“Cực kỳ thích anh!”
Sau đó, kết quả của cuộc thảo luận giữa Chef Miệng to và Joanna chính là, anh ấy dẫn theo Tiểu Yến đến Vitu.
Về phần trường học bên này, lớp demo cao cấp vốn do anh ấy và MOF tiên sinh thay phiên đứng lớp, bây giờ đã cố định thành MOF tiên sinh dẫn người trợ giảng độc quyền là tôi cùng đứng lớp, nghe nói là yêu cầu mãnh liệt của người nào đó.
Vào ngày đó người nào đó đã nói với tôi: “Anh suy nghĩ cẩn thận rồi, giao em cho những Chef khác anh không yên tâm lắm, bởi vì em có thể sẽ làm rối tung công việc của bọn họ, chi bằng đi cùng anh, có xảy ra chuyện gì thì còn có anh có thể lo cho em.”
Thái độ miễn cưỡng này là có ý gì? Tôi rất kém cỏi sao? Tôi là Assistante de MOF đó được không! Tôi siêu cấp ưu tú!
Ngoài ra bản gia hạn hợp đồng trợ giảng của tôi cũng đã được Chef Miệng to ký.
“Tô Diệc, bản hợp đồng đó của em tôi đã ký rồi, em nhớ đi tìm Joanna lấy đấy. Gia hạn cư trú rồi chứ? Đã hẹn thời gian với đồn cảnh sát chưa?”
“Vẫn chưa, hẹn tuần sau.” Tôi lại nói cảm ơn Chef Miệng to một lần nữa.
“Cảm ơn tôi cái gì chứ, em vốn đã có bằng tốt nghiệp rồi, nếu em nói sớm thì tuần trước tôi đã ký ngay cho em rồi.”
Hơ hơ, tôi chưa nói sao? Tôi không có tin Joanna chưa từng nói với anh ấy rằng tôi sẽ dùng cơ hội thực tập món ăn Pháp đổi lấy làm trợ giảng món tráng miệng đâu. Nhưng mà bỏ đi, Chef Miệng to luôn yêu thể diện, tôi cũng không trông mong anh ấy tỏ vẻ gì nhiều hơn.
“Vậy bây giờ em đã chọn rồi, không thay đổi sao? Em chọn món tráng miệng, thì sau này có thể sẽ không được vào nhà bếp làm món ăn Pháp nữa đấy.”
“Em chọn rồi thì sẽ không thay đổi.” Tôi nhìn MOF tiên sinh đang ở bên kia phòng học, giọng điệu kiên định, “Jamais. (Tuyệt đối sẽ không.)”
———o———
Ngày hôm nay, tôi và MOF tiên sinh cùng nhau chuẩn bị điêu khắc sô cô la.
Thông thường mà nói, thì có hai cách để điều chỉnh nhiệt độ của socola, cách đun cách thủy và điều chỉnh nhiệt độ trên mặt bàn.
MOF tiên sinh thường nói cách điều chỉnh nhiệt độ bằng nước lạnh là trò trẻ con, các bậc thầy món tráng miệng lợi hại chắc chắn phải biết điều chỉnh nhiệt độ trên mặt bàn.
Đồng phục của các Chef đều không cần tự mình giặt, nhưng dù sao đây cũng là socola, không để ý một chút thì rất dễ dính vào quần áo, rất khó giặt sạch, vì vậy tôi đã đi xuống nhà bếp ở tầng dưới hỏi xin Tiểu Hắc mấy cái tạp dề nhựa.
Nhưng MOF tiên sinh lại tỏ ý từ chối, anh không mặc.
“Tiểu Tô Diệc à, lúc anh làm socola chưa bao giờ làm bẩn quần áo cả.” Anh lắc đầu, nói giống như thật vậy.
Phải không? Nhưng tôi cảm thấy anh nhất định sẽ làm bẩn.
Không tin thì chúng ta cứ chờ xem.
5 phút sau, người bạn nhỏ kiêu ngạo hét lên thảm thiết.
Ồ, là socola dính lên người.
Tôi đã nói cái gì chứ?
Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra lấy tạp dề nhựa đưa cho anh.
MOF tiên sinh có chút chán nản, “Có phải em muốn cười anh không?”
Tôi không dám.
MOF tiên sinh tủi thân dỗi, “Em muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Xì.
MOF tiên sinh lườm tôi, “Em vậy mà lại dám cười anh?”
Không phải anh bảo tôi cười sao?
“Ha ha ha ha ha ha!” Tôi cười to hơn.
Ai ngờ một giây tiếp theo anh lại kéo tôi vào lòng anh, bôi socola khắp nơi.
Lúc anh buông tôi ra rất vui vẻ, “Bây giờ trên người em cũng dính đầy socola, anh cũng muốn cười em, ha! Ha! Ha!”
Hừm, tôi phải tự giặt đồng phục của mình đấy! Socola rất khó giặt! Phải ngâm rất lâu mới có thể giặt sạch!
Trẻ con! Trẻ con! Trẻ con!
Tôi muốn gọi 17 (số điện thoại báo cảnh sát của nước Pháp)!
Alo! Cảnh sát à? Mau cử người đến đây! Ở chỗ tôi có một người bị bệnh thần kinh!
Mau bắt anh đi đi!
———o———
J’ai dans mon chapeau de magicienTrong chiếc mũ ảo thuật gia của tôi
De la poudre de perlimpinpinCó giấu bột chữa bách bệnh
Quelques chamallows deux trois lapinsHai ba con thỏ và kẹo bông
De quoi me sentir bienCó những thứ này tôi cảm thấy rất tốt
…
“Hát à? Tâm trạng của anh rất tốt sao?” Tôi nhìn MOF tiên sinh, cười hỏi: “Anh đang hát gì vậy?”
“Suỵt.” MOF tiên sinh làm cử chỉ im lặng với tôi, “Chú ý lắng nghe.”
MOF tiên sinh giảm tốc độ tiếp tục hát:
J’ai pu lire dans le creux de ta mainTôi đọc những đường vân trong lòng bàn tay của em
Xe je suis un petit peu devinBởi vì tôi cũng là một thầy bói
Que nous partagerions nos chagrinsChúng ta chia sẻ những nỗi buồn lo với nhau
Et nos sourires coquinsCũng chia nhau nụ cười tinh nghịch
Mais que veux-tu ma douceNhưng người yêu dấu của tôi ơi, em muốn cái gì
Un coup de pouceĐầu ngón tay khẽ búng trán của em
Un baiser sur la boucheVẫn là một nụ hôn trên môi
Pour un joli desseinVì một kế hoạch thú vị
Je ne sais si tu crois au destinTôi không biết em có tin vào số phận hay không
Mais si tu le souhaites un beau matinNhưng nếu em cũng muốn có một buổi sáng tốt lành
Nous prendrons ce cheminThì chúng ta hãy bước lên con đường này
Sais-tu qu’au bout serouve un jardinEm có biết, ở cuối con đường, có một công viên
Parfumé de l’odeur du jasminTràn ngập mùi thơm của hoa nhài
Allongé à l’ombre des sapinsChúng ta nằm dưới bóng râm của cây thông
J’y demanderai ta mainTôi muốn nắm tay em, ở bên em trọn đời
Je ne suis qu’un homme ordinaireAnh chỉ là một người đàn ông bình thường
J’écris des poèmes pour te plaireAnh vì em mà viết một bài thơ, chỉ để cho em vui vẻ
―― Lời bài hát được trích từ Ma Douce của Barcella [1]
[1] Mọi người có thể vào đây nghe thử:
https://www.youtube.com/watch?v=CTfKD6Pex20Chúa ơi! MOF tiên sinh vậy mà lại đang hát tình ca tiếng Pháp cho tôi nghe sao? Trái tim tôi cũng đã bị anh làm tan chảy.
MOF tiên sinh nhướng mày, “Nghe xong mà em không có chút bày tỏ gì hay sao?”
Tôi nắm lấy cổ áo của anh kéo anh về phía tôi, sau đó hôn anh.
“Cực kỳ thích anh!”
———o———
Lớp demo điêu khắc socola sẽ diễn ra vào 8:30 sáng hôm sau. MOF tiên sinh nói với tôi, lúc 8 giờ sẽ cùng nhau đẩy kệ đến phòng học demo.
Tôi không dám đến muộn trong buổi học quan trọng như vậy nữa, cho nên mới 7:30 Tiểu Tô Diệc từng đến muộn đã đến trước cổng trường đợi mở cửa.
Kết quả lần này lại đến lượt MOF tiên sinh “thiếu chút nữa” tới trễ, bởi vì tàu điện ngầm xảy ra trục trặc.
Không sao cả, chuyện thường như cơm bữa thôi, tàu điện ngầm ở Paris đưa chúng tôi trải nghiệm hàng trăm trạng thái khác nhau của cuộc đời mà.
Buổi trưa tới nhà bếp ở tầng dưới ăn cơm, hiếm lắm mới có một mâm mực xào lớn.
MOF tiên sinh múc một muỗng đầy vào khay của tôi, “Tiểu Tô Diệc, buổi chiều còn phải tiếp tục đứng lớp với anh, em phải ăn nhiều một chút.”
Vậy cũng quá nhiều rồi, chất thành núi luôn rồi, người khác cũng phải ăn đấy…
MOF tiên sinh lại múc một muỗng khoai tây nghiền cho tôi.
Biết trong này có bao nhiêu bơ được bỏ vào không? Lượng calo rất cao, tôi sẽ mập chết đó được không?
Lại một muỗng nước sốt…
Tôi nhận.
Lúc tôi đang ăn táo thì MOF tiên sinh bưng khay ra.
Anh lắc đầu rồi than thở không ngớt, “Trái táo nhỏ à, em nhìn em kìa, ăn dính đầy miệng.”
Trái táo nhỏ miệng đầy táo nhìn anh, anh vậy mà lại đưa tay lau nước táo trên khóe miệng của Trái táo nhỏ, rồi liếm ngón tay, nói: “Chà, gần đây táo cũng không tệ, rất ngọt.”
Khuôn mặt của Trái táo nhỏ lập tức đỏ lên biến thành quý cô màu hồng [2].
[2] Quý cô màu hồng – Pink Lady, tức là táo đỏ, từng được nhắc đến trong chương 20
Buổi chiều sau khi kết thúc lớp demo điêu khắc socola, MOF tiên sinh rất đắc ý, “Tiểu Tô Diệc em nhìn này, hôm nay anh không bị bẩn chút nào cả.”
Anh có muốn xoay người một vòng, rồi lộn một vòng hay không? Nhảy dựng lên cũng có thể, tôi sẽ nhắm mắt không nhìn anh.
Trong lòng đâm chọc thì đâm chọc, nhưng ngoài miệng vẫn phải dỗ cho anh vui, “Dù gì cũng là MOF mà.”
“Đúng vậy, bởi vì anh là MOF mà.”
Thật sự giống như một đứa trẻ.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình không phải đang làm trợ giảng, mà ngược lại giống như cô giáo mẫu giáo, quản lớp lá, chuyên trị những cậu bé trai nghịch ngợm lại thích phá phách đó.
Dọn đồ xong thì phải cùng lên lầu.
Này, đợi một chút, trên mũi của MOF tiên sinh hình như có cái vết.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc.
MOF tiên sinh bị tôi nhìn đến ngượng ngùng, “Em đang nhìn gì vậy, Tiểu Tô Diệc?”
Tôi cũng có chút lúng túng, “Chỗ đó…” Chỉ cái mũi của anh, “Chỗ đó… hình như có socola.”
MOF tiên sinh đầu tiên là sửng sốt một chút, sờ sờ mũi mình, sau đó lại cười, “Tiểu Tô Diệc, đó là vết sẹo.”
“Vết sẹo?” Tại sao trước đây tôi không phát hiện trên mũi của anh có vết sẹo?
“Không tin thì tự em tới xem đi.”
Đây là lời anh nói đó.
Tôi sáp đến xem, còn gan to đưa ngón tay ra sờ vào.
Ừm, không lau được, thật sự là vết sẹo.
“Thật sự là vết sẹo, trước kia cũng không phát hiện ra.” Tôi hài lòng gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại không cẩn thận rơi vào cặp mắt biển xanh dịu dàng của anh.
MOF tiên sinh dịu dàng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Thình thịch, thình thịch. Tim tôi đập rất nhanh.
Thình thịch, thình thịch. Tôi hình như không thể thở được.
“Tô Diệc ngốc, em ngẩn người gì vậy.” MOF tiên sinh vỗ nhẹ đầu tôi, “Đợi lát nữa chỗ này sẽ có lớp của các Chef khác, chúng ta đi lên đi.”
Dứt lời liền nắm tay tôi, kéo tôi cả buổi vẫn không về được với Chúa lên tầng ba.
Sau giờ học, tác phẩm điêu khắc socola được chuyển đến trước bục cho sinh viên thưởng thức.
Sinh viên sơ cấp và trung cấp rối rít đi lên chụp ảnh.
Sinh viên A: “Chef, nhiều thứ như này đều là do một mình thầy làm sao?”
MOF tiên sinh: “Trợ giảng Tô Diệc của tôi cùng làm với tôi.”
Sinh viên B: “Chef, những nhánh cây socola này là thầy nặn sao?”
MOF tiên sinh: “Trợ giảng Tô Diệc của tôi làm.”
Sinh viên C: “Chef, những cánh hoa socola này là thầy làm sao?”
MOF tiên sinh: “Trợ giảng Tô Diệc của tôi làm.”
Sinh viên D: “Chef, những lá cây socola này là thầy làm sao?”
MOF tiên sinh: “Trợ giảng Tô Diệc của tôi làm.”
Các sinh viên cảm thấy mình đã bị lừa gạt, tham gia lớp học giả rồi.
Đám sinh viên: “Vậy xin hỏi trợ giảng Tô Diệc, MOF tiên sinh với tư cách là Chef đã làm cái gì?”
Tôi: “À, anh ấy à, anh ấy phụ trách thiết kế ban đầu. Hơ hơ.”
Đôi lời tâm tình của editor: 2 người phát cơm tró àaaaaaa=)))