“Je t’aime, à ce moment. (Em thích anh, vào giờ phút này.)

Sau khi trang trí toàn bộ xong, MOF tiên sinh bảo tôi cất tất cả các món tráng miệng táo vào hộp, sắp xếp xong thì chờ cùng nhau đem xuống.

“Tôi về phòng làm việc trước, có vấn đề thì em tới kêu tôi.” Nói xong anh liền muốn rời đi.

Nhưng trong lòng tôi đã sớm có một quyết định ―― chọn ngày không bằng gặp ngày.

“Chef, chờ một chút.” Tôi gọi MOF tiên sinh lại, “Em có một vấn đề, ừm.. muốn hỏi anh.”

MOF tiên sinh quay lưng về phía tôi, có vẻ hơi cứng ngắc, dừng lại mấy giây rồi mới từ từ xoay người lại đối mặt với tôi, “Tô Diệc, em muốn hỏi cái gì?”

“Anh vẫn luôn biết, có phải hay không?” Những lời nói bóng nói gió trong trường.

MOF tiên sinh đi về phía trước một bước, “Biết cái gì?”

“Anh vẫn luôn biết.” Tôi đứng tại chỗ, “Nhưng anh chưa bao giờ nói thẳng ra, có lẽ, anh không muốn để cho em lo lắng, anh muốn bảo vệ em, đúng không?”

Nét mặt của MOF tiên sinh cổ quái, không nói gì.



“Em muốn nói, xin lỗi, ngày hôm trước em đã mất bình tĩnh với anh, sau này sẽ không như vậy nữa.” Tôi dừng lại một chút, “Còn có… có một lời em vẫn chưa nói với anh, nhưng hôm nay em muốn nói với anh, đó là, em thích anh.”

Vẻ mặt của MOF tiên sinh trở nên nghiêm nghị, “Tô Diệc…”

“Anh nghe em nói hết trước đã.” Tôi ngắt lời MOF tiên sinh, “‘Có người đã nói với em, chuyện này một khi nói thẳng ra rồi, thì không có cách nào quay đầu cả. Nhưng em vẫn muốn nói với anh, em thích anh.”

“Em thích anh, cho nên sau khi tốt nghiệp đã ở lại trường thực tập, còn thường xuyên tìm đủ loại cớ để xuất hiện trước mặt anh.”

“Em thích anh, cho nên em đã lựa chọn đi con đường món tráng miệng này. Chính là anh, đã khiến cho em kiên định với lựa chọn này.”

“Em thích anh, nên em mới không muốn rời xa tất cả mọi thứ ở Paris, thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại đây sinh sống.”

“Bởi vì em thích anh, cho nên em không quan tâm người khác nói thế nào, em chỉ quan tâm anh nghĩ thế nào.”

“Je t’aime, à ce moment. (Em thích anh, vào giờ phút này.)

“Vậy còn anh, anh có thích em không? Cho đến lúc này, em có thể cảm nhận được anh cũng có chút thích em. Nhưng mà em không dám hỏi, em cũng không dám nói cho anh biết em suy nghĩ trong lòng như thế nào, em sợ em đã suy nghĩ nhiều, là em nghĩ nhầm rồi, nhưng em không muốn để cho bản thân tiếp tục đắm chìm trong sự tốt đẹp giả dối này. Nếu như là em tự mình đa tình, vậy thì em thật sự xin lỗi.”

“Em thích anh, từ rất lâu rất lâu rồi. Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh trên tàu điện ngầm, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

“Cho nên, anh có thể nói cho em biết, em đối với anh mà nói thật sự chỉ là một trợ giảng thôi hay sao?”

“Em giống như những người khác sao?”

“Anh với em làm việc với nhau, là bởi vì năng lực làm việc của em sao?”

“Trước đó anh hỏi em có muốn ở lại làm việc hay không, cũng là bởi vì lý do tương tự sao?”

Thấy anh không lên tiếng, tôi thở dài, đưa tay lên vuốt lên nếp nhăn mi tâm của anh, “Bất kể trong lòng anh có câu trả lời hay không, thì em cũng sẽ không ép anh phải lập tức nói cho em biết. Bất kể câu trả lời của anh là gì, thì em cũng muốn nói với anh rằng, em không còn nhỏ, em đã 24 tuổi rồi, em có dũng khí để tiếp nhận. Trước khi anh trả lời em, anh vẫn là Chef, còn em vẫn là trợ giảng của nhà trường. Chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ đồng nghiệp, cho đến khi… hợp đồng của em hết hạn.”

Khuôn mặt của MOF tiên sinh vừa phức tạp vừa thâm trầm, không nói một lời nào từ đầu đến cuối.

“Được rồi, xem ra hôm nay em sẽ không nhận được câu trả lời, vậy… em đi xuống trước đây, em còn có chút chuyện muốn nói với Joanna.” Tôi làm ra vẻ thoải mái, vẫy tay với anh, “Lát nữa gặp lại.”



MOF tiên sinh đột nhiên nắm lấy bàn tay phải bị thương của tôi.

“Sh…” Tôi vô thức muốn rút tay về, nhưng anh lại nắm chặt hơn, không cho tôi tránh thoát.

MOF tiên sinh nâng tay tôi lên, khẽ xoa vết thương đang đóng vảy của tôi, “Đã đóng vảy rồi… Có bôi thuốc đúng giờ không?”

“Khụ, Chef, anh… còn có điều gì muốn nói sao? Chắc không phải chỉ là muốn quan tâm đến vết thương của em chứ?”

MOF tiên sinh trực tiếp kéo tôi vào lòng, nói “Không phải” liên tục năm lần.

“Anh muốn biết tại sao lại là anh?” Giọng của anh đặc biệt trầm khàn trong căn phòng trống, “Tại sao em lại chọn anh?”

Tôi nói từng chữ một: “Không phải em chọn anh, là tình yêu đã chọn em.”

“Anh hơn em rất nhiều tuổi.”

“Em biết.”

“Chúng ta có quốc tịch khác nhau.”

“Em biết, em đều biết. Còn có gì nữa? Ngôn ngữ khác nhau? Văn hóa khác nhau? Anh hãy nghe cho kỹ đây, em mặc kệ anh có từng kết hôn hay không, đã kết hôn bao nhiêu lần, có con hay không, có bất kỳ bệnh di truyền nào hay không, miễn là hiện tại anh chưa kết hôn, thì quản gì đến quốc tịch khác nhau, màu da khác nhau, còn có chênh lệch tuổi tác đáng ghét chứ, ngoại trừ một nguyên nhân là anh không thích em ra, thì em không nghĩ ra bất kỳ lý do nào có thể ngăn em và anh ở bên nhau.” Tôi nhìn đôi mắt màu xanh của anh, ánh mắt kiên định, không có chút rụt rè, “Nếu anh đã lên tiếng, vậy thì bây giờ anh hãy nói rõ ràng cho em, anh định dùng lý do gì để đẩy em ra?”

MOF tiên sinh lại ôm tôi vào lòng một lần nữa, đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn, “Em là Tiểu Tô Diệc của anh, từ trước đến nay chưa bao giờ giống như những người khác, thì sao anh lại nỡ lòng đẩy em ra?”

“Vậy thì hãy ở bên cạnh em.” Tôi dùng tay kia ôm chặt lấy anh, “Để cho em ở lại bên cạnh anh, em sẽ rất cố gắng rất cố gắng.”

“Cảm ơn em đã thích anh như vậy.”

Tôi vùi đầu vào vai anh, “Vậy sau này anh phải đối tốt với em một chút, nếu không em sẽ trở về nước, bỏ trốn theo người đàn ông khác.”

MOF tiên sinh càng ôm tôi chặt hơn, “Em đừng hòng mơ tưởng.”

———o———

Trên chuyến tàu điện ngầm trở về nhà, bàn tay to lớn của MOF tiên sinh bao bọc tay trái của tôi, thật là ấm áp.

Hóa ra đây chính là cảm giác của tình yêu.

Muốn ở bên cạnh anh.

Chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Mà bây giờ chúng tôi thật sự đã ở bên nhau.

Nắm tay anh, giống như nắm cả thế giới.

Tựa như những ngôi sao cũng nở đầy hoa.

Hóa ra, tất cả những sự không vui đều là để làm nên niềm hạnh phúc siêu cấp của ngày hôm nay.

Đây là một ngày tuyệt vời nhất!



Trước khi tách ra tôi rất nghiêm túc nhìn MOF tiên sinh, “Em còn một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Cái gì?”

“Anh thật sự cho Becci số điện thoại của anh sao?” Vấn đề này đã làm tôi băn khoăn rất lâu rồi, “Quan trọng hơn chính là, đến bây giờ em cũng không có số của anh đấy!”

MOF tiên sinh cau mày, “Becci? Ai cơ?”

“Becci, em gái cao ráo tóc vàng đến từ Nga đó.” Chính là Tachkent đó.

“Không cho.” MOF tiên sinh nói như đinh đóng cột.

“Cô ấy nói cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh.”

“Không thể nào, chờ một chút…” MOF tiên sinh cau mày suy nghĩ một lúc, “Becci, lần trước em ấy gửi email hỏi anh có thể giới thiệu một công việc thực tập cho em ấy hay không, anh đã gửi lại email cho em ấy.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy, nếu không thì em nghĩ sao?”

“Ồ. Ồ…” Tôi lúng ta lúng túng đáp lại, “Thật sao? Em còn tưởng rằng…”

“Em ồ cái gì, người ta nói gì em đều tin hết sao? Anh mới nói tại sao gần đây em lại có chút kỳ lạ.” MOF tiên sinh vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của tôi, “Lấy điện thoại ra.”

Tôi ngoan ngoãn lấy điện thoại ra ấn dấu vân tay để mở khóa.

MOF tiên vừa lưu số của anh vào điện thoại của tôi, vừa nói, “Anh sẽ không đưa số điện thoại của anh cho nữ sinh.”

“Em cũng là nữ sinh của anh…”

“Em là…” MOF tiên sinh vừa tức giận vừa buồn cười, cố tình xoa đầu làm rối tóc tôi, “Em nói xem lúc em thông minh thì rất thông minh, lúc ngốc thì lại ngốc rất đáng yêu. Bây giờ em là bạn gái anh, hay là nữ sinh?”

“Là bạn gái à?” Tôi đột nhiên hôn lên má của MOF tiên sinh, “Hì hì, vậy thì em sẽ đóng dấu, để tránh cho ngày mai anh không thừa nhận.

MOF tiên sinh trực tiếp hôn lên môi tôi, “Đóng dấu, là phải đóng dấu ở đây mới tính. Đã đóng dấu, thì em chính là của anh, không được bỏ trốn theo người đàn ông khác.”

“Nếu em bỏ trốn, thì anh sẽ đuổi theo em sao?”

“Vậy thì anh phải đóng thêm vài cái nữa, để cho em không nhìn thấy những người đàn ông khác.”

“Đừng quậy nữa.” Tôi cố gắng đẩy anh ra, “Đang ở ga tàu điện ngầm, đều có người, nhìn đấy!

“Để cho bọn họ nhìn đi.”

Người này không biết xấu hổ gì cả…

MOF tiên sinh: “Ngày mai có sắp xếp gì không?”

Tôi: “Ừm… Ngủ đến tự nhiên dậy?”

MOF tiên sinh: “Sau đó thì sao?”

Tôi: “Sau đó thì dọn dẹp nhà cửa?”

MOF tiên sinh: “…”

Tôi: “Sao vậy?”

MOF tiên sinh: “Ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, em không chủ động hẹn anh sao?”

Tôi: “… Anh có muốn đi đâu không?”

MOF tiên sinh: “Em thật sự không tính hẹn anh sao?”

Tôi: “… Nhưng em không biết hẹn anh đi đâu…”

MOF tiên sinh: “Chateau de Versailles.”

Tôi: “Anh vẫn còn nhớ Chateau de Versailles à…”

MOF tiên sinh: “Vậy em có muốn đi cùng anh không?”

Tôi: “Anh chắc chắn thật sự muốn đến nơi đông người như vậy vào ngày chủ nhật chứ?”

MOF tiên sinh: “…”

Tôi: “Làm sao vậy?”

MOF tiên sinh: “Chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, lần đầu gặp phải hẹn hò bị từ chối.”

Tôi: “Anh đang muốn khoe khoang kinh nghiệm hẹn hò phong phú của anh sao?”

MOF tiên sinh: “Cũng không phải là ý này.”

Tôi: “Vậy ý của anh là gì?”

MOF tiên sinh: “Trước khi tách nhau em không hôn tạm biệt anh sao?”

Tôi: “Lạc đề rồi, huống chi không phải mới vừa… Không phải mới đóng dấu sao…”

MOF tiên sinh: “Đóng dấu với hôn tạm biệt sao giống nhau được, hôn tạm biệt, là như thế này…”

Vừa dứt lời, MOF tiên sinh liền nâng mặt tôi lên hôn tôi cho đến khi tôi thở hổn hển, hoa mắt chóng mặt, cho đến khi tay trói gà không chặt.

MOF tiên sinh: “Được rồi, bây giờ đã học được chưa? Đến lượt em, hôn tạm biệt anh đi.”

Tôi: “… Chỉ tách nhau một chút, mà phải hôn mấy lần sao?”

MOF tiên sinh: “Đây là sự lãng mạn kiểu Pháp.”

Lãng mạn con quỷ!

———o———

Bạn muốn hỏi sau đó có đi Chateau de Versailles với MOF tiên sinh hay không à?

Thật sự là không có đi.

Tôi vô cùng không thích đến những nơi đông người vào cuối tuần và ngày lễ.

Hơn nữa tôi biết anh cũng không thích đi.

Ngày đầu tiên ở bên nhau, hai người không có cùng nhau làm gì hết sao?

Không có.

Tôi ở nhà ngủ, quét dọn vệ sinh.

Anh ở nhà ngủ, xem cá, quét dọn vệ sinh.

Còn gì nữa không?

Gửi tin nhắn.

Nói cái gì?

Chào buổi sáng và ngủ ngon.

Chỉ như vậy thôi?

Chỉ như vậy thôi, chỉ bình thường như thường lệ thế.

Hai người ở bên nhau không phải là để cố gắng lấy lòng đối phương, lựa ý hùa theo sở thích đối phương, mà là để quen với sự tồn tại của nhau, dung hòa phong cách sống của nhau, cân bằng trạng thái cuộc sống của đôi bên, thì mới có thể đạt được sự tốt đẹp 0,5 + 0,5 = 1.

Cho dù hai người yêu nhau, thì vẫn bình đẳng với nhau, không phụ thuộc vào nhau.

Ít nhất thì tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Đôi lời tâm tình của editor: Tui thích suy nghĩ của Tô Diệc về tình yêu quá àaaaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play