Châu thành sẽ có nhà tù còn trên đường thì không có.

Bạch Nhung Linh bị giam giữ trong một “nhà tù” lâm thời bằng gỗ vuông vức, không thấy ánh mặt trời. Trong nhà tù ngoài một cái bô thì chẳng có gì khác, có khi xe xóc nảy, những thứ trong bô sẽ sánh ra ngoài. Vì thế mỗi ngày Bạch Nhung Linh đều cùng vật bài tiết của mình xóc nảy trên đường và bị vận chuyển tới Kiến Châu xa xôi như một món hàng.

Chưa đến bốn ngày hắn đã đầu bù tóc rối, biểu tình tiều tụy, cả người gầy một vòng lớn. Hắn nhớ Dương Châu, nhớ người nhà, cũng lo lắng cho Thẩm Châu Hi lúc này đi cùng đoàn nhưng hoàn toàn không thể liên lạc.

Phó Huyền Mạc tàn nhẫn độc ác, biểu muội sao có thể là đối thủ của hắn?

Nhưng hiện tại đến bản thân Bạch Nhung Linh còn khó bảo vệ, dù muốn truyền tin cho Bạch gia cũng không làm được. Hắn chỉ có thể ngồi trong nhà tù ngày ngày thở ngắn than dài sau đó đoán xem đã tới thành trấn nào mỗi khi đoàn xe dừng lại.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Nhưng đêm nay lại hơi bất thường.

Lúc hắn đang ngủ mơ màng thì bỗng nhiên cảm giác được gió đêm thổi vào. Không khí tươi mát mới mẻ hòa tan sự vẩn đục trong này. Bạch Nhung Linh hít được không khí trong lành đã lâu không thấy thì đột nhiên bừng tỉnh.

Một bóng dáng cao lớn khom người đi vào nhà tù, phía ngoài cửa có ánh trăng mỏng chiếu lên người kẻ đó. Bạch Nhung Linh nương ánh sáng ảm đạm phát hiện ra gương mặt của Yến Hồi.

Ngày xưa chỉ có tiểu tốt mới có thể tiến vào nhà tù này, hoặc để đưa cơm hoặc đổi cái bô, chưa bao giờ có chuyện trợ thủ đắc lực của Phó Huyền Mạc phải ra tay.

Hắn vừa định mở miệng đã thấy Yến Hồi đứng ở cửa, phía sau có thêm hai tướng sĩ vai thô eo tròn. Nhà tù có thêm ba người nên chật cực kỳ.

Bạch Nhung Linh vừa thấy hai tên lính kia cầm một miếng vải rách và một mảnh sứ vỡ bằng nửa lòng bàn tay thì đã biết không hay.

“Ngươi…… Ngô ngô ngô!”

Một tên lính dùng vải bịt kín miệng hắn, một chân đè hai cái chân đang giãy giụa của hắn lại sau đó dùng trọng lượng cả người kiềm chế hắn. Bạch Nhung Linh vốn đã tay chân lẻo khẻo nay càng gầy hơn nên đương nhiên không làm được gì. Hắn dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn kẻ duy nhất có thể đưa ra quyết định ở đây là Yến Hồi. Nhưng tên kia vẫn ung dung đứng đó, còn cẩn thận đóng cửa nhà tù lại.

Một thị vệ khác nắm mảnh sứ đi lên, ngồi xổm xuống dí mảnh sứ vỡ lạnh băng lên cái cổ ấm áp của Bạch Nhung Linh.

“Ngô ngô ngô ngô!!”

Ý chí cầu sinh khiến sức của Bạch Nhung Linh tăng hơn nhiều, hắn giãy giụa kịch liệt khiến hai tên kia cũng phải chật vật.

“An phận đi!” Kẻ cầm mảnh sứ mãi không tìm được động mạch chủ thì thẹn quá thành giận mà đấm Bạch Nhung Linh một đấm thật mạnh. Bạch Nhung Linh đầu váng mắt hoa nghiêng đầu qua một bên, tai nghe thấy Yến Hồi đứng đó nói: “…… Đừng nhúc nhích…… Nếu để lại dấu vết…… không tha cho ngươi……”

Mảnh sứ lạnh băng sắc bén lại kề lên cổ hắn. Bạch Nhung Linh muốn nhúc nhích nhưng thân thể vẫn choáng váng. Hơn nữa miếng vải kia che miệng mũi khiến hắn không thở nổi. Hắn choáng váng nghĩ thế này cũng tốt…… Chờ đến ngày mai thi thể của hắn sẽ được phát hiện. Lúc ấy hắn chắc chắn sẽ bị chụp cái tội mưu hại phò mã kiêm tiết độ sứ, sau đó người ta sẽ nói hắn “sợ tội tự sát”.

Đáng thương cho cha mẹ và ông bà nội phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh……

Hắn còn chưa để lại con cháu nối dõi cho Bạch gia đâu……

Cũng không biết cha hắn tuổi này rồi còn sinh được nữa không……

Thực xin lỗi…… Cha……

Thực xin lỗi…… Mẹ……

Thực xin lỗi…… em họ…… em rể……

Thực xin lỗi…… Hắn đời này…… chưa từng khiến ai vui vẻ……

Aizzz…… Kiếp sau chắc không làm người nữa…… Làm người…… đúng là con mẹ nó khó……

Lúc sắp mất đi ý thức Bạch Nhung Linh lại nghe thấy cửa nhà tù bị mở phanh một tiếng. Tên lính đang đè tay chân hắn cả kinh, lập tức theo bản năng buông lỏng. Không khí tràn vào miệng mũi, Bạch Nhung Linh giống một kẻ chết đuối mãi mới được lên bờ nên theo bản năng đẩy cái kẻ đè trên người mình ra, miệng thở hồng hộc.

“Công chúa……” Hắn nghe thấy giọng nói mang theo kinh ngạc của Yến Hồi.



Bạch Nhung Linh trợn to đôi mắt mơ hồ, nỗ lực nhìn bóng dáng gầy yếu đứng ở cửa. Sắc mặt Thẩm Châu Hi cực kỳ khó coi, giống như nàng vừa chạy vội tới nên vẫn thở hổn hển. Nàng giấu ánh mắt phẫn nộ mà đảo qua ba kẻ kia, giọng lạnh băng: “…… Các ngươi đang làm gì?”

Yến Hồi đi về phía trước một bước vừa lúc che lấp hai tên lính phía sau thế là hai tên kia vội giấu mảnh vải với mảnh sứ vào tay áo.

“Ti chức tham kiến công chúa.” Yến Hồi chắp tay chậm rãi hành lễ với Thẩm Châu Hi. Lúc đứng dậy hắn liếc mắt nhìn hai kẻ phía sau và mắng, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau hành lễ với điện hạ và cút đi?”

Hai tên kia vội vàng quỳ xuống hành lễ và chạy trối chết. Thẩm Châu Hi không ngăn lại.

Nhiều ngày nay mỗi đêm nàng sẽ mượn cớ mất ngủ để ra ngoài. Lòng nàng luôn bồn chồn sợ hãi Bạch Nhung Linh có gì bất trắc vì thế mỗi lần nàng đều cố ý vòng quanh xe tù. Tối nay nàng vẫn mượn cớ ra ngoài và phát hiện đám lính canh ngoài xe không thấy đâu. Nàng lập tức biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra ——

Phó Huyền Mạc muốn giết người diệt khẩu.

Thẩm Châu Hi không kịp nghĩ nhiều, lúc nàng lấy lại tinh thần thì đã vọt tới mở cửa xe tù.

Hiện tại trong này chỉ còn Thẩm Châu Hi, Yến Hồi và Bạch Nhung Linh. Yến Hồi không hỏi nàng vì sao lại xuất hiện ở đây mà lại cùng nàng nói linh tinh toàn chuyện vớ vẩn. Mỗi lần nàng muốn kéo đề tài về lại bị hắn dùng lời lẽ chuyển sang cái khác.

Qua một lúc nàng lập tức hiểu lý do hắn làm thế.

“Đêm đã khuya, vì sao công chúa lại xuất hiện ở đây?”

Phó Huyền Mạc khoác ánh trăng xuất hiện bên ngoài xe tù, Yến Hồi thấy thế thì tự giác đi ra ngoài nhường chỗ cho tên kia chậm rãi đi đến.

“…… Ta gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa nên mới ra ngoài.” Thẩm Châu Hi nhìn về phía Bạch Nhung Linh đang cuộn người trên mặt đất, “Nghĩ tới kẻ này đã hại chết Lý Vụ lại còn có thể ngủ ngon lành là ta không nhịn được, cũng không thể an ổn. Dựa vào cái gì mà Lý Vụ sống chết không biết còn hắn có thể ở đây được ăn uống cung phụng?”

Nghe thấy hai chữ Lý Vụ từ Thẩm Châu Hi thế là Phó Huyền Mạc trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng hắn nói: “Điện hạ muốn như thế nào?”

Hắn nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh sau đó nghe nàng cắn chặt răng nói: “…… Lấy roi tới đây!”

Bạch Nhung Linh vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lúc này che lại vết thương trên cổ và mở to hai mắt.

“…… Điện hạ! Điện hạ!” Hai tỳ nữ bị Thẩm Châu Hi bỏ rơi lúc này mới chạy tới.

Bọn họ thấy Phó Huyền Mạc đứng cạnh xe tù thì kinh hoảng quỳ xuống.

“Điện hạ mang thân phận quý trọng nhưng các ngươi lại để nàng đi một mình trong đêm khuya. Tội rời bỏ chức trách phải phạt như thế nào?” Phó Huyền Mạc quát hỏi.

“Nô tỳ……” Hai tỳ nữ kia nhìn nhau, có miệng khó trả lời.

“Là ta không muốn bị người ta phát hiện nên mới bỏ rơi bọn họ phía sau ——” Thẩm Châu Hi nói.

Phó Huyền Mạc nhìn nàng một cái rồi mới nói: “Nếu điện hạ đã cầu tình cho các ngươi thì lần này ta bỏ qua. Nếu có lần sau ta quyết không tha…… Đi lấy một cây roi tới đây.”

Tỳ nữ được đại xá thì vội vàng đi tìm một cây roi da to bằng hai ngón tay mang tới. Thẩm Châu Hi cầm cây roi còn thấy nặng, hận không thể lập tức ném đi. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người nàng chỉ có thể nắm chặt nó.

“Nếu điện hạ cảm thấy roi thô thì ti chức có thể cho người tìm một cái nhẹ hơn.” Phó Huyền Mạc vừa nói vừa liếc ánh mắt rét lạnh như con rắn mà nhìn nàng.

“…… Không cần.” Thẩm Châu Hi nắm roi, yên lặng nhìn Bạch Nhung Linh.

Ban đầu Bạch Nhung Linh rất kinh ngạc, nhưng sau đó ánh mắt hắn trở nên kiên quyết. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hắn trầm mặc không nói mà cuộn tròn người để lộ bả vai mới mấy ngày đã trở nên gầy trơ cả xương.

Thẩm Châu Hi nắm roi da nhưng mãi cũng không vung roi được.

“Điện hạ không cần để ý.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói, “Một tù nhân thôi, điện hạ tận hứng là được. Chuyện ở đây sẽ không có kẻ nào biết đâu.”

Một roi này nàng cần phải đánh.

Vì cứu Bạch Nhung Linh.

Thẩm Châu Hi cắn chặt răng vung roi lên.



Tiếng roi quất vang lên trong nhà tù, cả người Bạch Nhung Linh co rụt lại, trên mặt là vẻ thống khổ. Thẩm Châu Hi thì trào nước mắt.

Trong nhà tù lặng ngắt như tờ, Thẩm Châu Hi thì run rẩy.

Sau một lúc lâu roi thứ hai vang lên.

Rồi thứ ba, thứ tư……

Áo tù màu trắng trên người Bạch Nhung Linh dần có vết máu nhàn nhạt. Nước mắt của nàng thì như vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.

“Sao điện hạ lại khóc?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“Hắn hại Lý Vụ, ta thấy hắn như thế thì cực kỳ thống khoái!” Thẩm Châu Hi cắn răng, buộc mình hung hăng nói, “Chỉ một lần này là không đủ, ta muốn ngày ngày tự mình quất hắn thì đêm mới ngủ ngon!”

Phó Huyền Mạc nhìn chằm chằm nàng, vì sợ hắn nhìn ra ý tưởng thật sự của mình nên trái tim Thẩm Châu Hi đập như nổi trống. Cũng may cuối cùng Phó Huyền Mạc cũng mở miệng thấp giọng nói: “…… Mong muốn của điện hạ chính là mong muốn của thần.”

……

Sau một lúc Thẩm Châu Hi đi ra khỏi nhà tù, chân nàng nhũn ra khi bước xuống. Phía sau lập tức có một bàn tay duỗi tới vững vàng đỡ được nàng.

“Điện hạ cẩn thận.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.

“…… Ừ.” Thẩm Châu Hi lặng lẽ tránh khỏi tay hắn và bước nhanh xuống xe tù.

Lúc này chân trời đã hơi hơi tỏa sáng.

Phó Huyền Mạc đưa nàng tới trước cửa lều trại, Thẩm Châu Hi gấp không chờ nổi mà định đi vào thì lại bị gọi lại.

“Sau này điện hạ không nên nhắc tới Lý Vụ nữa mới tốt.”

Thẩm Châu Hi dừng bước.

“Lý Vụ biết chuyện không báo, giấu tung tích công chúa. Lý Côn tham dự phản loạn, vào rừng làm cướp; Lý Thước ám sát Tể tướng và chạy trốn bên ngoài. Bất kể ai trong ba anh em nhà này có quan hệ với ngài thì đều không tốt cho bản thân ngài và Bạch gia. Bệ hạ hẳn cũng không muốn thấy thanh danh hoàng gia bị nhiễm vết nhơ.” Phó Huyền Mạc đạm mạc nói, ngọc quan trên đầu lóe sáng trong ánh trăng, “Đối với điện hạ mà nói thì Lý Vụ là ân nhân cứu mạng ngài khi gặp nạn —— chỉ thế mà thôi. Nếu nhiều hơn…… sẽ chỉ khiến điện hạ hối hận.”

“…… Ta đã biết.” Thẩm Châu Hi gian nan nói.

Có lẽ là ảo giác của nàng nhưng thần sắc trên mặt Phó Huyền Mạc giống như trở nên ôn hòa hơn.

“…… Hi Nhi, nàng an tâm ngủ đi. Chờ trở về Kiến Châu mọi việc đều sẽ tốt đẹp.”

Thẩm Châu Hi đi vào lều trại còn Phó Huyền Mạc thì đứng trước cửa một lúc sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Yến Hồi bước ra từ bóng tối và đi theo phía sau hắn.

“Thế nào?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“…… Quả thực đêm nào điện hạ cũng sẽ bừng tỉnh sau nửa đêm, lúc đó ngài ấy sẽ đi quanh doanh trại để giải sầu. Bởi vì bên người có tỳ nữ đi theo nên trước đây thuộc hạ mới không bẩm báo cho công tử.” Yến Hồi đáp.

“Về sau bất kể chuyện gì có liên quan tới công chúa, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải nói với ta.” Phó Huyền Mạc nói.

Yến Hồi cúi đầu chắp tay hành lễ đáp “vâng.” Sau đó hắn buông tay do dự hỏi: “Còn Bạch Nhung Linh……”

“Nếu có thể lấy lòng công chúa thì để hắn sống lâu chút cũng được.” Khuôn mặt Phó Huyền Mạc bình tĩnh nói, “…… Ta cũng muốn nhìn xem bệ hạ có còn nhận đứa em rể do chính mình chọn hay không.”

Bệ hạ và tân Tể tướng có ý gì Phó Huyền Mạc hiểu rõ. Năm đó tiên đế và bệ hạ từng liên tiếp cản trở hôn sự của hai nhà Phó và Bạch. Hôm nay tên kia lại muốn mượn sức Bạch thị đuổi tận giết tuyệt hắn.

Lúc này cha hắn đã chẳng còn, cũng không có ai nhớ tình nghĩa xưa nữa. Vậy nợ từ trước tới giờ ——

Hắn cũng nên thu lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play