“Sắp tới giờ lành rồi, các ngươi nhanh tay nhanh chân lên!”
Trương thượng cung xụ mặt ra lệnh một tiếng thế là đám cung nhân trong tiểu viện vốn đang bận rộn lại vội vàng bước nhanh hơn.
Không ai dám xem thường vị ma ma tuổi ngoài ngũ tuần này. Đa phần hôn lễ của
hoàng thất đều do bà ấy sắp xếp, sau khi Hoàng Hậu nương nương khôi phục chế độ nữ quan thì Trương ma ma trở thành vị Thương Cung đầu tiên của
Đại Yến.
Trương ma ma có tư lịch lớn, đức cao vọng trọng, trở thành Thượng Cung là đúng.
“Lý Thượng Cung, đây là đại hôn của Hoàng Hậu nương nương, mọi người đều
bận tối mặt thế mà ngươi đi đâu thế?” Trương Thượng Cung bất mãn nhìn về phía Lý Thanh Mạn lúc này mới vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Trương Thượng Cung bất hòa với vị Thượng Cung còn lại, đây là sự thật mọi
người đều biết. Có lẽ bà ta ghen tị vì nàng kia còn trẻ mà đã có thể
cùng ngồi một bàn với mình. Cũng có lẽ bà ta không quen nhìn nàng kia
khéo léo đưa đẩy, tóm lại lúc nào bà ta cũng muốn phân cao thấp với Lý
Thanh Mạn.
Lúc Lý Thượng Cung mới nhậm
chức không ít người vì vẻ ngoài nhu nhược mỹ lệ của nàng ta mà xem nhẹ
nàng này. Thậm chí có người nói Lý Thượng Cung được tân hoàng coi trọng
nên mới có thể một bước lên trời.
Nhưng
rất nhanh Lý Thượng Cung đã dùng thủ đoạn thiết huyết không hề cân xứng
với bề ngoài để khiến những kẻ khua môi múa mép kia hiểu mình ngu xuẩn
thế nào. Nàng ta dùng sự thông minh tài trí hơn người của chính mình để
chứng minh nàng có đủ năng lực ngồi ở vị trí này.
“Lấy một thứ.” Lý Thanh Mạn hơi hơi mỉm cười, không vội cũng không bực đáp.
Trương Thượng Cung còn muốn hỏi nữa nhưng nàng ta đã cúi đầu vào nhà chính.
Bóng dáng nàng ta biến mất sau rèm cửa nên tầm mắt Trương Thượng Cung không
nhịn được ngừng trên cái bàn và ghế gỗ đơn sơ trong phòng.
Nghe nói đây là nơi tân đế ở trước khi lên ngôi, cũng là nơi tân đế và Hoàng Hậu gặp nhau lần đầu tiên. Tuy sau khi lũ lụt mọi thứ đã bị phá hủy
hết, nhưng sau đó tân đế tìm về và cho người xây lại như cũ. Trong mắt
một người quen cảnh xa hoa trong cung như bà ta thì đây là cái lều cỏ
một tên chân đất ở.
Bà ta cũng đã gần đất xa trời, những hôn lễ hoàng thất bà ta chủ trì không có ngàn thì cũng
vài trăm, nhưng đây là lần đầu tiên tổ chức ở một nơi thế này.
Đối với một người bảo thủ như bà ta thì đại hôn “hoàn toàn mới” của tân đế
lần này chỗ nào cũng khiến thần kinh bà ta bị kích thích. Bà ta nhíu
mày, cố ép bản thân dời mắt, ảo tưởng mình đang đứng trong Tiêu Phòng
Điện cao quý.
“…… Nương nương.” Lý Thanh
Mạn bước nhanh tới cái giường gỗ trong phòng ngủ sau đó vừa cười vừa móc một thứ màu vàng rực rỡ từ trong tay ra.
Thẩm Châu Hi ngồi đoan chính trên giường, vừa thấy thứ trong tay nàng ta đã cười nói: “Vẫn là ngươi hiểu ta.”
Lý Thanh Mạn cười nói: “Nô tỳ cài cho nương nương nhé.”
Thẩm Châu Hi gật gật đầu.
Lý Thanh Mạn khom lưng tới gần cẩn thận cắm một cây trâm vàng lên búi tóc
của Thẩm Châu Hi sau đó mang gương đồng tới cho nàng xem.
Thẩm Châu Hi mặc áo cưới thêu phượng hoàng, búi tóc phi tiên cắm đầy trang
sức dày nặng, cây trâm vàng kia hoàn toàn lọt thỏm không chút thu hút
nhưng với nàng mà nói thì không có gì thay thế được nó.
“Nương nương, giờ lành tới rồi, mau lên xe thôi.” Trương Thượng Cung đi đến ngay ngắn hành lễ nói.
Lý Thanh Mạn đỡ nàng đứng lên chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt thế là Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mắt. Chuyện cũ bày ra trước mắt, nàng đã dạy Lý Vụ học Thiên Tự Văn ở chỗ này.
Chuyện ấy giống như mới chỉ hôm qua. Còn hôm nay là lần thứ ba nàng gả
cho cùng một người.
Bọn họ cùng nhau đi qua quá nhiều mưa gió, chuyện hắn hứa với nàng hắn đều làm được, không hề nuốt lời.
Khăn trùm hoa lệ quý giá trùm lên đầu nàng, Thẩm Châu Hi được người ta đỡ
ngồi lên xe ngựa ở trong viện. Trương Thượng Cung lên tiếng một cái thế
là 6 con hãn huyết bảo mã được Tây Vực tiến cống lập tức kéo xe ngựa đi
ra ngoài.
Cấm vệ quân mặc khôi giáp cưỡi
ngựa đi theo xe, đoàn người như con rồng đi về phía trung tâm của Đại
Yến, nơi nàng sinh ra và lớn lên.
Đoàn
đưa dâu đi từ Kim Châu, qua chỗ nào cũng có bá tánh đi theo đưa tiễn.
Thẩm Châu Hi thông cảm với bá tánh trèo đèo lội suối đưa tiễn mình nên
chẳng những cuốn rèm châu lên để bọn họ có thể thấy bộ dạng trùm khăn
voan của mình mà còn dặn dò hai vị Thượng Cung phân quả mừng và lương
khô cho họ.
Trải qua một ngày một đêm bôn ba đoàn người cũng tới ngoài kinh thành vào sáng sớm ngày thứ hai.
Lý Vụ mặc trang phục đại hôn của hoàng đế, thần thái sáng láng cưỡi ngựa
đứng đầu. Lý Thước cười hì hì cưỡi ngựa ngay sau đó. Xuyên qua khăn lụa
nàng thấy khuôn mặt mất một nửa bên má của hắn hiện ra rạng rỡ phi
thường giống như không hề có vết sẹo kia. Phía sau Lý Vụ có từng gương
mặt nàng từng quen thuộc ——
Tùy Nhụy búi
tóc phụ nhân cưỡi ngựa cùng Lý Côn. Lúc trước nàng ấy cự tuyệt rất nhiều thanh niên tài tuấn tới cửa cầu hôn mà cố tình chọn người trí lực không đủ như Lý Côn. Thẩm Châu Hi từng lo lắng không biết có phải vì nàng ấy
thương hại mới đưa ra lựa chọn ấy không.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ câu trả lời của Tùy Nhụy khi ấy.
“Ta đã giao tiếp với nhiều nam nhân và biết họ là dạng người gì. Muốn ta
tin tưởng bọn họ không bằng bảo ta tin tưởng bạc. Chỉ có bạc là không
nói dối, chỉ có bạc sẽ không phản bội.” Tùy Nhụy cười và nhẹ nhàng nắm
lấy tay Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi có biết lúc ta cập kê đã nói với cha ta câu gì không?”
“Nói cái gì?”
“Ta muốn hôn phu tới cửa phải có bộ dạng tốt, thân thể cường tráng, tính
tình ngoan ngoãn nghe lời và quan trọng nhất là ——” nàng ấy nói, “Ta
muốn tên ngốc, không cần người thông minh.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt.
Tùy Nhụy cười nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, kỳ thật không cần
phải thế…… Nếu tên ngốc to con không phải tên ngốc to con thì có lẽ ta
cũng không dám lựa chọn hắn.”
Hiện giờ
hôn nhân của bọn họ mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc. Nửa năm trước bọn họ
còn sinh được một tên nhóc béo ú. Tên nhãi kia giống hệt cha hắn, mới tí tuổi đã khỏe kinh hồn.
Thanh Dương quận
chúa xa ở Vân Nam cũng mang theo phò mã và con trưởng về. Vị phò mã kia
tuy là dị tộc Vân Nam nhưng bộ dạng tuấn tú, đối xử với quận chúa cực kỳ săn sóc. Thẩm Châu Hi cũng đã phái người hỏi thăm, việc hôn nhân này
đánh bậy đánh bạ nhưng lại mỹ mãn.
Cửu
Nương thành thân với Ngưu Vượng và tới đất Thục. Lần này bọn họ cũng đặc biệt trở về tham dự hôn lễ của nàng. Lúc này nàng ấy đang như chim nhỏ
nép vào người Ngưu Vượng to như con trâu mộng ở bên cạnh sau đó nháy mắt với nàng cực kỳ quyến rũ.
Thẩm Châu Hi không nhịn được bật cười dưới khăn voan.
Xe ngựa hoa lệ lại nghiêm trang chậm rãi di chuyển tới cấm cung ánh vàng.
Một đường này trái cây và hoa tươi đầy tràn. Cả ngàn người đi theo tham
dự đại hôn, thanh thế cực kỳ to lớn, lễ nhạc như sóng biển lan khắp kinh thành. Bá tánh chen đầy đường Chu Tước, bọn họ vừa cười vừa cướp trứng
được ném ra.
Một con Thanh Phượng sinh
động như thật bay lượn trên bầu trời, chứng kiến vui sướng hoan hỉ bên
dưới. Bá tánh dừng chân trước cửa cung cấm, tôn kính mà nhìn theo xe
ngựa đi vào trong.
Lúc Thẩm Châu Hi xuống xe Lý Vụ đã sớm chờ bên ngoài, tay duỗi ra đón nàng.
Nắng sớm ửng đỏ ở phương đông, quả cầu lửa rực rỡ từ từ dâng lên. Nàng nhẹ
đặt tay vào lòng bàn tay to rộng ấm áp của hắn, Lý Vụ nhanh chóng nắm
lấy và tươi cười rạng rỡ nói: “Dưa ngốc, ta đón nàng về nhà.”
Sau khi trải qua nghi thức rườm rà Thẩm Châu Hi ngồi xuống trên giường ở
Tiêu Phòng Điện, chiếu phong hậu ở trên bàn cách đó không xa.
Trong đại hôn lần thứ 5 này tâm tình của nàng hoàn toàn khác những lần trước. Thẩm Châu Hi cảm thấy mình nhất định là Hoàng Hậu thành hôn nhiều lần
nhất trong lịch sử, cũng nhất định là Hoàng Hậu hạnh phúc nhất trong
lịch sử.
Tiếng bước chân của Lý Vụ vang
lên ngoài cửa, Thẩm Châu Hi nghe thấy cung nhân nối đuôi nhau cất tiếng
hành lễ. Tiêu Phòng Điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng trái
tim nàng đập càng lúc càng nhanh.
Hai bàn tay to lớn quen thuộc nhẹ kéo khăn trùm lên, Thẩm Châu Hi nín thở chậm rãi ngẩng đầu.
Ý trung nhân anh tuấn ở ngay trước mặt, trong tai nàng chỉ còn tiếng trái tim bản thân đập liên hồi.
“Nàng còn nhớ đêm đầu tiên khi chúng ta mới thành thân lần đầu không?” Lý Vụ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Châu Hi hơi đỏ mặt nói: “Nhớ rõ…… Ta đã khóc trước mặt mọi người…… Khiến chàng mất mặt……”
Nàng tự nhận là nhớ rõ ràng nhưng Lý Vụ lại không khách khí nói: “Nàng nhớ cái rắm.”
“Chàng còn không phải là cái rắm à!” Thẩm Châu Hi tức giận buột miệng thốt ra.
“Dưa ngốc, đi theo ta.”
Thẩm Châu Hi bị Lý Vụ nắm tay thì mơ màng hồ đồ mặc áo cưới chạy ra khỏi Tiêu Phòng Điện.
Hai người chạy trên con đường rộng lớn nhuộm đầy ráng màu, Thẩm Châu Hi đã
quên mất thân phận của mình, cũng ngó lơ ánh mắt kinh hoàng của đám cung nhân xung quanh mà cười vô tư.
Nàng nhớ ra rồi, đêm hôm đó nàng đã làm chuyện phá vỡ quy củ.
Nơi Lý Vụ mang nàng tới là Vọng Thư Cung, là nơi nàng sinh ra và lớn lên.
Một lão ma ma cung kính đứng ở cửa đón bọn họ, vừa thấy bà ấy Thẩm Châu
Hi đã vui vẻ kêu lên: “Kim Thu ma ma!”
Kim Thu ma ma là người cũ bên cạnh mẫu phi, nếu nói bà ấy là bà vú thứ hai
của nàng cũng không ngoa. Sau khi hoàng thành phá nàng chưa từng gặp bà
ấy nên còn tưởng bà ấy đã bất hạnh qua đời. Hiện giờ thấy người thế là
nàng vui quá mà khóc.
Không chỉ mình nàng kích động mà Kim Thu ma ma thấy nàng cũng nước mắt lưng tròng. Thẩm
Châu Hi vội vàng tiến lên đỡ lấy vị lão ma ma đang run rẩy muốn quỳ
xuống hành lễ.
Sau khi bình ổn cảm xúc
Kim Thu ma ma kể với nàng chuyện xảy ra sau khi cung biến. Hóa ra năm ấy bà ta cũng may mắn chạy thoát và lưu lạc tới dân gian. Bà ta trải qua
mấy năm lang bạt kỳ hồ, vài lần suýt thì táng mệnh. Lúc sau Lý Vụ muốn
sửa chữa lại Vọng Thư Cung như ban đầu nên đã tìm lão cung nhân trước
kia, lúc này bà ấy mới có cơ hội trở về.
Với sự đồng hành của Lý Vụ và Kim Thu ma ma Thẩm Châu Hi lại bước vào tòa
cung điện khiến mình vừa yêu vừa ghét. Ở đây nàng đã từng vượt qua thời
thơ ấu vô lo vô nghĩ, nhưng mẫu phi cũng thắt cổ tự tử ở chính chỗ này,
từ đó cuộc đời nàng chuyển sang một hướng hoàn toàn khác.
Nhưng chuyện nàng sợ hãi không hề xảy ra. Lý Vụ trùng kiến Vọng Thư Cung theo bộ dạng nàng quen thuộc khi còn nhỏ, lúc ấy cha mẹ hòa thuận, cung nhân kính yêu. Nàng là thỏ con ngồi trên đầu gối phụ hoàng, là tiểu công
chúa mà đám anh em tranh nhau lấy lòng. Khi ấy nàng không biết chia lìa
và ưu sầu là gì.
Thẩm Châu Hi nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt thì không nhịn được lã chã rơi lệ.
Lý Vụ xoay người nàng lại và ôn nhu giúp nàng lau nước mắt.
“Vui vẻ của nàng ta sẽ giúp nàng tìm về.” Hắn ngừng lại hôn lên đôi mắt ướt
nước của nàng và nói, “…… Bi thương của nàng lão tử sẽ giúp nàng đá nó
đi.”
Kim Thu ma ma rưng rưng nhìn hai
người, mặt lại lộ ra vui vẻ nói: “Nương nương và tiên đế ở trên trời
thấy điện hạ hạnh phúc như thế thì hẳn sẽ an tâm……”
Thẩm Châu Hi lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người nhìn thế là mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nhanh chóng lau đi.
“Sau này lão nô sẽ canh gác ở Vọng Thư Cung, nương nương và bệ hạ có yêu cầu thì cứ gọi lão nô bất kỳ lúc nào.” Kim Thu ma ma hành lễ rồi định lui
ra nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nên móc từ trong ngực ra mấy trang giấy ố vàng nói, “Đúng rồi…… Cái này là bài tập trước đây điện hạ để
lại. Quý phi thu thập chúng rồi bỏ vào một cái hộp. Vào ngày cung biến
lão nô chỉ giấu được cái hộp này còn những cái khác…… Đều bị loạn quân
xé hoặc đốt…… Lão nô thẹn với công chúa……”
Thẩm Châu Hi vội vàng đỡ lấy lão ma ma lại muốn quỳ xuống thỉnh tội rồi trấn an mãi bà ấy mới an tâm đi ra ngoài.
Nàng xoay người lại thấy Lý Vụ đang mở một trang giấy ố vàng, nét mực màu
đen loáng thoáng hiện ra trên trang giấy. Thẩm Châu Hi cũng tò mò không
biết năm ấy mình viết bài tập gì nên đi qua ngó, ai biết vừa đọc được
một chút mặt nàng đã biến sắc.
“Không được xem!” Nàng gấp đến độ hét to, duỗi tay muốn cướp tờ giấy kia.
Lý Vụ lại duỗi tay dài, thế là tờ giấy lập tức vươn tới một chỗ mà nàng
không với tới được. Hắn nhíu mày, bắt đầu cảm giác được một chút không
thích hợp ở nội dung được ghi trên giấy.
“Mười năm sau ta……” Hắn đọc những lời ghi trên tờ giấy, “Mười năm sau ta, đã là người có gia đình……”
“Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!” Thẩm Châu Hi gấp đến độ nhảy dựng lên, “Không được xem, không được đọc!”
Lý Vụ giơ cao trang giấy, sắc mặt càng ngày càng đen: “…… Phụ hoàng đã
đồng ý gả ta cho một vị phò mã diện mạo như Phan An, hiểu lễ nghĩa, xuất thân cao quý, bụng đầy tài hoa, tốt nhất là có thể bảy bước thành thơ
giống Tào Thực…”
“Lý Vụ! Lý vịt! Lý rắm thối! Không được đọc ——” Thẩm Châu Hi rên rỉ ỉ ôi.
“Chờ ta có phu quân rồi…… Ta nhất định phải cùng hắn ngâm thơ đọc câu đối,
cầm sắt hòa tấu…… Giống như phụ hoàng và mẫu hậu……” Lý Vụ phun từ kẽ
răng một câu này.
Rốt cuộc Thẩm Châu Hi cũng cướp được trang giấy nhưng cũng có ích gì đâu? Cái gì nên xem hay không nên xem hắn đều xem hết rồi!
Mặt nàng đỏ lựng, hận không thể tìm khe đất mà chui vào. Nàng không dám
ngẩng đầu mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, miệng nhỏ giọng giải
thích như tiếng muỗi kêu: “Trẻ con nói không tính…… Trẻ con nói không
tính…… Lời ta nói khi còn nhỏ không thể coi là thật……”
“Được lắm Thẩm dưa ngốc ——” Lý Vụ nghiến răng hung tợn nói, “Nếu nàng thích
tài tử như thế thì sao lúc lão tử ngâm thơ nàng lại giả vờ như không
nghe thấy là thế nào?”
“Ta ——” Thẩm Châu Hi dại ra, nghẹn hết cả họng không nói được gì.
Cái đống thơ điên kia của hắn —— mà cũng gọi là thơ à?
“Bây giờ lão tử lập tức làm một bài thơ cho nàng ——” Lý Vụ kiên quyết nói.
Thẩm Châu Hi lập tức trắng mặt: “Thôi, không cần!”
“Nắm lấy tay người ——” Lý Vụ bắt đầu ngâm nga.
“Đừng xúc động!” Thẩm Châu Hi run rẩy, theo bản năng tiến lên bịt miệng hắn.
“Mang người ôm đi!”
Lý Vụ bỗng nhiên khom lưng bế ngang Thẩm Châu Hi và đi nhanh ra khỏi Vọng Thư Cung.
“Lý Vụ!” Thẩm Châu Hi kêu lên sợ hãi nhưng còn chưa kịp giãy giụa đã bị nhét vào trong kiệu đang chờ ngoài cửa.
Mùi Long Tiên Hương phiêu đãng, màn xe màu vàng rũ bốn phía, ngăn người bên ngoài nhìn trộm. Lý Vụ dán trên người Thẩm Châu Hi ép cho nàng không
thể động đậy được. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hơi thở nam tính của hắn gần ngay trước mặt không ngừng dán lên mặt nàng, chạm đến chóp
mũi.
Thẩm Châu Hi không nói một lời mà lặng yên đỏ mặt.
“Đừng thích tài tử,” Lý Vụ ghé bên tai nàng thấp giọng nói, “Từ nay về sau
nàng chỉ có thể thích lão tử, có nghe không dưa ngốc?”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, đôi mắt ướt dầm dề nhìn con ngươi đầy thâm tình của hắn. Sau một lúc lâu nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
“…… Chàng không tức giận sao?” Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay hắn
và chân thành nói, “Đó là thứ ta viết khi ta chín tuổi, không thể tính.”
“Ta không tức giận,” Lý Vụ khinh thường mà hừ một tiếng, “Không tức giận tí nào. Đi, chúng ta về Tiêu Phòng Điện.”
“Về Tiêu Phòng Điện làm cái gì?”
“Tuyên dâm giữa ban ngày.”
Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt đánh hắn một cái.
Màn đêm buông xuống, mưa thu thưa thớt.
Tân đế bỏ lại Hoàng Hậu lúc này mềm nhũn người không thể xuống giường sau
đó tới Ngự Thư Phòng nghiến răng nghiến lợi mà múa bút thành văn:
“Ông trời rớt nước mắt,
Cười trẫm sao chật vật.”
“Tên khốn Tào Thực nào,
Trẫm muốn chém đầu hắn.”
Đề: Mưa đêm gửi gió bắc.
Viết xong Lý Vụ cầm trang giấy còn chưa khô nét mực và nhìn kiệt tác có một không hai của mình.
Họ Tào kia có thể bảy bước thành thơ thì sao, cho hắn một trăm bước liệu hắn có viết được kiệt tác xuất sắc thế này không?
Lý Vụ đã giải tỏa xong khúc mắc thế là hắn vừa lòng để đại tác phẩm của
mình và ngọc tỉ chung một chỗ, tay chắp sau đít nhàn nhã đi ra khỏi Ngự
Thư Phòng.
Vầng trăng sáng tỏ treo trên bầu trời trong sáng như gột rửa, mưa bụi yên lặng mang theo mùi hoa quế mê người.
Hoa nở rộ, trăng tròn vành vạnh, quãng đời còn lại cứ từ từ, ngày lành còn ở phía sau.
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT