu nàng không chọn thì ta sẽ giúp nàng chọn.”

Thẩm Châu Hi vươn tay về phía cái bình đỏ, Phó Huyền Mạc thì an tĩnh nhìn chăm chú hành động của nàng. Đầu ngón tay nàng vừa chạm tới bình màu đỏ thì lại dừng một chút sau đó dần rụt về. Nàng nhìn về phía bình thuốc màu xanh, ánh mắt lộ ra do dự.

“Nàng đang do dự vì đứa nhỏ sao?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“Không phải vì đứa nhỏ mà vì —— ngươi.” Thẩm Châu Hi ngước mắt, trong đó như có ánh lửa sáng rực rỡ xuyên qua nước mắt bắn thẳng lên người hắn, “Ngươi biết ta sẽ chọn cái gì thì sao chịu nói thật với ta chứ?”

“Nàng nói không sai, ta quả thực đang lừa nàng. Vậy nàng đoán xem ——” Phó Huyền Mạc nhếch môi nở nụ cười, “Đến tột cùng là bình màu xanh hay màu đỏ sẽ giúp giữ thai.”

Thẩm Châu Hi chần chờ một lát, ngón tay đụng phải bình sứ màu xanh thế là Phó Huyền Mạc cũng buông lỏng tay nhưng cuối cùng nàng lại không nắm lấy.

Cái bình màu xanh cứ vậy rơi xuống.

“…… Ta căn bản không trúng độc, cho nên cũng chẳng cần giải dược gì.” Thẩm Châu Hi lui về phía sau một bước, gót chân đạp lên vách lều trại khiến mảnh vải phía sau căng lên thành một mặt tướng cứng rắn, “Ngươi lừa ta, cả hai bình này đều là thuốc phá thai!”

Phó Huyền Mạc nhìn nàng thật sâu và mãi không nói gì.

“Sao nàng biết mình không trúng độc?”

“Ngươi biết hết mọi kế hoạch của bệ hạ và Vương Quyết thì không có lý gì không biết bọn họ còn có một chiêu khác.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi tiến vào lâu như vậy nhưng lại chẳng hề nóng vội đúng không?”

“Có lẽ là vì ta đã giải độc, chỉ có mình nàng còn đang mang độc trong người.” Phó Huyền Mạc nói.

“Nếu ngươi không để bụng tới sống chết của ta ——” Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm hắn và gằn từng chữ, “Thì sao ngươi phải hao phí sức người sức của như vậy để bắt ta về?”

Phó Huyền Mạc trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “…… Nàng nói không sai.”

Hắn tiến lên một bước bức Thẩm Châu Hi không thể lui nổi nữa. Tay áo hắn màu xanh trắng không dính bụi trần, đôi mắt hắn đen nhánh giống như đầm sâu không thấy ánh mặt trời.

“…… Hi Nhi, bởi vì ta để ý tới nàng…… thế nên chớ có trách ta.”

Thẩm Châu Hi còn chưa kịp phản ứng lại thì Phó Huyền Mạc bỗng nhiên mở nút bình thuốc và đổ ra một viên thuốc màu nâu.

Nàng thấy tình thế không đúng thì lập tức nghiêng người chạy trốn. Nhưng tên kia lại túm được nàng trở về. Hắn bóp miệng nàng ý đồ đổ viên thuốc kia vào miệng bắt nàng uống. Dù Thẩm Châu Hi giãy giụa thế nào cũng không chống lại được sức lực của một nam tử thành niên. Nàng đá, đánh hắn nhưng cũng chỉ để lại mấy dấu chân trên tay áo của hắn mà thôi.

Trong lúc giãy giụa ấy Thẩm Châu Hi ngã trên mặt đất, phía dưới bỗng có một dòng chất lỏng chảy ra.

Nàng lập tức trắng mặt, không màng Phó Huyền Mạc còn ở đó hay không mà thò tay vào xem thì chỉ thấy máu đỏ tươi.

“Máu…… đứa nhỏ……”

Lúc trước nàng còn anh dũng không sợ hãi nhưng hiện tại mặt nàng cắt không còn giọt máu, năm ngón tay nhuốm máu cứ thế run rẩy không ngừng.

Phó Huyền Mạc cũng đột ngột thay đổi sắc mặt.

“Người đâu!” Hắn đỡ lấy tay Thẩm Châu Hi, sắc mặt xanh trắng thét với bên ngoài, “Người đâu! Lập tức mời thái y tới đây!”

Rất nhanh Thẩm Châu Hi đã được mấy cung nữ ba chân bốn cẳng nâng lên giường. Nàng không dám cử động, lòng tràn đầy sợ hãi mà cảm nhận máu cuồn cuộn chảy ra từ bên dưới. Nàng cảm thấy đứa nhỏ này ắt không giữ nổi rồi, nghĩ tới đây nàng lập tức khóc như mưa, không biết phải ăn nói với Lý Vụ thế nào.

Thái y vốn đi theo Thẩm Tố Chương tới đây lúc này lại vội vác hòm thuốc chạy tới. Dưới ánh mắt lập lòe toàn nước của nàng ông ta vội bắt mạch, biểu tình ban đầu là ngưng trọng sau đó chuyển sang nghi hoặc. Ông ta nhìn vẻ mặt bi thương của Thẩm Châu Hi mà muốn nói lại thôi, thần sắc kiểu nghĩ mãi không hiểu gì hết.

“Có thể cho vi thần xem đồ dùng và thức ăn hàng ngày của điện hạ không?” Thái y nói.

Thẩm Châu Hi ngậm nước mắt gật đầu thế là thái y xem xét xiêm y, đồ trang sức và đồ ăn thừa ngày hôm nay của nàng. Cuối cùng ông ta cầm lấy một cái túi thơm nàng hay để bên gối đầu hàng ngày và kiểm tra. Ông ta đổ dược liệu trong túi ra ngay trước mặt Phó Huyền Mạc và xem kỹ.

“Quả nhiên như thế.” Thái y nói, “Trong túi thơm này là thuốc tránh thai, nữ tử mang theo người sẽ không mang thai. Phương thuốc này sẽ không tổn hại tới sức khỏe người đeo, chỉ có một tác dụng phụ chính là làm chậm nguyệt sự. Bởi vì dược liệu trong túi thơm chưa được đổi nên dược hiệu yếu dần, vì thế nguyệt sự của công chúa lại khôi phục. Chỉ cần bỏ túi thơm này đi sau đó vi thần kê cho ngài hai thang thuốc bổ là thân thể công chúa sẽ quay lại như trước không có vấn đề gì.”



Thái y nói một hơi xong thì cúi đầu không dám nhìn ai, càng không dám hỏi túi thơm này từ đâu ra.

Sau một lúc lâu Phó Huyền Mạc mới nói: “…… Ngươi đi xuống đi.”

“Vâng.”

Thái y chắp tay hành lễ sau đó vác hòm thuốc và lặng lẽ rời đi.

Thẩm Châu Hi thì ngồi trên giường dại ra mãi không hoàn hồn.

Phó Huyền Mạc cầm lấy cái túi thơm trống rỗng kia và hỏi: “Đây là Lý Vụ cho nàng sao?”

“Không phải!” Thẩm Châu Hi hoàn hồn và đột nhiên đoạt lấy cái túi thơm.

Không có đứa nhỏ thì nàng sẽ ít một điểm yếu bị Phó Huyền Mạc nắm trong tay. Tuy nàng cũng không biết tâm tình bản thân hiện tại là mất mát hay may mắn nhiều hơn nhưng nếu đứa nhỏ không tới thì nàng cũng chẳng cần nơm nớp lo sợ mất nó nữa.

Chẳng qua…… Lý Vụ có thất vọng không?

Thái y rời đi rồi thì trong lều trại chỉ còn mình Thẩm Châu Hi và Phó Huyền Mạc. Hắn ngồi xuống mép giường thế là nàng lập tức co về một góc, cảnh giác mà nhìn hắn.

“…… Ta sẽ quên hai năm vừa qua, nàng cũng quên nó đi.” Phó Huyền Mạc trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, “Chúng ta còn có thể làm lại từ đầu, Hi Nhi.”

“Ta sẽ không quên!” Thẩm Châu Hi kiên định không sợ mà trừng mắt nhìn Phó Huyền Mạc và cắn răng nói, “Hai năm qua là thời gian tốt đẹp nhất trong đời ta. Mỗi ngày mỗi đêm ta đều sẽ không quên —— thứ ta muốn quên là chín năm bị ngươi vây trong lồng ấy!”

Chín năm đó nàng chỉ thấy u ám tăm tối không hề có ánh mặt trời.

Mà đời này có được mấy lần chín năm chứ?

Hắn khắc sâu sự phục tùng vào máu nàng. Trong chín năm ấy hắn muốn che tai, bịt mắt, cắt đầu lưỡi của nàng, biến nàng thành một kẻ tàn tật không có hắn thì không sống nổi.

Nàng chưa bao giờ hận ai như thế.

Hắn suýt nữa đã giết chết nàng, nay lại ý đồ giết người nàng yêu nhất.

“Ta sẽ không bao giờ như trước kia —— để mặc ngươi sắp xếp ——”

“Vậy nàng có thể làm gì?” Phó Huyền Mạc cúi đầu tới gần, giọng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên mang theo lạnh lẽo, “Chẳng lẽ nàng còn hy vọng xa vời rằng một kẻ đã rơi xuống vực sâu vạn dặm sẽ tới cứu nàng sao?”

“Quan tâm, tự tôn, dũng khí…… Mấy thứ này là thứ kẻ không có gì mới treo trên miệng. Bởi vì ngoài lời nói bọn chúng chỉ có hai bàn tay trắng.” Phó Huyền Mạc tiếp tục, “Nếu biết phía trước là tường lớn mà còn liều mạng đâm vào thì đến tột cùng là dũng khí hay ngu xuẩn?”

“Một người hai bàn tay trắng, xuất thân hèn mọn còn có tình nghĩa, còn kẻ xuất thân trâm anh thế tộc, đọc đủ thứ thi thư như ngươi lại hại nước hại quân, không việc ác nào không làm. Ngươi có tư cách gì mà khinh thường Lý Vụ?” Thẩm Châu Hi không hề dao động mà kiên quyết nói, “Huống chi —— chỉ cần kiên trì không ngừng thì tường kia cũng sẽ đổ, càng đừng nói tới một kẻ chỉ có thân thể phàm tục như ngươi.”

Phó Huyền Mạc nhìn nàng nói: “…… Hi Nhi, nàng thật sự không hề nhớ tới tình nghĩa cũ của chúng ta sao?”

Thẩm Châu Hi dùng trầm mặc đáp lại. Phó Huyền Mạc cũng trầm mặc theo, không khí vì thế mà lập tức bị đè nén. Cả người nàng căng lên, giống như lúc nào cũng có thể nhảy lên chạy trốn.

“Nàng đừng sợ.” Hắn nói, “Ta chờ được.”

“……”

“Hi Nhi, nàng sẽ đổi ý.”

Phó Huyền Mạc đứng dậy và xoay người đi ra khỏi lều trại.

“Công chúa không khỏe, trong khoảng thời gian này nàng ấy sẽ nghỉ trong lều, không cho bất kỳ kẻ nào cầu kiến.”

Thủ vệ trước cửa lập tức khom người đáp: “Vâng.”

“Công tử ——” Yến Hồi đã chờ ở một bên từ sớm lúc này bước theo Phó Huyền Mạc và nói, “Quan lại đã về lều trại của mình, ngày mai chúng ta về Kiến Châu hay……”

“Ngươi mang 300 người tới chỗ Lý Vụ rơi xuống và tìm kiếm. Ta hy vọng hắn biến mất sạch sẽ. Sau đó phái trăm người canh gác bên ngoài Thôn Thiên Động, kẻ nào muốn ra giết luôn không cần hỏi.”

“Vâng!” Yến Hồi cả kinh nhưng vẫn vội vàng đáp lời.

“Còn cuộc đi săn này ——” Phó Huyền Mạc ngước mắt lên, ánh mắt mang theo hơi lạnh nhìn về phía vương trướng, “Bệ hạ muốn đi săn thì ta cho hắn săn đủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play