Muốn Đại Hổ tiêu tiền chuộc người thì hắn trăm triệu lần không muốn. Nhưng nếu hỏi hắn có
nguyện ý tiêu tiền giết con tin hay không thì hắn sẽ nghĩ một lát.
Tiêu tiền chuộc người, tốn công vô ích. Không chuộc người, thì một khi Nhị
Hổ bị thiến trở về sơn trại sẽ cá chết lưới rách với hắn. Chỉ có trả giá gấp đôi để nhổ cỏ tận gốc mới là phù hợp nhất với lợi ích cá nhân mà
hắn lựa chọn.
Kẻ đứng sau màn độc thủ này hẳn đã đoán được hắn chỉ có một con đường để đi.
…… Đây đúng là gặp tri kỷ.
Đại Hổ nhanh chóng liên hệ mật thám của Bình Sơn trại cắm trong Định Hải
trại, hỏi thăm chuyện này có liên hệ gì với đối phương hay không nhưng
nhận được câu trả lời phủ định: Định Hải trại còn đang bực tức vì bị bọn họ cướp mất tiền thưởng, căn bản không biết Nhị Hổ của bên này bị ai
bắt đi.
Nếu không phải Định Hải trại thì đó là bọn đạo chích nơi nào tới khó xử đồng đạo đây?
Đại Hổ triệu tập nhân thủ, suy nghĩ được chỗ nào thì điều tra chỗ ấy ——
đương nhiên, hắn không quên lờ mờ dặn dò thủ hạ tâm phúc của mình nếu
tìm được người thì không cần giữ người sống.
Nhưng kết quả bọn họ vẫn bất lực trở về.
“Thiếu đương gia…… đã sắp giờ Mùi rồi.” Tiểu lâu la đi vào Tụ Hiền thính và
thật cẩn thận nhìn sắc mặt Đại Hổ đang ngồi trên ghế.
Chén trà đặt trên bàn đã lạnh, Đại Hổ nhíu mày không nói một lời, thật lâu
sau mới mở miệng nói: “…… Tới phòng thu chi lấy tiền.”
“Thiếu đương gia muốn chuộc người sao?” Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn thế là tên tiểu lâu la kia lập tức buột miệng hỏi.
“Đương nhiên phải chuộc.” Đại Hổ nói, “Nhị Hổ tuy không hiểu chuyện nhưng tốt
xấu gì cũng là em ruột của ta, sao ta có thể thấy chết mà không cứu
chứ?”
“Thiếu đương gia quả nhiên nhân nghĩa!” Tiểu lâu la vội vàng phụ họa.
“Ngươi đi phòng thu chi lấy một vạn lượng bạc, đặt trong rương gỗ chuẩn bị giao dịch.”
“Một vạn lượng?” Tiểu lâu la hoàn toàn chấn kinh.
Đại Hổ mang vẻ mặt chính khí, thái độ kiên quyết nói: “Tiền nhiều hay ít không quan trọng, ta chỉ để ý tới an nguy của em mình!”
Tên tiểu lâu la bị hắn làm cho chấn động đến rối tinh rối mù, sau khi lĩnh
mệnh đi ra khỏi Tụ Hiền thính hắn lập tức nói với tên tiểu lâu la khác
mình gặp được về cử chỉ nhân nghĩa của thiếu đương gia.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chờ một vạn lượng bạc trắng được chất
trong rương gỗ đặt trước cửa của Tụ Hiền thính thì tin đồn Đại Hổ không
so đo hiềm khích trước đây mà hào phóng bỏ số tiền lớn cứu em trai đã
lan khắp sơn trại.
Mọi người đều phải lau mắt mà nhìn hành vi ngoài dự đoán của hắn. Giang hồ nhân sĩ coi trọng
nhất chính là tình nghĩa, không phải sao? Đại Hổ có tình nghĩa như thế
với Nhị Hổ thì đi theo hắn còn có gì phải lo lắng?
Trên dưới sơn trại chỉ có một người vừa nghe thấy thế đã cười lạnh một tiếng.
“Một vạn lượng? Chuẩn bị tiền đi mua mệnh hả?”
Tiểu Hổ đuổi tên tiểu lâu la tới báo tin đi sau đó cầm lấy chủy thủ treo
trên tường giấu trong đũng quần —— lúc không nguy hiểm có thể cứu gà,
lúc có nguy hiểm có thể cứu mệnh.
Nàng đi ra khỏi chỗ ở của mình và lập tức đi tới chỗ giam Lý Thước.
“Tam thiếu gia ——”
Tới cửa phía đông lập tức có tiểu lâu la đi ra khỏi tòa nhà hình tháp và
nghênh đón nàng ta. Tiểu Hổ phất phất tay nói: “Đi xuống đi, ta có mấy
câu muốn hỏi hắn.”
Tiểu lâu la lui qua một bên còn Tiểu Hồ thì đẩy cửa gỗ đi vào.
Lý Thước đang nằm trên một cái giường gỗ giản dị kê sát cửa sổ, bởi vì
chiều dài không hợp nên cổ chân hắn chỉ có thể gác lên ván gỗ đầu
giường. Nghe thấy có người lên lầu nhưng hắn chẳng thèm mở mắt, mãi tới
khi Tiểu Hổ đi tới trước mặt hắn mà hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn như lửa, ánh chiều tà màu cam thiêu đốt khối sẹo to
trên mặt hắn. Vết sẹo gập ghềnh ở dưới bóng hoàng hôn trông thật ghê
người, giống như một cái ao toàn máu.
“…… Xem đủ chưa?” Lý Thước mở mắt ra hỏi.
Ánh hoàng hôn có ấm cũng không sưởi ấm được đôi mắt như sương lạnh kia.
“Cửa sổ ở ngay trước mặt mà ngươi không chạy ư?” Tiểu Hổ hỏi.
“Ngươi muốn ngã chết thì ta chẳng ngăn.” Lý Thước ngồi dậy lạnh lùng nói, “Có cái gì thì nói thẳng đi.”
“Nhị Hổ đi đâu vậy?”
“Ta làm sao mà biết?” Lý Thước vung hai tay nói, “Nếu ngươi cảm thấy hắn bị giấu ở đây thì trực tiếp tìm đi.”
“Ngươi thật sự khinh ta ngu hả?” Tiểu Hổ nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, “Con lừa trọc kia và các ngươi là một đám, hắn vừa tới thì Nhị Hổ đã có chuyện.
Đến tột cùng thì các ngươi định làm gì?”
“Ngươi thông minh như thế thì đoán thử xem?” Lý Thước gác hai chân dài, không hề để ý mà nhìn nàng ta.
“Hiện tại là ta hỏi ngươi.”
“Ta cũng trả lời ngươi —— nếu lòng ngươi có nghi ngờ thì tự đi mà lục
soát.” Lý Thước nhếch khóe miệng, một bộ lợn chết không sợ nước sôi,
“Nhưng nếu ngươi hỏi ta —— thì ta đây chẳng biết gì hết.”
“…… Vậy ngươi biết cái gì?”
“Ta chỉ biết ——” Lý Thước nhìn nàng ta nói, “Một nữ nhân giả nam trang
trong ổ thổ phỉ mà bị người ta phát hiện thì kết cục sẽ thế nào?”
“Ta không phải nữ nhân.” Tiểu Hồ chậm rãi nói, lưng vốn thả lỏng lập tức căng dần lên.
“Ta đã thấy nhiều nữ nhân hơn ngươi ăn heo đó,” Lý Thước mang vẻ mặt châm
chọc, “Lời này ngươi gạt được người khác chứ không lừa được ta đâu.”
“Vì sao ngươi lại gặp nhiều nữ nhân hơn ta ăn thịt heo?” Tiểu Hổ hỏi, “Ngươi lớn lên ở am ni cô hả?”
“……”
Lý Thước ngã đầu nằm luôn.
“Cút đi.”
Sau một hồi không thấy bước chân truyền đến thế là hắn lại nhìn về phía
Tiểu Hổ vẫn đứng lù lù bất động tại chỗ: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ta nghĩ ——” Tiểu Hồ chậm rãi chuyển tầm mắt lên mặt hắn, “Vì sao ngươi cứ canh cái giường này mãi không nhúc nhích.”
Lý Thước chậm rãi ngồi dậy, phía sau lưng dần căng chặt giống Tiểu Hổ
“…… Một người bị giam lỏng thì ngoài ngủ còn có thể làm gì?”
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiểu Hổ. Nàng kia quét mắt nhìn vài lần trên xà nhà rỗng tuếch nhưng không thấy gì, sau đó lại nhìn về phía Lý Thước.
“Ai đã ở đây?”
“Ngươi đang nói mớ hả?” Lý Thước cười lạnh, “Nơi này ngoài ta và ngươi thì còn có ai nữa?”
“Phải không? Đó chính là do ta suy nghĩ nhiều.” Tiểu Hổ thong thả ung dung
nói xong lời cuối cùng lại bỗng chuyển câu chuyện, “…… Nhưng thật sự do
ta nghĩ nhiều sao?”
Lý Thước mới vừa lơi
lỏng thì Tiểu Hổ đã bước một bước dài tới bên cửa sổ. Lý Thước đột nhiên biến sắc đã xác định phỏng đoán của nàng ta. Nàng ta gần như có thể
khẳng định ngoài cửa sổ có người! Không phải Ngưu Bật mà là đồng lõa
khác của bọn họ!
Lý Thước rút ra một cây
đinh rỉ sét dưới gối đầu và đâm về phía cổ nàng ta, Tiểu Hổ thì rút chủy thủ giấu dưới đũng quần và nhanh nhẹn chặn lại cái đinh suýt thì đâm
xuyên cổ mình!
Tiểu Hổ nhấc chân đá vào bụng Lý Thước sau đó nhanh chóng nắm chủy thủ vung ra chém về phía ngoài cửa sổ!
Không có người!
Khung cửa sổ tích đầy tro bụi chỉ có dấu mười ngón tay để lại!
Không tốt!
Chuông cảnh báo trong lòng Tiểu Hổ vang lên, nàng ta muốn lui về sau nhưng đã
không kịp rồi. Cổ nàng ta đau xót, trước mặt tối đen.
Lý Vụ chợt vọt tới, né tránh Tiểu Hổ đang ngã về phía này.
“Lão tử có thể bò vào từ bên kia, không nghĩ tới đúng không?” Lý Vụ đắc ý
dào dạt mà xoa xoa đôi tay dính đầy bụi lên bộ quần áo ngăn nắp sạch sẽ
của Tiểu Hổ.
“Tước Nhi ——”
“Cái gì?”
“Con người ta mà đã có vận làm giàu thì đúng là ngăn cũng không ngăn được.” Lý Vụ cảm thán nói.
……
Trước cửa lớn của sơn trại là dòng người chen chúc xô đẩy.
Đội ngũ đón dâu hoặc ngồi xổm hoặc đứng mà nhìn trong trại xuất hiện một đám người khác đang xếp hàng chuẩn bị xuất phát.
Đại Hổ nhìn tiểu lâu la kiểm kê xong một vạn lượng bạc sau đó đóng cái
rương lại trước mặt mình. Hắn cố ý chuẩn bị nén bạc thật nặng chính là
vì muốn tìm được hang ổ của đám người kia và một lưới bắt hết. Trong lúc ấy thuận tiện hắn cũng có thể đưa đứa em trai nhiều chuyện của mình quy thiên là vừa.
Nhưng hắn đã quên nếu đã cùng là quân ăn cướp thì sẽ không cho hắn cơ hội ấy.
Giờ Mùi đã đến, Đại Hổ còn đang chờ lệnh giao dịch thì một con bồ câu màu
xám bỗng bay từ ngoài vào đậu trên cái rương đựng đầy bạc trắng.
“Thiếu đương gia! Ngài xem chân nó!” Có một tên tiểu lâu la mắt sắc kêu lên.
“Bắt lấy nó!”
Đại Hổ vội ra lệnh, mấy tên tiểu lâu la lập tức tiến lên bắt lấy con bồ
câu. Con chim vẫn không nhúc nhích mà đứng trên cái rương, mặc người ta
nhào tới bắt lấy nó —— xem ra đây là một con bồ câu chuyên đưa tin.
Tiểu lâu la cầm lấy thư buộc trên chân con bồ câu và lấy lòng đưa tới cho
Đại Hổ. Hắn mở thư ra xem, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã tức đến độ mắt
cay xè ——
“Bỏ ngân phiếu vào ống thư trên chân con bồ câu này, chuyện ngươi lo lắng sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Đại Hổ nhéo chặt bức thư.
“Thiếu đương gia……” Tiểu lâu la không dám tự tiện làm chủ nên cẩn thận liếc sắc mặt hắn và gọi.
“Đổi ngân phiếu tới!” Đại Hổ cắn răng nói.
Lập tức có người chạy tới phòng thu chi. Chỉ chốc lát sau một tờ ngân phiếu vạn lượng của cửa hàng bạc Bạch gia đã được mang tới.
Sau khi cột tờ ngân phiếu vạn lượng vào ống thư ở chân con bồ câu xám xịt
thì bản thân giá trị của con bồ câu cũng tăng lên nhiều. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Đám tiểu lâu la quanh đó đều trông mong nhìn ống
thư trên chân nó, hận vì sao ống thư kia lại không có chân chạy về phía
mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông Đại Hổ buông tay, con bồ câu lập tức vẫy cánh bay ra ngoài.
“Đuổi theo!” Hắn lớn tiếng ra lệnh.
Hai tên tiểu lâu la lập tức cưỡi ngựa đã chuẩn bị sẵn và đuổi theo. Xác
suất truy tìm theo bồ câu là không lớn, nhưng còn hơn không làm gì. Nếu
hắn biết kẻ nào ở sau lưng hút máu của hắn thì —— hắn nhất định phải tự
tay băm vằm kẻ đó ra!
“Thiếu, thiếu đương gia……” Một tên tiểu lâu la nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trong tay giơ
một khối vải bố nhuộm máu, “Không hay rồi…”
Hình ảnh này có vẻ quen quen làm huyệt thái dương của Đại Hổ nhảy lên thật mạnh.
“Hoảng cái gì mà hoảng! Đã xảy ra chuyện gì?!” Hắn tức giận hỏi.
“Lại, lại có mảnh vải được đưa tới……”
Tiểu lâu la kia mặt trắng như tờ giấy, cũng không dám nhìn sắc mặt Đại Hổ mà chỉ cúi đầu nơm nớp lo sợ giao mảnh vải kia ra.
Đại Hổ rất muốn quay đầu đi luôn nhưng mọi người đều đang nhìn vì thế hắn
chỉ đành căng da đầu đón lấy mảnh vải nặng như ngàn cân này. Hắn không
tình nguyện nhìn chữ trên đó và thấy máu cả người như sôi lên, trước mắt choáng váng toàn trăng với sao.
“Con rùa đen chết tiệt, khinh người quá đáng ——”
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng cả Bình Sơn trại, kinh động cả đám chim sẻ
đang đậu gần đó. Đại Hổ lảo đảo một cái, mảnh vải trong tay rơi xuống
mặt đất. Có người vội vàng tiến đến đỡ hắn, cũng có người ỷ vào việc
mình có đi học ở tư thục mấy ngày nên đánh bạo nhìn lên tấm vải kia.
Chỉ thấy trên đó viết một bài thơ thất ngôn:
《 kinh làm giàu 2 》
“Đại Hổ tình nghĩa người người khen,
Ai cũng cam đoan Bồ Tát sống.
Chuộc Nhị Hổ, lại chuộc Tiểu Hổ,
Làm việc như nước chuẩn đại gia.
Hai việc mua bán gộp làm một,
Hai vạn làm tròn còn vạn tám.
Nếu ngươi khiến ta không vui vẻ,
Hai đứa em ngươi đừng hòng về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT