“Trần Đông Thăng, anh làm gì vậy? Thu súng lại đi!”

Quyền Cục trưởng nhìn thấy một màn này thì sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Đây là đang muốn tìm đường chết sao!

Người đứng đầu của Trần Võ Quân mà anh ta cũng dám chọc vào!

Thật sự cho rằng cái danh nhà họ Lâm ở trong tỉnh ở trước mặt Trương Hiên vẫn có thể vang dội như vậy sao?

Thấy họng súng đen ngòm chĩa về phía mình, Trương Hiên mỉm cười, anh ngồi ở đó nhìn Trần Đông Thăng bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mấy năm nay, không có chục nghìn người thì cũng có tám nghìn người muốn giết anh, bất luận là người nào thì cũng không phải là một Trần Đông Thăng bé nhỏ có thể so sánh được.

Đồ ngốc ở trước mặt này, tay cầm khẩu súng lục, cho rằng cả thế giới này đều đang trong tầm kiểm soát, thật nực cười làm sao!

“Anh cười cái gì? Thằng nhóc, có phải anh cho rằng ông đây không dám nổ súng không?” Trần Đông Thăng nhận thấy được ánh mắt chế giễu của Trương Hiên, anh ta cảm thấy lòng tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục, liền mở chốt an toàn của khẩu súng lục trong tay dưới sự tức giận.

Chiêu này, anh ta sử dụng không dưới một trăm lần, lần nào cũng có thể dọa cho đối thủ sợ chết khiếp.

Lần này, chắc chắn cũng sẽ không ngoại lệ!

Còn về Tần Phụng Dương và cái người gọi là Quyền Cục trưởng đang ở ngoài cửa kia, một người thì quê mùa không có chút căn cơ bối cảnh nào cả, một người thì là phế vật chỉ muốn ăn chực chờ chết, anh ta cần phải kiêng dè bọn họ sao?

“Tất cả những người dùng súng chĩa vào tôi, hiện tại đều đã chết hết rồi! Nể mặt anh là người của cơ quan công an, tôi có thể giữ lại cho anh một mạng, nhưng anh vẫn nên ngồi trên xe lăn cả đời này đi!”

Giọng điệu của Trương Hiên đều đều, mọi người còn chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã hoá thành hư ảnh, mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng “răng rắc”, đôi chân của Trần Đông Thăng đã bị Trần Trương Hiên đánh cho gãy nát.

Tiếng xương gãy vang lên rõ như vậy trong không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người ai cũng nghe thấy rất rõ.

Lúc này, dường như mọi người nhìn thấy khung cảnh trước mắt trở thành một màn máu chảy thành sông, mùi chết chóc tràn ngập khắp nơi, một khối xương trắng bay lơ lửng.

“A!” Trần Đông Thăng cũng không thể khống chế được sự sợ hãi trong lòng nữa, anh ta gầm lên, kèm theo một tiếng vang khe khẽ, một ngọn lửa bắn về phía Trương Hiên.

“Trần Đông Thăng, anh dám!”

Hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi!

Trần Đông Thăng thật sự dám nổ súng!

Mấy người của cơ quan công an chết lặng ngay tại chỗ!

Giây tiếp theo, bọn họ thừ người ra, bọn họ chỉ thấy Trương Hiên nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm lấy viên đạn nhắm về phía mình trong lòng bàn tay.

Một tiếng vỡ nát vang lên, viên đạn lõi thép biến thành một nắm bột kim loại, sau đó bị Trương Hiên ném xuống mặt đất.

Đây, chính là sức mạnh của Trấn Võ Quân sao?

Tất cả mọi người run lên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được còn có người có thể dùng tay đỡ đạn, đó là đạn đó.

Đạn của cơ quan công an được chế tạo theo công nghệ đặc biệt, dù là tấm thép dày 30cm, nó vẫn có thể bắn xuyên qua một cách dễ dàng, nhưng viên đạn với uy lực kinh người như vậy lại có thể bị Trương Hiên dùng tay bắt lấy, hơn nữa còn bị bóp nát thành bột.

Chẳng trách Trấn Võ Quân lại được mệnh danh là đội quân đứng đầu thế giới, nếu ai cũng có sức mạnh như vậy thì còn có thế lực nào dám đụng đến nước H.

Lúc này, mọi người nhìn về phía Trương Hiên đang ngồi trên ghế với vẻ cung kính, trong mắt hiện lên không phải là vẻ sợ hãi mà là tự hào!

Trần Đông Thăng nổ súng xong, sắc mặt anh ta trở nên tái mét khi chạm phải ánh mắt của Trương Hiên, lúc này, dường như anh ta không cảm nhận được sự đau đớn ở chân mà chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi vô tận.

Anh ta lại có thể đắc tội với người như vậy!

Anh ta là người nhà họ Trần, anh ta biết một số việc người bình thường không thể biết được.

Trên thế giới này tồn tại một số năng nhân dị sĩ mà người thường không thể hiểu được, hoặc là chiến binh cổ đại, Trương Hiên trước mặt, anh ta không thể nhìn ra được, nhưng cho dù là loại người nào cũng đều không phải là người anh ta có thể đụng đến.
App TYT tytnovel.com
“Anh Trương, đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh, anh đừng để bụng!”

Quyền Cục trưởng thấy ánh mắt của Trương Hiên đảo qua, lúc này lại không thể nào hít thở, ngay cả khi nói chuyện cũng cảm thấy đầu lưỡi hơi khô.

Một luồng sát khí khủng khiếp bao trùm lấy anh ta.

Anh ta kinh hãi tột độ, đây rốt cuộc là đã giết bao nhiêu kẻ thù rồi mới có thể có sát khí mạnh mẽ như vậy.

“Hiểu lầm? Nếu không phải vì trên đầu các anh có treo danh hiệu Công an thì bây giờ anh ta đã là một người chết rồi đấy!”

Lúc nói chuyện, anh nói rất hờ hững nhưng không ai nghi ngờ Trương Hiên không thể nói ra được câu này.

“Lạm dụng chức quyền, người như vậy không xứng ở cơ quan công an, anh là cục trưởng nhỉ, thuật lại câu nói này cho cấp trên của anh, cứ nói là tôi nói.”

Nói xong, Trương Hiên đứng dậy: “Tôi có thể đi được rồi chứ?”

Lúc này, ai còn dám nói “không”? Không mất mạng đã là may mắn lắm rồi.

Mọi người đều mong Trương Hiên rời đi, ở cùng một phòng với Trương Hiên, áp lực thật sự rất lớn. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, quần áo trên người bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn bóng lưng của Trương Hiên, Trần Đông Thăng nắm chặt hai tay, Trương Hiên lại có thể muốn chặt đứt tương lai của anh ta? Dựa vào cái gì chứ?

Anh ta liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt oán hận, thấy sự chế giễu trong mắt mọi người, anh ta phẫn nộ gào thét trong lòng.

“Trương Hiên, đúng chứ? Tôi không quan tâm anh là ai, anh chết chắc rồi!”

Đối với Trương Hiên, sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ, anh ta cảm thấy không có gì đáng sợ cả.

Vừa rồi chỉ là anh ta bị sự mạnh mẽ của Trương Hiên doạ sợ, mặc dù Trương Hiên mạnh, nhưng nước H không có một gia tộc lớn mạnh nào mang họ Trương cả. Chỉ có thành phố Đông Sơn, thì nhà họ Trương mới được gọi là thế gia đứng đầu, nhưng nhà họ Trương này ở trước mặt nhà họ Trần của anh ta, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Nghĩ đến đây, Trần Đông Thăng thậm chí còn nghĩ đến hàng trăm cách để đối phó với Trương Hiên.

Bất kể Trương Hiên có mạnh như thế nào, ở trong cơ quan công an, sự liều lĩnh không kiêng nể gì như thế này vừa vặn cũng để lại cho anh ta chỗ sơ hở.

Còn Quyền Cục trưởng và Tần Phụng Dương, họ trơ mắt nhìn Trương Hiên hành hung người khác trước mặt đám đông nhưng lại không ngăn cản, chỉ dựa vào điểm này anh ta có thể xác định được chức vụ Cục trưởng Cục Công an thành phố Đông Sơn nằm chắc trong tay anh ta rồi.

“Mấy người đến đây, đưa phó cục trưởng Trần đến bệnh viện!” Quyền Cục trưởng nhìn Trần Đông Thăng bằng ánh mắt chế giễu, anh ta có thể nhìn ra được sự hung tợn trong mắt Trần Đông Thăng.

Trần Đông Thăng e rằng vẫn chưa biết Trương Hiên có lai lịch như thế nào, còn muốn báo thù, người này quá ngạo mạn, vừa vặn nhờ Trương Hiên dạy cho người này một bài học.

Cục công an là một cơ quan được thành lập vì nhân dân, với cương vị như vậy, tất cả mọi việc đều phải dựa trên lợi ích của nhân dân, loại cậu ấm như Trần Đông Thăng lẽ ra là đã phải cút khỏi đội ngũ từ lâu rồi.

Trương Hiên còn chưa bước đến đại sảnh đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Hạ Mộng truyền đến từ bên trong.

“Tại sao không cho tôi gặp? Tôi là vợ của anh ấy cơ mà!”

Nghe thấy vậy, khoé miệng Trương Hiên khẽ giật, cảm nhận được tim đập nhanh hơn vì câu nói vô ý của Hạ Mộng.

“Chồng của chị, tổng giám đốc Hạ, chị kết hôn khi nào vậy?”

Lúc này, một giọng nói khác truyền đến, trong giọng nói tràn đầy sự khó mà tin được pha lẫn với một chút tức giận.

Trương Hiên cau mày bước ra ngoài.

“Trương Hiên? Anh không sao chứ?” Hạ Mộng nhìn Trương Hiên.

Trương Hiên mỉm cười bước tới: “Vốn dĩ chỉ lấy khẩu cung mà thôi, lấy xong rồi nên thả tôi đi rồi.”

Lúc này, Trường Trương Hiên cũng nhìn thấy người đàn ông đến cùng với Hạ Mộng, anh ta khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc âu phục thẳng thớm khiến cho người này trông rất có khí phách hơn người.

Từ khi Trương Hiên đi ra, người đó vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play