“Em không phải là sợ người khác biết, em chỉ là không muốn người khác cảm thấy anh xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân vào trong công việc thôi. Chuyện chúng ta ở bên nhau là chuyện của chúng ta, em không muốn sinh viên bình luận quá nhiều, biến chuyện này thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của bọn họ.” Tôi nắm lấy tay của MOF tiên sinh, “Về phần những nhân viên khác trong trường, nếu như anh cảm thấy cần phải công khai, thì chúng ta sẽ công khai. Nếu như anh không muốn nói, thì em cũng sẽ không nói cho bọn họ biết. Dù sao chuyện chúng ta ở bên nhau, anh cũng không lấp liếm nổi.”
Tôi tình cờ gặp MOF tiên sinh trước trạm ga tàu điện ngầm vào sáng thứ hai, nên đã cùng nhau đi bộ đến trường.
Có một vài sinh viên tụ tập ở trước cổng trường, trong số đó có một cô gái Hàn Quốc đang là sinh viên lớp món tráng miệng trung cấp, tên là Kyungha.
Mặc dù nhờ Sungho, mà tôi đã học được một ít tiếng Hàn, nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể giao tiếp trôi chảy, mà vừa khéo Kyungha lại biết nói tiếng Nhật, cô ấy dùng tiếng Nhật hỏi tôi có phải đi cùng với MOF tiên sinh hay không.
“Không phải.” Thật sự không phải là đi cùng, tôi đi xe buýt, anh đi tàu điện ngầm.
Kyungha nói, “Tô Diệc cậu biết không? Lúc trước chúng tôi đều nói, cậu và Chef là đi cùng nhau.”
Mắt thấy MOF tiên sinh liếc qua chỗ chúng tôi, tôi liền sặc, “Tại sao lại nói như vậy?”
Kyungha nhún vai, “Bởi vì hai người luôn xuất hiện cùng nhau đó. Nơi nào có cậu thì sẽ có thầy ấy, lớp demo cũng cùng đứng lớp, thậm chí lớp thực hành của thầy ấy cậu cũng sẽ ở bên.”
“Hơn nữa bình thường thầy ấy đối với mọi người đều là bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng kia. Bình thường nhìn chúng tôi đều là lườm một cách hung dữ hoặc là liếc nhìn một cách khinh thường, còn không thì chính là tàn nhẫn phớt lờ sự tồn tại của chúng tôi. Nhưng khi nói chuyện với cậu thì lại khác, thầy ấy luôn cười với cậu, còn đùa giỡn với cậu.”
“Tôi nhớ có một giờ học, thầy ấy làm tổng cộng ba cái bánh, nhưng chỉ cắt hai cái chia cho chúng tôi, còn một cái là đặc biệt dành cho cậu. Cậu không nhìn thấy ánh mắt thầy ấy nhìn cậu đâu, dịu dàng đến sắp chảy ra mật đấy, tràn ngập yêu thương đối với cậu đó. Chỉ có cậu, lúc đó chỉ biết ngốc nghếch nhìn chằm chằm cái bánh đó.”
“Nếu như là những trợ giảng khác đứng lớp với thầy ấy, thì tâm trạng của thầy ấy dường như rất tệ, liên tục gọi sai tên của trợ giảng, ‘Tô Diệc’ bay đầy trời. Cho nên chúng tôi thường nói, lớp demo của chúng tôi đều là cậu đứng lớp.”
Cuối cùng Kyungha còn làm tổng kết: “Hai người chắc chắn không phải là mối quan hệ giữa Chef và trợ giảng bình thường. Nếu như bây giờ còn chưa ở bên nhau, thì một ngày nào đó sẽ ở bên nhau. Chỉ cần cậu tiếp tục làm trợ giảng trong trường, cùng làm việc với thầy ấy.”
Hmm… Tổng kết thật tốt, tôi thật sự không nói nên lời.
Tôi không nhìn thấy, cho nên tôi không thể nào đồng ý được, nhưng đồng thời tôi cũng không thể nào phủ nhận cách nói của Kyungha.
Mặc dù chúng tôi đã thật sự ở bên nhau, ở bên nhau vào thứ bảy tuần trước, nhưng tôi không thể nói cho Kyungha được, tôi còn phải giả vờ tất cả mọi chuyện đều rất hoang đường.
Nhưng nét mặt của Kyungha đã nói cho tôi biết, cô ấy không tin.
Lúc này cổng trường mở ra.
MOF tiên sinh đi tới, nửa kéo nửa xách tôi đi vào trước mặt mọi người.
Lần này thì hay rồi, sẽ không còn ai tin tôi nữa.
Bởi vì tôi cũng không tin sẽ có Chef nào tùy tiện gọi trợ giảng là “Ma petite chouchou” (bảo bối nhỏ của tôi).
Cùng MOF tiên sinh bước vào phòng làm việc của các Chef, vì còn là sáng sớm nên không có một bóng người.
“Bọn em vừa nãy nói cái gì vậy?” MOF tiên sinh hỏi thẳng vào vấn đề.
Tôi cũng không có gì phải giấu giếm, “Kyungha hỏi em có phải đi cùng với anh hay không, còn có, chúng ta có phải đang yêu đương hay không.”
“Em nói cái gì?”
“Em dĩ nhiên nói không có chuyện này rồi.”
“Ah bon. (Được rồi.)”
Đừng có nói là “Ah bon” được không? Như vậy thì tôi sẽ rất khó tiếp nhận!
Thấy MOF tiên sinh mặt không chút biểu cảm, tôi liền thận trọng hỏi: “Sao vậy? Anh muốn em nói với cô ấy, chúng ta đúng là đang ở bên nhau sao?”
MOF tiên sinh vậy mà lại hỏi ngược lại tôi: “Em không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta sao? Em sợ người khác biết sao?”
“Em không phải là sợ người khác biết, em chỉ là không muốn người khác cảm thấy anh xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân vào trong công việc thôi. Chuyện chúng ta ở bên nhau là chuyện của chúng ta, em không muốn sinh viên bình luận quá nhiều, biến chuyện này thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của bọn họ.” Tôi nắm lấy tay của MOF tiên sinh, “Về phần những nhân viên khác trong trường, nếu như anh cảm thấy cần phải công khai, thì chúng ta sẽ công khai. Nếu như anh không muốn nói, thì em cũng sẽ không nói cho bọn họ biết. Dù sao chuyện chúng ta ở bên nhau, anh cũng không lấp liếm nổi.”
MOF tiên sinh nhìn tôi nở nụ cười tinh nghịch, “Comme un Chef, si. Comme ton chéri, non. (Vi phu không dám.)”
“Cái gì của… em?” Tôi liền nhanh chóng phản ứng lại, đánh mạnh vào vai trái của anh, “Anh đáng ghét! Em đang nói nghiêm túc mà!”
Anh cũng không giận, chỉ tiếp tục nhìn tôi mỉm cười.
Mặt trời chiếu vào ô cửa sổ, tôi miễn cưỡng chớp mắt, MOF tiên sinh của tôi ấy, đang tỏa sáng rực rỡ.
Tôi quả nhiên rất thích anh, vô cùng vô cùng thích anh.
———o———
Tôi đi tới văn phòng sinh viên để photocopy công thức nấu ăn, thì nghe thấy Chef Miệng to đang bàn bạc với Joanna, có thể điều một trợ giảng đi theo anh ấy đến Vitu để phụ trách chụp tạp chí cố định hay không.
Vừa khéo tôi đang ở đó, nên Joanna liền hỏi ý của tôi. Chef Miệng to vậy mà lại trực tiếp từ chối lời đề nghị của Joanna, bảo tôi ở lại trường.
Sao bây giờ anh ấy lại thân thiết như vậy chứ? Cho anh ấy một like đó.
Đi về hơi muộn, MOF bé cưng có chút tâm trạng, “Tiểu Tô Diệc, nói em lấy một bản công thức mà sao lại lấy lâu như vậy?”
“Joanna tìm em hỏi chút chuyện.” Tôi giải thích, “Cô ấy hỏi em có muốn đến Vitu làm việc với Chef Miệng to hay không.”
Lúc này Chef Miệng to gọi tôi sang phòng kế bên, tay chỉ vào đống đồ trên bàn, bảo tôi gói lại rồi đánh dấu, tuần sau anh ấy sẽ mang đến Vitu dùng.
“Em đồng ý rồi?” MOF tiên sinh đi theo, “Em không nói cho Joanna biết, thời khóa biểu bây giờ của em đều do anh quyết định sao?”
“Hở?” Tôi đáp lại một cách không chú ý, thật ra thì một câu cũng không nghe vào, đồng ý cái gì? Phải nói cái gì?
MOF tiên sinh dứt khoát hỏi trực tiếp Chef Miệng to: “Anh lại muốn dẫn Tiểu Tô Diệc của tôi đi sao?”
“Tiểu Tô Diệc của cậu cái gì, em ấy là trợ giảng của trường.” Chef Miệng to tránh nói vào vấn đề chính, “Mà tôi thì đang cần trợ giảng ở Vitu.”
“Vậy tại sao lại là Tô Diệc?”
Chef Miệng to buông tay, “Đương nhiên là bởi vì em ấy tốt nhất.”
Tôi vừa định nói gì đó, thì lại chú ý đến Chef Miệng to đang ném về phía tôi một ánh mắt ám chỉ tôi đừng nói chuyện.
“Vậy thì không được.” MOF tiên sinh lập tức phản đối.
“Tại sao không được? Tại sao không chứ? Tô Diệc cũng không nói với Joanna là không muốn, đúng không hả, Tô Diệc?”
Hừm, đây là đang gài bẫy tôi mà! Tôi vừa muốn phản bác, thì lại nhớ ra tôi thật đúng là chưa hề nói “Không muốn”, vừa nãy ở dưới lầu đều là Chef Miệng to nói một mình.
Nhưng mà không đợi tôi mở miệng, thì tôi lại bị MOF tiên sinh cắt ngang.
“Em sẵn lòng đi sao?” MOF tiên sinh nhìn tôi chằm chằm, “Em nói em sẵn lòng đi sao?”
Tôi… cũng không có nói “sẵn lòng” mà…
“Vậy thì em đi đi. Đi thêm một tuần nữa, học hỏi thêm một chút cũng là chuyện tốt.” MOF tiên sinh ngẩng mặt, mặt đầy vẻ kiêu ngạo đi ra ngoài.
Chef Miệng to quay đầu lại gian xảo nhìn ta, “Khà khà, vậy bây giờ em có muốn đi cùng tôi không?”
“Hừ! Đều do anh đó, em không muốn đi cùng anh đâu!” Bây giờ thì hay rồi, người bạn nhỏ bệnh cũ tái phát rồi, không biết phải dỗ bao lâu mới có thể bình thường trở lại.
Chef Miệng to đi tới bên cạnh MOF tiên sinh.
“Chính là như vậy đó.” Chef Miệng to hắng giọng một cái, “Điều mà tôi nói với Joanna là, tôi cần một trợ giảng đến Vitu lâu dài với tôi, cho nên người trợ giảng này không phải chỉ đi một tuần, mà là ít nhất một tháng.”
“Một tháng?” MOF tiên sinh kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Chef Miệng to bình tĩnh, “Cho nên lời của Tô Diệc…”
MOF tiên sinh tức giận lườm Chef Miệng to.
“Lời của Tô Diệc… Khà khà, ôi trời, được rồi, nhìn cậu như vậy cơ mà, là của cậu được chưa. Em ấy là trợ giảng độc quyền của cậu, Assistante de MOF, của cậu của cậu, không ai giành với cậu đâu, hơn nữa giành cũng không giành nổi, em ấy nói không đi với tôi, em ấy muốn ở lại trường với cậu. Cũng không biết em ấy nghĩ thế nào nữa, đi với tôi tốt biết bao, còn thể có thể lên ảnh…”
MOF tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Tô Diệc, đi với anh, chúng ta đi làm kem.”
Tôi lập tức đuổi theo, “Được ạ được ạ.”
“Chúng ta làm Pamplemousse rose nhé?”
Bưởi? Không thích lắm, hơn nữa tôi nhớ là trong kho đông lạnh không có puree.
“Ăn Pêche đi.” Muốn ăn quả đào mật hơn.
“Được, Tiểu Tô Diệc nói muốn ăn cái gì thì chúng ta làm cái đấy.”
“Này, tôi còn chưa nói hết đâu! Tôi nói hai người đang ở trong phòng học đấy, trong phòng còn có sinh viên, chú ý ảnh hưởng một chút được không?”
Tôi quay đầu lại làm mặt quỷ với Chef Miệng to.
Ảnh hưởng cái gì? Đương nhiên là MOF tiên sinh yêu dấu của tôi là quan trọng nhất.
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh ngoài mặt thì tỉnh lắm, nhưng trong lòng chả muốn Tô Diệc đi đâu =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT