*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi nghĩ tôi thật sự mê muội rồi, chỉ muốn đắm chìm trong sự ngọt ngào mà anh cho.
Để gia hạn cư trú dài hạn thì cần phải chuẩn bị rất nhiều văn kiện tài liệu, nói trắng ra chính là phải chứng minh với đồn cảnh sát rằng một năm trước bạn đã thực sự sống ở Paris, và cấp cho bạn giấy chứng nhận gia hạn cư trú trong năm tới.
Tiền thuê phòng của tôi đã bao gồm tiền nước, điện, internet, cho nên tôi không cần chuẩn bị hóa đơn EDF của điện nước nữa. Nhưng hợp đồng phòng và bảo hiểm, hóa đơn điện thoại, giấy chứng minh giờ học của nhà trường, bằng tốt nghiệp và hợp đồng trợ giảng hiện tại thì vẫn không thể thiếu được.
Lúc nộp tài liệu, một bác gái da đen hỏi tôi một vài câu hỏi theo thông lệ, chủ yếu là để xác minh xem tôi có hiểu rõ tài liệu của mình hay không. Sau đó đưa cho tôi một tấm RCPC cư trú và một tờ danh sách, bảo tôi mang theo những thứ được liệt kê ở trên tới trước ngày lấy thẻ cư trú dài hạn Titre de séjour.
So với tưởng tượng thì thuận lợi hơn rất nhiều.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời xanh vạn dặm.
Kiệt ca hồi báo tin vui của tôi trên WeChat.
Kiệt ca: Tiền đã chuyển, hai ngày này nhớ để ý tài khoản.
Kiệt ca đúng là Kiệt ca, vừa đơn giản vừa thô lỗ.
Cất điện thoại đi vào tàu điện ngầm.
Con đường phía trước còn rất dài, có lẽ sẽ giống như đường tàu điện ngầm của Paris này vậy, khúc khuỷu quanh co.
Nhưng mà có MOF tiên sinh, thì tôi không sợ gì cả.
———o———
Trong một tiết học demo vào một ngày nọ MOF tiên sinh lỡ làm nhiều bánh socola, nên bảo tôi mang lên tầng ba, buổi chiều đói thì có thể kết hợp ăn với cà phê như trà chiều.
Một Chef người Pháp đi lên thấy ăn một miếng.
MOF tiên sinh bước vào phát hiện thiếu đi một miếng, hỏi, “Tiểu Tô Diệc, ai đã ăn bánh của anh?”
Tôi chỉ vào Chef người Pháp đó, “Không phải em, anh ấy làm.”
MOF tiên sinh giả vờ giận, “Ai bảo cậu ăn?”
Chef người Pháp rất bình tĩnh, nói: “Trợ giảng của cậu nói ăn không ngon, cho nên đưa cho tôi ăn.”
Tôi kịch liệt lắc đầu, “Không phải em, em không nói.”
Sau khi Chef người Pháp rời đi, MOF tiên sinh đi tới dùng ngón tay chọc ngực tôi, “Em nói với người khác bánh anh làm ăn không ngon sao?”
Này này này, nói thì nói, đừng động tay động chân được không?
Hơn nữa tôi cũng không có nói gì cả! Tôi oan uổng!
Một lát sau, MOF tiên sinh phát hiện bánh lại mất đi một miếng.
MOF tiên sinh: “Tại sao lại mất đi một miếng, Tiểu Tô Diệc có phải em ăn không?”
Tôi: “Em vừa nãy vẫn luôn đợi ở trong phòng học với anh, sao có thể là em chứ?”
MOF tiên sinh: “Đừng giả bộ, socola ở khóe miệng em còn chưa lau sạch nữa.”
Tôi vô thức đưa tay sờ khóe miệng…
MOF tiên sinh: “Em nhìn đi đúng là em mà, nói là em mà em còn không thừa nhận.”
Tôi: “Anh gạt em?”
MOF tiên sinh: “Ăn thì cứ ăn đi, dù sao đây cũng là bánh do đích thân MOF làm, người bình thường cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.”
Tôi: “Em nói không phải em ăn.”
MOF tiên sinh: “Chẳng lẽ thật sự khó ăn như vậy sao? Khó ăn đến mức em ăn rồi cũng không muốn thừa nhận mình đã ăn à?”
Tôi: “… Được rồi, là em ăn.”
MOF tiên sinh: “Anh đã nói là em ăn, mà em còn không chịu thừa nhận, xem anh phải trừng phạt nhỏ lừa gạt em như thế nào.”
Tôi: “Được được được, chính là em ăn, bây giờ anh muốn làm gì em chứ?”
MOF tiên sinh: “Nếu như ăn bánh ngọt của anh, vậy dĩ nhiên là phải trả thù lao mà anh xứng đáng.”
Tôi cầm một miếng bánh socola, vừa ăn vừa hỏi: “Bây giờ em lại ăn một miếng nữa, anh muốn em cho anh bao nhiêu tiền?”
MOF tiên sinh: “Thù lao anh muốn không phải là tiền.”
Không phải là tiền thì là cái gì?
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì anh đã cúi đầu hôn tôi, còn thuận tiện ăn mất bánh socola trong miệng tôi.
MOF tiên sinh: “Lần sau ăn socola xong nhớ lau miệng, Tiểu Tô Diệc của anh.”
Có tin bây giờ tôi bôi đầy socola lên mặt anh không?
———o———
MOF tiên sinh đang đứng lớp thực hành ở trên tầng ba, lúc rảnh rỗi thì lấy công thức đưa cho tôi, bảo tôi đi cân để làm kẹo sữa hạt [1].
[1] Kẹo sữa hạt (牛轧糖): hay kẹo Nougat – kẹo hạnh phúc là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín, lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ. Nougat có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo, socola khác nhau.
Nhìn trên công thức viết thì cần ba loại hạt khác nhau: hạnh nhân, hạt phỉ và hạt dẻ cười. Hạnh nhân và hạt phỉ thì phải nướng trong lò nướng trước, hạt dẻ cười thì không cần.
Tôi cầm hạnh nhân và hạt phỉ còn vỏ đưa cho MOF tiên sinh, nhưng anh lại nói hạnh nhân để làm kẹo sữa hạt đều phải bỏ vỏ, hạt phỉ có bỏ vỏ hay không cũng không quan trọng.
Hạnh nhân phải bỏ vỏ? Làm kẹo sữa hạt, mà tùy hứng như vậy thì thật sự tốt sao?
“Em chưa từng làm kẹo sữa hạt à?” MOF tiên sinh hỏi.
Tôi lắc đầu. Xin lỗi, chưa từng làm.
“Cũng chưa xem quá trình làm kẹo sữa hạt sao?” MOF tiên sinh lại hỏi.
Đã xem trên Weibo một ít. Có một vài blogger ẩm thực đã nấu chảy kẹo bông gòn, trộn với đậu phộng, sau khi đông lại thì cắt từng miếng cũng được gọi là kẹo sữa hạt, rất rõ ràng là không thể nào giống với kẹo sữa hạt này của MOF được, cho nên tôi vẫn chưa từng xem, tôi lại lắc đầu.
MOF tiên sinh bảo hôm nay muốn cho tôi biết kẹo sữa hạt thương hiệu của MOF được làm như thế nào.
Sao tôi lại không hiếu kỳ về cách làm kẹo sữa hạt thương hiệu của MOF chứ?
Tôi trở lại phòng chuẩn bị, lựa những hạt hạnh nhân chưa bỏ vỏ từ trong đống hạt phỉ ra.
MOF tiên sinh tựa vào cạnh cửa, “Tiểu Tô Diệc, em có biết pomme de pin là gì không?”
Pomme de pin? Quả thông [2]? Nói tới pomme de pin làm gì?
[2] Quả thông:
Tôi lập tức phản ứng lại, hừ!
“Anh đang muốn nói em chọn hạt giống như con sóc sao?”
MOF tiên sinh vỗ tay cười to, “Sóc con Tô Diệc, chẳng lẽ không đúng sao?”
Chết tiệt! Thật hết thuốc chữa!
MOF tiên sinh đi tới lấy hạt phỉ bỏ vào trong miệng, “Thế còn đống hạt phỉ này thì sao?”
“Không biết, em chưa ăn.” Nhìn vẻ mặt của MOF tiên sinh có chút không đúng, “Anh sao vậy?”
“Đắng…”
Nhìn dáng vẻ trợn mắt muốn nôn nhưng lại không nôn được của anh, ha ha, tức cười chết mất.
Hừ hừ, đáng đời, báo ứng đó.
Ai bảo anh nói tôi là sóc con.
Ai ngờ một giây tiếp theo MOF tiên sinh lại giữ gáy của tôi hôn tôi, hạt phỉ trong miệng anh vừa đắng vừa chát.
“Anh biết vừa nãy em đã cười nhạo anh trong lòng, trừng phạt!” MOF tiên sinh nói.
Lý do này tôi cho điểm không!
MOF tiên sinh nói, làm xong kẹo sữa hạt thì phải đến ngày hôm sau mới có thể cắt.
Nhìn lịch học, thì sáng ngày hôm sau anh có lớp lý thuyết sơ cấp.
Nếu không có gì xảy ra thì tôi sẽ ngủ đủ giấc rồi mới đến trường.
Sau khi thay đồng phục đi lên lầu, tôi đã gặp Thiên Ngọc đang cầm một chai nước màu đi xuống lầu.
Thiên Ngọc cũng là trợ giảng món tráng miệng, nhưng mà cô ấy có đi làm thêm ở bên ngoài, cho nên thường sắp xếp lịch học cho cô ấy ít hơn.
“Sao giờ cậu mới đến?” Thiên Ngọc nói.
“Buổi sáng tôi không có lớp, đến sớm như vậy làm gì?”
“Không có lớp thì cậu cũng nên đợi trong phòng chuẩn bị chứ, anh ấy đang tìm cậu ăn kẹo sữa hạt kìa.”
“Tôi phải đợi ai chứ?” Tôi giả vờ nghe không hiểu, “Ai muốn tìm tôi ăn kẹo sữa hạt?”
Thiên Ngọc trợn mắt, “Còn giả vờ nữa, đương nhiên là MOF của cậu rồi, vừa nãy tôi đi lên lấy đồ, anh ấy đang cắt kẹo sữa hạt thương hiệu MOF của anh ấy, nghe thấy tiếng bước chân của tôi, thì đầu cũng không ngẩng lên nhìn tôi mà đã nói với tôi: ‘Tiểu Tô Diệc, cầm ăn đi."”
“Tôi nên trả lời cậu cái gì nhỉ?” Tôi lại cứng họng!
“Cậu mau lên đi, còn trả lời tôi cái gì nữa?” Thiên Ngọc hất tay tôi, “Tôi còn có lớp ở tầng một, đi xuống trước đây, một lát nữa ăn cơm trưa rồi nói.”
Đi lên lầu ăn kẹo sữa hạt mà MOF tiên sinh đưa cho tôi.
Thật là ngọt, thật sự rất ngọt.
———o———
Vào một ngày nọ tôi phát hiện ra hai túi mứt hoa quả sấy khô sắp hết hạn sử dụng trên kệ hàng ở tầng ba, một túi abricot (mơ), một túi prune (mận).
MOF tiên sinh nổi quạo, nói dứt khoát làm diplomate, pudding mứt hoa quả [3].
[3] Pudding mứt hoa quả:
Tôi hoàn toàn cự tuyệt. Tôi không thích nó. Tôi căn bản là không ăn nó.
Trong lớp demo sơ cấp Bậc thầy thất bại đã từng làm pudding mứt hoa quả này, nó chính là bánh Trung thu ngũ vị của giới pudding.
Nhưng mà, MOF tiên sinh đã nói muốn làm, thì tức là phải làm.
Làm đi, tôi không ăn là được.
Nhưng để làm pudding mứt hoa quả thì cần phải làm brioche (bánh mì hoa cúc) [4] trước, cái này thì có chút không thể nào nói nổi.
[4] Bánh mì hoa cúc: là một loại bánh mì có nguồn gốc từ Pháp có hàm lượng trứng và bơ cao mang lại cho nó một lớp bánh mềm và béo ngậy.
Tuy nhiên, MOF tiên sinh vẫn kiên quyết muốn làm.
Vậy cũng được, anh không chê phiền phức, thì tôi còn có thể nói gì. Vậy cứ làm đi, dù sao tôi cũng không ăn.
Anh dĩ nhiên sẽ không chê phiền phức rồi, bởi vì anh chỉ phụ trách làm kế hoạch ban đầu, cung cấp công thức.
Công việc về thể chất đều là của tôi.
Loại bánh pudding mứt hoa quả này còn phát rồ hơn cả bánh Trung thu ngũ vị nữa, có cái gì có thể cho vào thì cho cái đấy vào, muốn cho cái gì vào thì có thể cho cái đấy vào, chỉ có cái bạn không nghĩ tới, chứ không có cái không thể cho vào.
Tôi cũng không hiểu được tại sao tách ra thì đều là đồ ăn rất ngon, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì lại khó ăn một cách khủng khiếp.
Này này, người bạn nhỏ này, đừng có ăn trộm mứt hoa quả nữa được không? Đợi một lát nữa còn phải ăn trưa đấy? Bây giờ muốn ăn mứt hoa quả đến no luôn sao? Ăn nữa thì phải đánh vào lòng bàn tay đấy!
Đem vào thang máy mang xuống nhà bếp, lúc tôi nói với Tiểu Hắc trưa nay có thêm món tráng miệng, Tiểu Hắc đã mừng rỡ khôn xiết, luôn miệng nói hôm nay là Giáng sinh sớm.
Chef Normandy thấy được cũng rất phấn khích, “Ôi chao! Diplomate! Cái này là ai làm vậy? Chúng ta tổ chức Giáng sinh trước bốn tháng sao?”
Không phải chứ, mọi người thật sự ăn cái này vào lễ Giáng sinh sao? Vậy thì lễ Giáng sinh năm nay tôi không muốn trải qua ở Paris đâu, tôi muốn mua vé máy bay trở về Trung Quốc.
“Đều do Tiểu Tô Diệc của tôi làm đấy.” MOF tiên sinh bước tới, cầm một quả chuối tiêu trong tay.
Anh xé miếng sticker cờ Pháp trên quả chuối ra, thuận tay dán lên cổ áo của tôi, “Em ấy là MOF bé nhỏ của chúng ta.”
Tôi ngây ngốc nhìn MOF tiên sinh cười, anh cũng nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ánh sao, sau đó tôi liền chết mê chết mệt, nuốt nguyên một miếng pudding ngũ vị.
Sau khi ăn xong tôi lại cảm thấy bánh pudding ngũ vị hôm nay thật sự rất ngon.
Tôi nghĩ tôi thật sự mê muội rồi, chỉ muốn đắm chìm trong sự ngọt ngào mà anh cho.
Chef Miệng to quay lại trường lấy đồ, cho tôi xem những bức ảnh trên điện thoại của anh ấy, tất cả đều là anh ấy làm ở Vitu.
“Wow, thật lợi hại, không tệ không tệ.” Không muốn tỏ ra quá qua loa lấy lệ, nên tôi lại nói với anh ấy, “Bravo Chef!”
Người bạn nhỏ MOF kéo tôi sang một bên.
“Tiểu Tô Diệc, có từ nào cũng có nghĩa là ‘bravo’ trong tiếng Trung không?” Anh hỏi.
“Bravo sao? Tuyệt vời? Rất tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời, đặc biệt tuyệt vời, tuyệt vời tuyệt vời [5].”
“Mập mập [5]?”
[5] Tuyệt vời tuyệt vời (棒棒哒 – bàngbàngdā): ngôn ngữ mạng mang ý nghĩa khen ngợi một cách dễ thương, còn MOF tiên sinh đọc nhầm thành Mập mập (胖胖哒 – pàngpàngdā).
“Không phải mập, là tuyệt vời.” Tôi sửa lại cách phát âm của MOF tiên sinh.
“Tuyệt vời?”
Tôi chỉ vào Chef Miệng to cho MOF, nói khẽ: “Mập là anh ấy, anh ấy là mập, là gros.”
Tôi lại chỉ vào MOF tiên sinh, “Anh là tuyệt vời, là bravo, là tuyệt vời tuyệt vời.”
MOF tiên sinh mở cờ trong bụng, “Chef Miệng to là mập, anh là tuyệt vời, ha ha, anh tuyệt vời tuyệt vời.”
Đúng, anh thật là tuyệt vời tuyệt vời.
Chef Miệng to lấy đồ xong dặn dò mấy câu rồi muốn rời đi, thì MOF tiên sinh đột nhiên nói một câu với Chef Miệng to: “Miệng to, anh thật mập.”
Phụt.
Chef Miệng to mặt đầy vẻ khó hiểu, “Mập?”
“Là một câu tiếng Trung, chính là ‘bravo’ đấy, Tiểu Tô Diệc dạy tôi. Anh rất mập, anh thật sự rất mập.”
Này! Đừng nói là tôi dạy mà! Ai đó tới lôi anh ra đánh chết đi!
Chef Miệng to cũng không cảm thấy khác thường, đáp lại một câu “Cậu cũng rất mập”, rồi cầm đồ rời đi.
“Tiểu Tô Diệc nói anh ấy mới là mập, mình là tuyệt vời.” MOF tiên sinh tự lẩm bẩm mấy câu, sau đó hỏi tôi: “Tiểu Tô Diệc, nếu như có một ngày nào đó anh cũng mập giống như Miệng to, thì có phải sẽ không tuyệt vời nữa hay không?”
“Anh không mập, anh là tuyệt vời.”
“Anh nói là sau này, sau này nếu như mập thì sao?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, “Vậy cũng tuyệt vời, vẫn tuyệt vời, mập sẽ không ảnh hưởng đến sự tuyệt vời của anh đâu, ở trong lòng em anh luôn luôn là giỏi nhất, anh là ngươi tuyệt vời nhất!”
MOF tiên sinh vui mừng khôn xiết, nâng mặt tôi lên, hôn một cái vào má của tôi.
Tôi có chút mơ màng, nhưng mà trên mặt lại không tự chủ được mà nở nụ cười.
Đây chính là cảm giác của tình yêu đi, từ tận đáy lòng sẽ nở ra những bông hoa hồng.
Đôi lời tâm tình của editor: Chef Miệng to mà biết được ý nghĩa thì chết nha MOF tiên sinh =)))