Chuyến này Phó Huyền
Mạc không hề che giấu hành tung, thậm chí có thể nói là gióng trống khua chiêng. Mỗi khi đến một châu thành đều sẽ có châu quan thống lĩnh hương thân tới đón, chủ động hiến của cải. Thẩm Châu Hi không được tham dự mà chỉ có thể ngồi trong xe nhận quỳ lạy của quan lại. Nàng không biết Phó Huyền Mạc giao tiếp với đám quan lại này như nào, nhưng mỗi khi qua một nơi sẽ có vài trăm thậm chí cả ngàn lính đi theo đoàn xe.
Chờ đoàn xe tiến vào Giang Châu thì số quân Phó Huyền Mạc có thể hiệu lệnh
đã có hơn 2 vạn, trong đó có gần 3000 Trấn Xuyên quân.
Xe ngựa của Thẩm Châu Hi được bảo vệ nghiêm ngặt giống một mảnh lá rụng dập dềnh trong biển quân mặc khôi giáp.
Nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thoát khỏi đoàn xe. Bên cạnh nàng có rất nhiều thị nữ lấy danh nghĩa hầu hạ mà giám sát. Ngay cả lúc nàng đi quanh lều trại cũng sẽ có 5,6 thị nữ đi kèm —— không quá khác với khi nàng còn ở
Thúy Vi cung.
Mà dù nàng có thể chạy thì cũng phải mang theo Bạch Nhung Linh mới được.
Nếu nàng chạy một mình thì Bạch Nhung Linh sẽ khó mà thoát chết.
Nhưng một người chạy đã khó, nếu còn phải mang theo Bạch Nhung Linh thì việc
này khó càng thêm khó. Thẩm Châu Hi không muốn bỏ lại Bạch Nhung Linh,
nhưng nếu tiếp tục trì hoãn thì một khi tới Kiến Châu nàng sẽ càng khó
chạy.
Nàng rối rắm trong cảnh lưỡng nan,
mỗi ngày đều tìm kiếm cách thoát vây với tâm tư mâu thuẫn. Chỗ tốt duy
nhất là nàng không có sức mà suy nghĩ miên man. Nếu thi thể Lý Vụ còn
chưa bày ra trước mặt thì hẳn là hắn vẫn còn sống. Lý rắm thối có bản
lĩnh như vậy, sao có thể dễ dàng ngã chết?
Thẩm Châu Hi dùng đủ các loại lý do có sức thuyết phục hoặc không để an ủi chính mình.
Lúc đoàn xe đi qua huyện Tầm Dương của Giang Châu thì bỗng ngừng lại. Thẩm
Châu Hi vốn tưởng rất nhanh bọn họ sẽ lên đường nhưng qua hai canh giờ
mà đoàn xe vẫn ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Nàng đẩy cửa sổ xe ra nhíu mày hỏi người hầu cưỡi ngựa đi bên ngoài: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Người hầu cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Phó Huyền Mạc tất nhiên là biết nhưng nàng không muốn thấy mặt hắn. Nàng
nghĩ nghĩ sau đó dặn tỳ nữ bên người đi tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau tỳ nữ trở lại mang theo
vẻ mặt lo lắng nói: “Không biết sao lương thực của Giang Châu đều đã bị
mua hết. Lương thực trong phủ kho cũng không có dư. Chúng ta đã liên
tiếp đi qua bốn thành trấn mà không có tiếp viện, nếu còn tiếp tục khả
năng chúng ta sẽ cạn lương thực trước khi tới được thành trấn tiếp
theo……”
Thẩm Châu Hi lập tức hiểu ra vì sao đoàn xe không đi tiếp.
Không cho quan văn phát lương thì còn được nhưng có thể ngừng cấp lương thực
cho quân đội ư? Nếu thế thì ngày bọn họ làm phản cũng không xa lắm đâu.
Trong lòng Thẩm Châu Hi mừng thầm, nếu trong quân có người làm phản thì chưa
biết chừng nàng có thể tìm cách mang theo Bạch Nhung Linh bỏ trốn mất
dạng.
“…… Phó công tử đang làm gì?” Thẩm Châu Hi làm bộ không chút để ý hỏi.
“Phó công tử có lẽ đang đi ra ngoài, nghe nói hội trưởng thương hội của Tầm
Dương huyện muốn mời ngài ấy dự tiệc trao đổi chuyện quân lương.”
Thẩm Châu Hi không ngồi nổi nữa.
Nàng tìm cớ vội vã tìm được Phó Huyền Mạc lúc này đang muốn đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Nàng buột miệng thốt ra.
Phó Huyền Mạc đang chuẩn bị bước lên xe ngựa thì sửng sốt dừng lại trước cửa.
“Ta…… Ta ở trong xe quá chán nên muốn ra ngoài giải sầu!” Thẩm Châu Hi nói.
“Bên ngoài ngư long hỗn tạp, điện hạ vẫn nên ở lại đoàn xe thì tốt hơn.” Phó Huyền Mạc nói.
Mắt thấy Phó Huyền Mạc chuẩn bị khom người đi vào trong xe thế là Thẩm Châu Hi vội la lên: “Ta phải đi!” Nàng không đợi Phó Huyền Mạc cự tuyệt mà
mạnh mẽ dẫm lên ghế và trèo lên xe.
…… Dù sao thế nhân đều biết Việt Quốc công chúa ương ngạnh, vì thế hôm nay nàng sẽ ương ngạnh một lần cho bõ!
Nàng không tin Phó Huyền Mạc dám không nể mặt đuổi nàng xuống xe ngựa trước mặt mọi người thế này.
Quả nhiên Phó Huyền Mạc trầm mặc không nói gì. Hắn nhìn Thẩm Châu Hi như
đang đợi nàng lùi bước chủ động cúi đầu nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và không nhúc nhích.
“…… Nếu điện hạ đã kiên trì như thế thì chúng ta cùng đi thôi.” Hắn nói.
Thẩm Châu Hi vốn đang thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than nghe thấy thế mới thả lỏng.
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, Phó Huyền Mạc cầm lấy một chén trà nóng ở trên bàn nhưng chưa uống mà nhìn từng gợn sóng trong đó và chìm vào suy
nghĩ.
Lần này ra ngoài, Phó Huyền Mạc
mang theo hơn 5000 người. Thẩm Châu Hi không hiểu vì sao chỉ đi gặp hội
trưởng thương hội mà lại cần nhiều người như thế.
Không khí trong xe trầm mặc cứng đờ, Thẩm Châu Hi muốn lấy được tin tình báo
nên làm như vô tình mở miệng: “Ta nghe nói lương thực ở Giang Châu đều
bị mua hết rồi hả? Vì sao thế?”
Ánh mắt
như suy tư của Phó Huyền Mạc chuyển qua mặt nàng, để duy trì biểu tình
bình thản nên nàng lặng lẽ nắm chặt bàn tay giấu trong ống tay áo bằng
tơ tằm.
“…… Hi Nhi cảm thấy là vì sao?”
“Kinh đô và vùng lân cận cùng gặp họa nên giá lương thực vẫn chưa khôi phục,
có lẽ thương nhận vận chuyển hết lương thực tới đó để thu lợi chăng?”
“Giang Châu không phải chỗ trồng lúa gạo, giá gạo ở đây tuy không phải trên
trời nhưng cũng không rẻ. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Ngàn dặm xa
xôi vận chuyển gạo từ Giang Châu tới nơi khác bán sẽ mất phí tổn đường
xá, lợi thu về cũng chẳng được bao nhiêu.” Phó Huyền Mạc nói.
“Vậy ngươi cảm thấy là vì sao?” Thẩm Châu Hi hỏi theo bản năng.
Nàng đã quen tự do biểu đạt nghi hoặc khi ở chung với Lý Vụ. Lý rắm thối sẽ
luôn giải đáp những câu hỏi lớn bé của nàng dù chúng có thâm ảo hay buồn cười thế nào.
Nhưng nàng đã quên mất giờ phút này người ngồi cạnh nàng không phải Lý Vụ.
Phó Huyền Mạc nhìn nàng thật sâu nhưng chưa trả lời ngay. Mãi một lúc sau
hắn mới mở miệng: “Nếu không phải vận chuyển ra ngoài thì chính là do
địa phương tiêu thụ hết. Gần đây có một đội ngũ khổng lồ vừa đi qua
Giang Châu thế nên bọn họ đã dọn không phủ kho và mua hết lương thực
trên thị trường.”
Phó Huyền Mạc không giải thích gì nữa, cái nhìn chăm chú dài dòng vừa rồi giống như không hề tồn tại.
“Dọn không phủ kho ư?” Thẩm Châu Hi sửng sốt, một ý tưởng hiện lên trong đầu nàng.
Phó Huyền Mạc không nói nữa, hắn bỏ chén trà vẫn chưa uống một ngụm nào xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ nửa mở.
Một canh giờ sau xe ngựa dừng tại một bình nguyên trống trải. Phó Huyền Mạc bước xuống xe ngựa trước và định đỡ nàng nhưng Thẩm Châu Hi không nhìn
bàn tay hắn đang vươn ra mà làm vẻ nhẹ nhàng nói: “Ta có thể tự xuống.”
Nàng dẫm lên ghế xuống xe.
“Bẩm báo đại nhân, không phát hiện bóng dáng Giang Châu tri phủ và hội trưởng thương hội đâu.” Một tướng sĩ xuống ngựa bẩm báo.
“Chẳng lẽ bọn họ còn đang trên đường tới ư?” Yến Hồi ở bên cạnh Phó Huyền Mạc nhíu mày lẩm bẩm.
Bởi vì Giang Châu tri phủ giật dây bắc cầu nên công tử mới gật đầu đồng ý
cuộc gặp mặt này. Nhưng cả hai kẻ này lại dám để quan lớn triều đình đợi là sao?
“…… Không sao, chúng ta vào trong đình chờ là được.” Phó Huyền Mạc dẫn đầu đi về phía trước.
Đại Yến kéo dài truyền thống của tiền triều nên cứ 10 dặm lại có một đình
xá lớn, 5 dặm một đình xá nhỏ. Những nơi này chủ yếu dùng để tiếp đãi
quan viên lui tới, sau này dần dần chúng cũng trở thành nơi bình dân ra
ngoại thành nghỉ tạm hoặc cung cấp chỗ ngủ cho lữ khách trên đường đi.
Đình xá trước mặt chính là loại lớn, cả đám còn chưa tới nơi thì người quản
lý nơi này đã sớm đứng ở cửa và vội quỳ xuống lấy lòng mà hành lễ.
Thẩm Châu Hi đi theo ở Phó Huyền Mạc vào trong thì thấy nơi này không dính
bụi trần, không có một bóng người chứng tỏ đã có kẻ nghiêm túc lau dọn
trước đó. Bọn họ ngồi xuống một chỗ trong đình xá, người trông coi thì
ân cần chạy trước chạy sau tự mình bưng trà đưa nước.
Thẩm Châu Hi vốn tưởng không phải chờ lâu, ai ngờ trà đã đổi hai lần mà bên ngoài đình xá vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng không nhịn được nhìn Phó Huyền Mạc chỉ thấy hắn đạm nhiên thờ ơ khác hẳn bộ dạng không kiên nhẫn của đám Yến Hồi bên ngoài.
Sắc trời dần tối sầm.
Tri phủ Giang Châu và hội trưởng thương hội vẫn không thấy đâu.
Yến Hồi nhịn không được tiến vào nói: “Công tử, nếu không……”
“Tiếp tục chờ.” Phó Huyền Mạc nói.
Yến Hồi nuốt câu tiếp theo xuống và đi ra khỏi đó. Người trông coi biết xem mặt đoán ý, lúc này hắn cong eo đi lên lấy lòng nói: “Nếu đại nhân muốn nghỉ ngơi một lát thì có thể theo ti chức lên lầu. Trên đó có phòng
sạch sẽ cho khách, đệm chăn và nước ấm đều đầy đủ.”
Phó Huyền Mạc nhìn về phía Thẩm Châu Hi hỏi: “Điện hạ có muốn nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” Thẩm Châu Hi nói.
Phó Huyền Mạc bấy giờ mới nói với người trông coi: “Ngươi đi xuống đi.”
Kẻ kia thức thời lui xuống.
Thẩm Châu Hi nhịn không được nhìn mãi ra cửa, hy vọng người bọn họ đợi nhanh xuất hiện.
“Hi Nhi có vẻ rất chờ mong.”
Lời Phó Huyền Mạc nói làm Thẩm Châu Hi giật mình, lập tức thu lại ánh mắt không an phận.
“Ta……”
“Vốn ta định đợi về Kiến Châu rồi mới chậm rãi nghe nàng nói tới hiểu biết
bên ngoài.” Phó Huyền Mạc nói, “Đáng tiếc, tạm thời chúng ta không về
Kiến Châu được.”
Thẩm Châu Hi không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nói lời này thế là nàng cẩn thận giữ im lặng.
Phó Huyền Mạc ngước ánh mắt nhìn nàng, trong đó mang theo lạnh nhạt che
giấu vẻ ẩn nhẫn. Hắn giống như một con rắn độc đang phun lưỡi rắn lạnh
băng, cứ thế nhìn không chớp mắt để xem mỗi biến hóa nhỏ trên khuôn mặt
nàng.
“Nàng nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Châu Hi lập tức trắng bệch.
Sao hắn biết được? Rõ ràng nàng ——
“Nàng không ăn thức ăn và rượu ngon đoàn xe chuẩn bị cho mình mà tìm mọi cách lấy đồ ăn chuẩn bị cho người khác. Ngay cả lúc thay quần áo nàng cũng
cẩn thận không để tỳ nữ hầu hạ, không cho bọn họ tiếp xúc mạch đập của
mình. Nàng cảm thấy làm thế là có thể giấu được bí mật sao?”
“Ngươi ——” Thẩm Châu Hi khiếp sợ mà nhìn hắn.
Phó Huyền Mạc nói không sai, nàng cho rằng bản thân đã giấu rất khá. Nếu
Phó Huyền Mạc biết về đứa nhỏ này thì đương nhiên sẽ không cho nó ra
đời. Nàng ngàn phòng vạn phòng vẫn bị hắn phát hiện ra. Nhưng nếu hắn đã sớm biết thì sao còn chưa ra tay?
Nếu
nói cha đứa nhỏ đã chết, hắn là cô nhi nên không đủ lực uy hiếp thì Thẩm Châu Hi là người đầu tiên không tin! Lúc nàng đánh cờ với Phó Huyền
Mạc, mỗi ván hắn đều chặn hết đường lui của nàng. Lấy tính cách ấy chỉ
cần một ngày hắn còn muốn cưới nàng thì đứa nhỏ này ngàn vạn không thể
giữ lại!
Hắn không ra tay là đang đợi cái gì?
“Chờ nàng đoàn tụ với người thân chúng ta sẽ chụm đầu hàn huyên thật lâu.”
Phó Huyền Mạc vừa dứt lời thì bên ngoài đình xá đã truyền tới tiếng vó ngựa và tiếng bước chân mênh mông cuồn cuộn. Thanh thế này quá to lớn khiến
mấy ngàn tướng sĩ chờ lệnh ở bên ngoài đều biến sắc.
Mặt Phó Huyền Mạc không gợn sóng, hắn ngồi yên, ánh mắt lẳng lặng nhìn cửa. Tiếng vang như sấm từ xa đến gần, đội quân khổng lồ kia rốt cuộc cũng
lộ ra bộ dạng của nó. Ánh hoàng hôn chiếu trên áo giáp màu bạc của bọn
họ phát ra vẻ lộng lẫy. Thoạt nhìn giống như có một tấm khiên lớn màu
bạc đang nhanh chóng tới gần.
Rốt cuộc
đại quân cũng ngừng bên ngoài đình xá, toàn bộ tướng sĩ võ trang đầy đủ
lúc này như thủy triều ngừng lại. Một bóng dáng mặc áo vàng được mọi
người vây quanh bước ra khỏi đội ngũ.
Thẩm Tố Chương cười cười và cao giọng nói: “Trẫm chuẩn bị bất ngờ này, ái khanh thấy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT