Mặt trời mới mọc,
trời xanh trong sáng. Ánh mặt trời màu vàng như dải lụa mỏng bao vây lấy trời đất an tĩnh. Một bóng dáng thon gầy cao lớn dắt một con ngựa cái
màu nâu nho nhỏ chậm rãi đi dưới bầu trời trong gió nhẹ.
Phó Huyền Mạc ra hiệu cho con ngựa dừng lại sau đó hắn ngồi xổm xuống hái
một đóa hoa dại. Hắn gạt một con kiến trên cánh hoa xuống rồi kéo tay
Phương thị bỏ đóa hoa sạch sẽ vào tay bà ta.
“Mẫu thân, nơi này đều là hoa dại như thế này, ngài ngửi thử xem có phải mùi mực Bạch Thiềm không?”
Phương thị bán tín bán nghi cầm lấy ngửi nhẹ sau đó thần sắc mang theo chút vui vẻ nho nhỏ: “…… Đúng là mùi mực Bạch Thiềm.”
Phó Huyền Mạc mỉm cười nói: “Cho nên có người nói bí quyết làm mực của Lư
thị ở Thọ Châu chính là vì chỉ có ở đây mới có Hạ Vân hoa.”
“Vì sao lại đặt tên là Hạ Vân?”
“Mẫu thân nghĩ đi, trong ngày hè ánh nắng mênh mông vô bờ, đám mây phiêu dật lãng đãng chẳng phải giống đóa hoa ư.”
Miêu tả của Phó Huyền Mạc khiến ký ức ảm đạm mờ mịt thời trẻ của Phương thị
hiện ra trước mặt. Khi đó bà ta còn chưa hỏng mắt, sau khi ăn cơm trưa
bà ta thích nhất là ra đình hóng gió đọc sách một chút. Trong lúc mệt
mỏi mơ màng sắp ngủ bà ta sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mênh mông vô
bờ. Khi đó bà ta còn trẻ, luôn cảm thấy cuộc sống sẽ có đường thay đổi.
Chỉ cần bà ta càng ôn nhu hiền thục, càng biết săn sóc thì có thể khiến
một kẻ sớm đã không có trái tim hồi tâm chuyển ý.
Thần sắc của bà ta lạnh xuống, bàn tay cầm đóa hoa kia cũng buông xuôi nhưng vẫn không ném đóa hoa đi mà nắm chặt trong tay. Sương sớm trên đó dính
ướt tay bà ta, giống như nước mắt đã nguội lạnh.
“Mẫu thân có muốn xuống dưới đi lại chút không?” Phó Huyền Mạc hỏi.
“…… Cũng được.”
Phương thị được Phó Huyền Mạc đỡ xuống sau đó cẩn thận dẫm chân lên mặt đất.
Hắn cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của bà ta và chậm rãi dẫn bà ta đi về
phía trước.
“Mẫu thân, phía trước mặt đất không bằng phẳng, ngài cẩn thận chút.”
“Mẫu thân, đêm qua có mưa nhẹ, lúc nãy trên mặt đất nhiều sương sớm nhưng
nay đã chẳng thấy đâu. Ve Vũ nhớ rõ trước kia ngài thích dùng sương sớm
pha trà, ngay mai nhi tử sẽ cho người đi lấy một bầu về cho ngài.”
Hắn dừng một chút sau đó bỗng nhiên nhếch khóe miệng ôn nhu nói: “…… Cũng
đưa một bầu qua cho Việt Quốc công chúa. Nàng là người để ý, nếu nhìn
thấy nước sương của Hạ Vân hoa hẳn sẽ vui vẻ.”
Dù có cách biệt thế nào thì hắn cũng là con trai ruột của bà ta, huống chi sau khi Phó Nhữ Trật chết khúc mắc của Phương thị có dấu hiệu buông
lỏng. Trong giọng nói của Phó Huyền Mạc có cảm xúc dao động nên người
làm mẹ như bà ta đương nhiên phát hiện ra.
Giọng hắn mấy ngày nay luôn trầm thấp nhưng hôm nay nhắc tới Việt Quốc công
chúa thì rõ ràng nhẹ nhàng hơn, giống như vừa dỡ được gánh nặng thật lớn xuống.
“…… Ngươi và Việt Quốc công chúa thế nào rồi?”
Đêm qua bà ta ngủ say, mãi tới hừng đông mới biết sự tình xảy ra ở tiệc tối qua. Ở trước mặt mọi người Việt Quốc công chúa lên án Phó Huyền Mạc cho nổ Thương Giang Yển, tàn sát Trấn Xuyên tiết độ sứ trước kia. Tuy không có bằng chứng cụ thể nhưng việc này vẫn làm dậy con sóng lớn trong
doanh địa. Phương thị có thể cảm giác được người hầu bên cạnh mình đã
được dặn dò nên không hề nhắc tới một chữ. Nhưng mọi người vẫn sẽ có lúc mất cảnh giác với một người gần mù hoàn toàn như bà ta. Họ đã quên bà
ta chỉ không nhìn được chứ tai thì vẫn tốt.
Lúc bà ta ngồi trên đệm hương hồ như một pho tượng phật lần tràng hạt thì
đám tỳ nữ, gã sai vặt hầu hạ kia ngẫu nhiên sẽ khe khẽ nói nhỏ.
Một người mù thì thính lực sẽ nhạy hơn người thường mấy lần.
Lên án của Việt Quốc công chúa là đúng. Tuy bà ta không biết nội tình nhưng lại hiểu con trai mình, hắn không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
“Mẫu thân yên tâm, nhi tử và Việt Quốc công chúa rất tốt.” Phó Huyền Mạc mang theo ý cười nói.
“…… Chuyện chính ngươi làm sai thì đừng có trách nàng.” Đã lâu Phương thị
không nói ra lời quan tâm thế này vì vậy giọng vẫn mang theo lãnh đạm
kìm nén, “Nếu ngươi coi trọng nàng thì không nên mắc thêm lỗi nữa. Cha
ngươi đi rồi, Phó thị giờ là cái gai trong mắt mọi người trong ngoài
triều, nếu ngươi còn không dừng cương trước bờ vực thì sớm muộn gì cũng
sẽ tan xương nát thịt.”
“Mẫu thân dạy rất phải.” Phó Huyền Mạc nói.
“Nếu ngươi còn coi ta là mẹ ngươi thì đừng coi lời ta nói như gió bên tai.
Ngươi trưởng thành như hôm nay cũng có phần sai của ta…… Hiện giờ biện
pháp chuộc lỗi duy nhất chính là ngươi từ quan về nhà, mang gia tài chia cho bá tánh bị hại. Ta nguyện cùng ngươi ăn chay niệm phật, dùng quãng
đời còn lại cố gắng chuộc lại tội nghiệt……”
Phương thị nói một hồi, Phó Huyền Mạc cũng kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng lại đáp lời nhưng trước sau không tỏ ý kiến.
“Mẫu thân đừng để ý tin đồn nhảm nhí bên ngoài, Ve Vũ tự có tính toán.” Phó
Huyền Mạc nói, “Mặt trời cũng lên cao rồi, để nhi tử đưa mẫu thân về.”
Phương thị đáp lời thế là Phó Huyền Mạc lập tức đưa mắt về phía xa, một xa phu nhanh chóng đánh xe tới. Ngưng Vũ bước từ trên xe xuống và đỡ Phương
thị chậm rãi ngồi vào trong xe.
“Ngươi thì sao?” Phương thị dựa vào cửa sổ xe hỏi.
“Yến Hồi đang đi tuần tra ở gần đây, nhi tử sẽ hội họp với bọn họ và trở về
sau. Mẫu thân có người hộ tống nên không cần lo lắng.” Phó Huyền Mạc
nói.
Lúc này Phương thị mới rời xa cửa sổ xe và ngồi ngay ngắn lại. Xe ngựa chậm rãi lên đường, Ngưng Vũ rót một
chén trà mới pha đưa qua, bà ta đón lấy nhấp một ngụm và hỏi: “Đây là
trà mới năm nay ư?”
“Đúng vậy, phu nhân.
Năm nay mưa nhiều quá nên Đại Hồng Bào chỉ có một chút, đều đưa tới cho
bệ hạ và công tử. Bệ hạ luyến tiếc nên thậm chí chẳng ban thưởng cho
nương nương trong cung nhưng công tử vừa có trà đã mang tới cho phu
nhân.” Ngưng Vũ cười nói.
Phương thị nghĩ nghĩ và thấp giọng nói: “…… Lúc này công chúa hẳn là rất kinh hoàng bất an.”
Ngưng Vũ không trả lời, trong xe lập tức rơi vào an tĩnh.
Phương thị nhìn cảnh sắc mông lung hỗn độn một màu ngoài cửa sổ, trong lòng là mê mang: Con đường có xa có gần, người có thân sơ, dù Ve Vũ phạm phải
tội nghiệt ngập trời thì bà ta cũng không làm nổi chuyện vì đại nghĩa
diệt thân. Ngoài tận lực khuyên bảo hắn dừng cương trước bờ vực thì bà
ta còn có thể làm gì?
“…… Không trở về lều trại.” Bỗng bà ta nói.
“Phu nhân muốn đi đâu?” Ngưng Vũ sửng sốt.
……
Thẩm Châu Hi nằm bò trên giường La Hán, vẻ mặt ưu sầu nhìn chằm chằm chén trà màu trắng trước mặt.
Lúc này rèm cửa bỗng hiện lên bóng một cung nữ, sau đó là giọng nàng ta truyền tới: “Điện hạ, mệnh phụ Phương thị cầu kiến.”
Mẹ của Phó Huyền Mạc tới tìm nàng ư?
Thẩm Châu Hi mang theo nghi hoặc mà ngồi dậy nói: “Cho bà ấy vào.”
Phương thị được người ta đỡ vào.
Trước đây Thẩm Châu Hi nghe nói Phương thị quanh năm bệnh tật, mắt không tốt, thị lực mấy năm nay đã gần hỏng hẳn. Phó phủ tìm danh y khắp nơi vẫn
không chữa được cho bà ta. Sau khi bị bệnh bà ta không lộ mặt trong bất
kỳ yến hội nào, đây là lần đầu tiên nàng thấy Phương thị sau nhiều năm.
Bà ta đi rất chậm, giống như mỗi bước đều phải cẩn thận nếu không sẽ rơi xuống vực sâu.
“Thần phụ Phương thị bái kiến Việt Quốc công chúa.”
Tỳ nữ đưa bà ta tới phía trước giường La Hán, Phương thị rút tay lại và chậm rãi hành lễ.
Rốt cuộc Thẩm Châu Hi cũng không nhịn được mà vội mở miệng nói: “…… Không cần đa lễ, bà đứng lên đi.”
Phương thị lại ngoảnh mặt làm ngơ, kiên trì hành xong lễ kia.
Thẩm Châu Hi mời bà ta ngồi xuống giường, cung nữ thì đi pha hai chén trà
nóng. Mùi trà tràn trong không khí đồng thời khiến biểu tình của Phương
thị cũng mơ hồ.
Thẩm Châu Hi cũng không
biết Phương thị nhiều, trước đây hai người cũng chẳng có tiếp xúc. Trong ấn tượng của nàng thì đây là một nữ nhân vĩnh viễn cúi đầu an tĩnh nhu
thuận. Nhưng nàng có thể cảm giác được lãnh đạm của Phương thị đối với
mình, hình như bà ta cũng không thích việc Phó Huyền Mạc cưới một cô
công chúa.
Lúc ấy Thẩm Châu Hi cũng chẳng thấy khác thường gì, dù sao thì cũng không có nhiều nhà cao cửa rộng muốn đón công chúa vào cửa.
Nhưng sau khi nàng phát hiện bức họa Phó Nhữ Trật đưa cho mẫu phi của mình ở
Bạch gia thì lập tức hiểu lãnh đạm của Phương thị đến từ đâu. (Hãy đọc
truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nếu Phó Nhữ Trật thật sự có tình cũ
với mẫu phi thì Phương thị đương nhiên sẽ không thích nàng.
Bởi vì tầng quan hệ này nên Thẩm Châu Hi trầm mặc ngồi đó. Nàng không thể
dối trá hàn huyên, cũng không thể phẫn nộ chỉ trích. Người ngồi đối diện không phải Phó Huyền Mạc một tay che trời mà là một nữ nhân gầy yếu đi
đường còn phải có người đỡ.
Phương thị
hình như cũng không vội nói chuyện. Bà ta vươn tay phải sờ soạng chén
trà trên bàn và chậm rãi bưng lên nhấp một ngụm. Lúc này bà ta lộ ra một nụ cười phức tạp mà Thẩm Châu Hi không hiểu.
“…… Quả nhiên.”
Thẩm Châu Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bà ta, nàng quên mất Phương thị căn bản không thấy rõ biểu tình của nàng.
Phương thị rũ mắt nỉ non một câu: “…… Không phải cha con nhưng hơn cả cha con.”
“Bà nói cái gì?” Thẩm Châu Hi không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngưng Vũ, ngươi đi ra ngoài đi.” Phương thị nói.
Tỳ nữ tên Ngưng Vũ kia sửng sốt, ánh mắt do dự nhìn Phương thị rồi lại
nhìn Thẩm Châu Hi. Phương thị không thấy tiếng bước chân thì lại giục
lần nữa thế là nàng kia mới cúi đầu hành lễ và xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Châu Hi nghĩ đến cái gì thế là cũng nói với cung nữ canh gác trong lều
trại: “Ta và Phương thị muốn nói chút chuyện riêng, ngươi đi ra ngoài
đi.”
Cung nữ cũng do dự.
Thẩm Châu Hi trầm mặt hỏi: “Bổn cung nói mà ngươi cũng không nghe sao?”
Cung nữ nhìn Phương thị lúc này trầm mặc không nói thì mang theo vẻ mặt khó xử mà chậm rãi đi ra khỏi lều trại.
Chờ đến khi trong lều trại chỉ còn mình Thẩm Châu Hi và Phương thị thì bà
ta mới ngẩng đầu nói: “Điện hạ hiểu biết Ve Vũ tới đâu?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Thẩm Châu Hi ngẩn người.
“…… Ta cũng chẳng hiểu hắn.”
“Thần phụ cũng chẳng hiểu hết Ve Vũ.” Phương thị nói.
Bà ta nhếch miệng lộ ra một nụ cười thảm đạm: “Nói ra thật xấu hổ, dù thần phụ là mẹ của Ve Vũ nhưng hắn càng lớn thì thần phụ càng không đoán
được hắn nghĩ cái gì. Tuy hắn kính thần phụ là mẹ nhưng cũng chỉ có thế, người hắn thực sự kính trọng là cha hắn cũng là phu quân của thần phụ,
Tể tướng Phó Nhữ Trật.”
“Phó Nhữ Trật
xuất thân ở Phó thị đại danh đỉnh đỉnh, 11 tuổi đã được chọn làm thư
đồng cho Thái Tử. Ông ta làm bạn bên cạnh Thái Tử, tình nghĩa như anh
em. Năm Phó Nhữ Trật 18 tuổi đã thi đỗ tam nguyên, trở thành người trẻ
nhất thi đỗ tam nguyên. Thái Tử sau đó cũng thuận lợi đăng cơ, trở thành cửu ngũ chí tôn. Năm thứ hai tiên đế đi nam tuần, nhà đầu tiên tiếp giá chính là Dương Châu Bạch gia và sau này vẫn là nhà họ tiếp giá.”
“Vài năm sau bệ hạ nghênh đón đích nữ của Dương Châu Bạch thị là Bạch Mật.
Phó Nhữ Trật bị bệnh nặng một trận, bệ hạ tự mình tới cửa an ủi, cũng
thăng cho ông ta làm tướng quốc một nước.”
“Sau đó ông ta cự tuyệt bao nhiêu mối hôn sự nhưng lại chủ động cầu thân với một nữ nhi của vị quan thất phẩm nho nhỏ – chính là thần phụ. Hai năm
sau, thần phụ sinh Ve Vũ. Tính tình hắn trầm ổn, nói đúng hơn thì từ lời nói tới việc làm của hắn đều chưa từng khiến cha hắn và thần phụ phải
nhọc lòng. Hắn lấy cha hắn làm gương, người khác giao nhiệm vụ hắn luôn
làm tốt gấp đôi. Yêu của của hắn với bản thân thậm chí còn cao hơn những gì cha hắn và thần phụ kỳ vọng.”
“Năm 16 tuổi hắn trở thành người trẻ nhất thi đậu tam nguyên. Hắn vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì gia thế của mình…… Cha hắn cũng luôn kiêu ngạo vì hắn.”
Phương thị thấp giọng nói.
“Bà nói những lời này…… để làm gì?” Thẩm Châu Hi không nhịn được đánh gãy lời bà ta.
“…… Thần chỉ cảm khái duyên phận đúng là kỳ diệu. Có lẽ trên đời này thực
sự có số mệnh cũng chưa biết được.” Phương thị lẩm bẩm nói.
Thẩm Châu Hi mang theo khả nghi mà nhìn bà ta. Vừa nhìn nàng bỗng thấy mặt
mày Phương thị có vài phần giống mẫu phi. Một phỏng đoán khó mà tưởng
tượng nổi bỗng xuất hiện trong đầu nàng.
Trong lúc nàng đang phân vân không rõ thì Phương thị bỗng nhiên mở miệng: “Thần phụ có một nghi hoặc mong điện hạ giải đáp.”
“Cái gì?”
“Nếu thần phụ trợ giúp điện hạ khuyên bảo Ve Vũ hối cải quay đầu thì điện hạ có nguyện ý tha thứ cho hắn không?”
Không đợi Thẩm Châu Hi nói chuyện bà ta đã cúi đầu nói tiếp: “Thần phụ biết
Ve Vũ tội nghiệt ngập trời nhưng hắn trưởng thành như hôm nay cũng có
một phần lỗi của thần. Vì thế thần cam nguyện thay con chịu thiên đao
vạn quả. Nhưng sau khi thần phụ chết rồi thì trên đời sợ chỉ có mình
điện hạ có thể làm hắn dừng cương trước bờ vực. Tuy Phó Nhữ Trật có điểm không tốt nhưng ông ta luôn trung tâm với tiên đế và bệ hạ ——” Đôi mắt
ảm đạm không ánh sáng của Phương thị chứa ánh nước, “Có thể mong điện hạ nể tình cha hắn mà cho Ve Vũ một cơ hội hối cải để làm người mới
không?”
“…… Bà muốn ta tha thứ cho hắn thế nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Phương thị đứng dậy và sờ lần theo mép giường để quỳ trước mặt Thẩm Châu Hi.
Bà ta quỳ phục trên mặt đất, cái trán chạm lên thảm mềm mại phát ra
tiếng vang trầm đục.
Thẩm Châu Hi nhìn thấy mảnh thảm trước mặt bà ấy có vết nước mắt.
“Thần phụ không dám hy vọng xa vời là Ve Vũ có thể xứng đôi với điện hạ, chỉ
cần ngài tha cho hắn một mạng để hắn sống nốt quãng đời còn lại là
được.”
Thẩm Châu Hi nhớ tới Lý Vụ sống
chết không rõ thì chần chờ. Nhưng cũng vì thế mà nàng không trực tiếp cự tuyệt mà hỏi thêm: “Ngươi có biện pháp thuyết phục hắn quy phục bệ hạ
ư?”
“Có hay không thì cần phải thử mới biết được.” Phương thị nói.
“…… Được.” Thẩm Châu Hi trầm mặc một lát mới nói: “Ta chờ tin tức của bà.
Chỉ cần hắn nguyện ý theo con đường chính đạo thì ta sẽ không tổn thương tính mạng hắn.”
Còn Lý Thước và Lý Côn có tổn thương tính mạng hắn hay không thì nàng không quan tâm.
Phương thị nghe vậy thì như trút được gánh nặng sau đó lại dập đầu thật mạnh.
Thẩm Châu Hi xuống giường đỡ lấy tay bà ta muốn kéo bà ta dậy. Đúng lúc này
một mảnh ngọc từ vạt áo nàng lộ ra vừa lúc treo trước mặt Phương thị.
Sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, máu như bị thứ gì đó rút mất nên khuôn
mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy. Thẩm Châu Hi đỡ bà ta dậy rồi nhưng
ánh mắt bà ta vẫn nhìn ngọc quyết trước mặt nàng, thân thể cứng đờ không nhúc nhích như bị sét đánh.
“Này……” Bà
ta vươn bàn tay run rẩy của mình muốn chạm vào ngọc quyết của nàng nhưng lại đột nhiên rụt về. Ngay sau đó bỗng bà ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Châu
Hi, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng kia trong một khắc này sáng ngời ánh
lửa.
“Đây là…… khối ngọc này…… Công chúa lấy được từ đâu thế?” Phương thị cất giọng khàn khàn.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc vì phản ứng mãnh liệt của bà ta nên cũng có gì nói đó.
“Kỳ thật ta đã thành thân khi ở dân gian, việc này Phó Huyền Mạc cũng đã
biết.” Thẩm Châu Hi cầm lấy mảnh ngọc trước ngực. Vì chạm tới vật Lý Vụ
tặng nên nàng không nhịn được mỉm cười, “Khối ngọc này là của gia truyền của Lý Vụ, cũng là phu quân của ta.”
Thân thể Phương thị lập tức mất đi sức lực, cả người bỗng ngã ngồi trên mặt
đất. Thẩm Châu Hi vội vàng buông lỏng ngọc trong tay để đỡ bà ta.
Phương thị lại như một vũng bùn, cứ thế ngã trên đất không sao ngồi dậy
được. Thẩm Châu Hi càng thêm nghi hoặc, cuối cùng nó biến thành một tia
chớp lóe lên phá tan sương mù trong lòng nàng.
Nàng cũng đột ngột thay đổi sắc mặt hỏi: “Bà nhận ra khối ngọc này ư?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT