Nhị Hổ lớn lên ở Bình Sơn trại nên việc tránh thoát khỏi tuần tra quả thực dễ như việc hắn đi dạo vườn hoa nhà mình.
Hắn không bị bất kỳ ai phát hiện mà sờ soạng tới tận nam viện, lập tức nhảy vào sân của Thẩm Châu Hi. Nghĩ đến đại mỹ nhân nũng nịu kia là hắn lại
không nhịn được nuốt nước miếng. Hắn ở trên núi và dưới núi hoành hành
nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai đẹp được như nàng này.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ được mang đi đổi tiền thưởng, nếu đại mỹ nhân
rơi vào tay tên hai mặt Vương Văn Trung thì cũng sẽ chẳng trốn được kết
quả bạc mệnh.
Mất mạng còn coi như tốt ——
Nói không chừng tên cầm thú Vương Văn Trung kia vì báo tư thù mà sẽ để nàng ta lưu lạc phong trần cũng nên!
So với Vương Văn Trung thì chuyện hắn làm đêm nay tính là gì?
Nếu nàng ta biết phối hợp với hắn thì nói không chừng hắn sẽ mềm lòng, còn
nghĩ cách giữ nàng ta lại làm di nương ấy chứ. Làm di nương so với mất
mạng hoặc làm kỹ nữ hẳn tốt hơn nhiều lần đúng không?
Nhị Hổ càng nghĩ càng cảm thấy mình không làm chuyện xấu mà đang làm chuyện tốt. Người tốt như hắn phải đi đâu tìm bây giờ?
Hy vọng đại mỹ nhân kia có thể hiểu được khổ tâm của hắn, nếu không…… nàng ta sẽ phải khó chịu rồi.
Nhị Hổ sờ soạng vào sân một hồi, bên tai nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm. Một phòng ngủ chính, một thư phòng, một phòng tắm, ba chỗ
đều đang sáng đèn, nhưng hắn như bị ma nhập, lúc nghe thấy tiếng nước là hắn không còn nhìn thấy được chỗ nào khác ngoài phòng tắm.
Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Đại mỹ nhân, gia phải tới cùng ngươi sung sướng.
Tinh trùng lên não, ăn luôn lý trí của hắn.
Có một ít điểm đáng ngờ lộ ra mà nếu vào ban ngày hắn sẽ để ý nhưng lúc
này hắn tự động xem nhẹ. Nhị Hổ tay chân nhẹ nhàng bò tới cửa phòng tắm, ngón trỏ nhẹ chấm miệng chọc thủng tầng giấy dán cửa sổ.
Đại mỹ nhân, tướng công của ngươi tới rồi……
Nhị Hổ nén sốt ruột khiến hô hấp hổn hển, đôi mắt áp sát lỗ thủng nỗ lực
nhìn vào bên trong. Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, tầm nhìn mơ hồ.
Đại mỹ nhân đưa lưng về phía hắn, cả người ngồi trong thùng tắm, phần
dưới cổ đều ngâm trong nước, mái tóc đen ướt nhẹp nổi trên mặt nước.
Trong cảnh sương mù nửa che này phong cảnh đúng là mê hoặc.
Nhị Hổ nhìn đến mê mẩn, máu tập trung hết về phía đũng quần, vốn lý trí
đang chiếm thế thượng phong nay bị đè tới một góc. Hắn nuốt nước miếng
một cái, lặng yên đẩy cửa phòng ra, cả người lẻn vào.
Khoảng cách từ ngạch cửa tới thùng tắm chỉ có bốn bước, Nhị Hổ rón ra rón rén
ngừng phía sau đại mỹ nhân, dùng tay bịt kín mắt đối phương.
“Đại mỹ nhân yêu quý —— ngươi đoán xem ta là ai?” Hắn cười dâm tà và hỏi.
Đại mỹ nhân vẫn không nhúc nhích.
Không có thét chói tai, không có hoảng loạn, cũng không có cơ hội cho hắn nói câu “Ngươi có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi
đâu.” Không khí đột nhiên an tĩnh, thời gian giống như ngừng lại, chỉ có nước trong thùng tắm là lay động.
Cái này quả nhiên ngoài dự kiến của Nhị Hổ.
Hắn vội lấy lại tinh thần, mặt mang theo hồ nghi, đôi tay che mắt “đại mỹ nhân” cũng theo đó sờ sờ ——
Không đúng, sao lại ——
Một cánh tay cơ bắp căng chặt với làn da màu lúa mạch vươn ra từ thùng nước túm lấy cổ tay Nhị Hổ. Tiếng thét như bị giết heo của hắn còn chưa kịp
thoát ra khỏi miệng thì cả người đã bị lôi vào trong thùng nước. Nước ấm ùa vào lỗ tai, hắn trợn trừng mắt, hoài nghi thần trí của mình có vấn
đề.
Đây là Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Nhị gia sao? Thế nào mà vừa dài vừa lớn như vậy?
Nhị Hổ vung tay giãy dụa, trước khi hơi thở không thông thì người trong
thùng tắm đã xách cả hắn đứng dậy. Dòng nước xôn xao rơi xuống từ thân
thể hai người. Một khuôn mặt anh tuấn nhưng nghiêm khắc xuất hiện trước
mặt Nhị Hổ.
“Ta đoán ngươi là tên chán sống chuẩn bị làm tân lang,” Lý Vụ hỏi, “Ngươi lại đoán xem lão tử là ai?”
“Ngươi —— đến tột cùng ngươi là ai ——” Nhị Hổ bị chọc tức đến độ ngũ quan vặn vẹo.
Chỗ này là địa bàn của hắn, kẻ vốn nên là nữ nhân của hắn lúc này ăn dùng của hắn rồi lại dám giấu nam nhân ở đây!
“Ngươi đoán đi.” Lý Vụ nói.
Cả người hắn trần trụi nhưng vẻ mặt lại rất tự tại.
Tầm mắt Nhị Hổ đi xuống liếc nơi nào đó, ghen ghét giống dầu nóng thiêu đốt hắn. Hắn đột nhiên tránh khỏi tay Lý Vụ và lui về phía sau hai bước,
tránh xa thùng tắm.
“Ngươi…… Ngươi chờ
đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi,” Nhị Hổ dùng ngón tay run rẩy chỉ vào
kẻ trong thùng tắm, “Chỉ cần ta la lên thì ngươi sẽ chẳng còn mệnh đâu!”
“Ngươi sẽ hối hận.” Lý Vụ nói.
“Ngươi mới hối hận vì hành vi ngu xuẩn của mình!” Nhị Hổ cười dữ tợn một tiếng và hét lớn, “Tới ——”
Đông!
Đầu Nhị Hổ và cái bình bằng đồng vừa đập vào gáy hắn cùng phát ra tiếng
động. Hắn trợn mắt ngã xuống, Thẩm Châu Hi thì đứng sau lưng hắn tay giơ cái bình.
Lúc Lý Vụ tắm rửa nàng từ dưới chân bàn được nửa cuốn《 Luận Ngữ 》nên đang ở thư phòng đọc giết thời gian. Bỗng nhiên nàng nghe thấy phòng
tắm ở đối diện có tiếng động vì thế vội vàng tới xem xét tình huống và
thấy một màn này.
Nếu Nhị Hổ để lộ ra thì không chỉ Lý Vụ mất mạng mà tất cả bọn họ đều sẽ không yên. Dưới tình
thế cấp bách nàng cầm lấy cái bình bằng đồng để trang trí ở một bên.
Sau một tiếng đông, Thẩm Châu Hi nhắm chặt hai mắt, hai tay run rẩy, giọng
mang theo nức nở mà xác nhận với Lý Vụ: “Có ngất không?! Có ngất
không?!”
“Đánh ngất rồi ——” Lý Vụ lấy cái bình trong tay nàng và nói, “Thật là quả dưa ngốc.”
Thẩm Châu Hi mới vừa mở mắt đã lại nhắm tịt lại. Lần này nàng vẫn khóc nức nở nhưng nguyên nhân lại hoàn toàn khác.
“Ngươi mau mặc quần áo vào!”
Mặt nàng đỏ ửng, không hề có khí thế mà yêu cầu.
“Nàng xem đi, ta không ngại.” Lý Vụ cà lơ phất phơ nói.
“Ta để ý!” Thẩm Châu Hi càng đỏ mặt hơn, nàng xoay người đưa lưng về phía
hắn và nói: “Ngươi mau lên, một lát hắn tỉnh thì không tốt đâu……”
“Hắn dám tỉnh lại lão tử sẽ trực tiếp đưa hắn tới uống trà với Diêm Vương gia……”
Tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên phía sau, qua một lát Lý Vụ kéo Nhị Hổ đi qua bên cạnh nàng.
“Đi, đổi chỗ khác thôi.” Hắn nói.
Thẩm Châu Hi vội vàng theo hắn.
Mặt Nhị Hổ vẫn còn bầm tím chưa khỏi hẳn, lúc bị kéo qua ngạch cửa hắn lại
đập mặt vào ngạch cửa một lần nữa. Một tiếng trầm đục vang lên khiến
Thẩm Châu Hi cũng cảm thấy cái mũi đau đớn.
Sau khi mặt đập vào ngạch cửa thế là đầu Nhị Hổ nghiêng hẳn sang một bên.
Cái gáy bị Thẩm Châu Hi dùng bình đồng đập lúc này lại va vào ngạch cửa
phát ra một tiếng bùm.
“…… Hắn sẽ không chết chứ?” Sắc mặt Thẩm Châu Hi trắng bệch.
“Không chết được.” Lý Vụ mang vẻ mặt chắc chắn.
Hắn bắt lấy một chân của Nhị Hổ và kéo tên kia đi như kéo một cây chổi lau
nhà, đi qua sân vắng tới phòng ngủ chính trong tiểu viện. Hắn kéo người
vào bên trong, Thẩm Châu Hi thì đi theo phía sau chuyên đóng cửa.
So với Lý Vụ đã quá quen với việc này thì một kẻ khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế như Thẩm Châu Hi có vẻ khẩn trương hơn nhiều.
Đóng cửa phòng ngủ rồi nàng vội vàng đi vào buồng trong thấy Lý Vụ đang hùng hổ đá Nhị Hổ, mỗi chân đều đạp vào nơi yếu hại của tên kia.
“Dám nhìn lén lão tử tắm rửa, lão tử khiến phần đời còn lại của ngươi làm hoạn quan luôn ——”
“Đừng đánh vội!” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt gấp gáp khuyên.
“Hắn nhìn lén lão tử tắm rửa, lão tử còn không thể ——”
Thẩm Châu Hi đánh gãy lời hắn nói: “Nếu hắn tỉnh lại thét to, hoặc trực tiếp chạy trốn thì làm sao bây giờ?”
Lý do nàng đưa ra ngoài dự kiến của hắn nên Lý Vụ cũng ngẩn người, chân đã nâng lên lại chậm rãi thu về: “Nàng nói có lý —— tìm cho ta sợi dây
thừng.”
Thẩm Châu Hi tìm một vòng ở trong phòng cuối cùng nàng phải hủy màn giường một bên mới có dây đưa cho hắn.
Lý Vụ thành thạo trói tay chân Nhị Hổ thật chặt. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Châu Hi đưa tới một cái khăn lau thế là hắn nhịn được liếc nàng
một cái sau đó mới đón lấy nhét vào miệng Nhị Hổ.
“Thẩm Châu Hi, nàng tiến bộ nhiều đó.” Lý Vụ nói.
Tuy lời khích lệ này không hay cho lắm nhưng Thẩm Châu Hi vẫn không nhịn
được lộ ra ngượng ngùng: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con
mắt khác. Chúng ta đã không gặp nhiều ngày, sao ta có thể không tiến bộ
chứ?”
“Dưa ngốc cũng có thể dạy.” Lý Vụ mạnh mẽ xoa đầu nàng.
Tuy tóc nàng lại bị hắn xoa rối nhưng nàng không thấy tức, ngược lại nàng
càng cười tươi hơn. Chờ Lý Vụ trói chặt Nhị Hổ thành một con sâu lông
nàng mới mở miệng hỏi: “Sao Nhị Hổ lại xuất hiện ở đây?”
“Tên chó má này tất nhiên là tới vì nàng. Nhưng hắn không ngờ mình sẽ đụng
phải mỏ vịt. Dám nhìn lén nữ nhân của lão tử tắm, cái này so với nhìn
lén lão tử tắm còn đáng chết hơn ——”
Lý
Vụ nói đến đây là lại tức, hung hăng đá lên người Nhị Hổ một cái. Sức
lực hắn không thể khinh thường, một chân này đá xuống đã phát ra tiếng
trầm đục, Nhị Hổ vốn hôn mê cũng rên rỉ một tiếng và dần mở mắt.
“Ngô ngô ——”
Nhìn thấy Lý Vụ trước mặt thế là Nhị Hổ lập tức chấn kinh và bắt đầu vặn vẹo giãy giụa.
“Hiện tại biết sợ rồi hả? Vừa rồi ngươi mới làm cái gì hả?” Lý Vụ đá một chân lên bụng hắn mắng, “Có phải lão tử đã nói ngưoi sẽ phải hối hận không?”
Nhị Hổ đau nhưng không kêu được, chỉ có thể phát ra tiếng khóc thút thít.
“Hiện tại chúng ta làm gì đây?” Thẩm Châu Hi bất an hỏi.
“Tới cũng tới rồi, đâu cần nóng vội.” Lý Vụ đạp một chân lên cái má sưng to
của Nhị Hổ rồi dùng sức nghiền nghiền, “Giữ hắn lại làm khách hai ngày.”
“Chỗ này thì biết giấu người ở đâu?”
“Giao cho ta đi.”
Lý Vụ nắm búi tóc của Nhị Hổ rồi dùng tay đánh vào sau gáy hắn thế là tên kia lại ngất xỉu.
……
“Cái gì? Nhị Hổ đào hôn sao?!”
Sắc mặt Đại Hổ biến đổi, căm tức nhìn tên tiểu lâu la vừa tới báo tin.
Đội ngũ đón dây đã tề tựu trước cửa, Đại Hổ lo lắng bị lừa nên trong lúc
chuẩn bị hôn lễ đã cảnh giác mà đổi một ít đồ sính lễ nhìn thì nặng
nhưng chẳng đáng mấy tiền —— dù sao Ngưu Bật cũng không yêu cầu số lượng sính lễ.
Hắn phòng Ngưu Bật nhưng lại
quên mất Nhị Hổ! Hắn trăm triệu không nghĩ tới cái kẻ mời Ngưu Bật về
sơn trại lúc này lại dám chạy trốn!
Lúc này hắn phải làm sao đây? Đẩy Tiểu Hổ bị liệt dương lên để cưới vợ sao?
“Thiếu đương gia! Thiếu đương gia! Có người bắn một mũi tên mang thư tới ——”
Một tên tiểu lâu la chạy từ tháp canh xuống, trong tay là một mũi tên và một mảnh vải.
Có người nhịn không được kêu lên: “Đây là quần áo hôm qua nhị thiếu gia mặc……”
Đại Hổ kéo mảnh vải xuống thì thấy khí huyết nảy lên. Trên mảnh vải chỉ có
vài chữ ngắn ngủi: “Muốn em trai ngươi an toàn trở về thì chuẩn bị tốt
3000 lượng tiền chuộc, chúng ta giao dịch vào giờ Mùi.”
“Thiếu, thiếu đương gia…… Đằng sau hình như có chữ viết……” Tên tiểu lâu la không tin tưởng mà chỉ chỉ phía sau mảnh vải.
Đại Hổ lật qua thấy thì biểu tình lập tức ngưng lại. Không đợi mấy kẻ bên
cạnh thấy rõ chữ bên trên viết gì hắn đã đột nhiên nắm chặt mảnh vải
kia.
Mặt trái của mảnh vải là một bài thơ ngắn ——
《 kinh làm giàu 》
“Không cho bạc, thiến mới trả.
Nếu thêm một vạn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT