“Mẹ!”
Hạ Phi Huyên vươn tay ra, chạy về phía Hạ Mộng, nhìn thấy bộ dạng nước mắt rơi lã chã của mẹ, cô bé bắt đầu an ủi mẹ.
“Anh là…”
Mấy người bên Công an nhìn Trương Hiên, con nhà người ta được tìm về rồi, bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
“Đây là chồng tôi, Trương Hiên.”
Hạ Mộng nói một cách dịu dàng.
Cô không biết rằng, câu nói này như một hòn đá ném vào lòng Trương Hiên, làm nổi lên những gợn sóng.
Anh chờ câu nói này lâu như đã chờ vài thế kỷ rồi.
“Cô đã kết hôn rồi sao?” Một người nói ra với vẻ không thể tin nổi.
Những người xung quanh hiểu ra, nếu người ta chưa kết hôn thì con ở đâu ra?
Người đó vừa nói xong cũng nhận ra mình lỡ lời rồi, sắc mặt hơi hơi cứng lại.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy khoác tay Trương Hiên, trong lòng anh ta không nhịn được sinh ra sự đố kỵ.
Đúng vào lúc này, nội bộ gọi điện tới, Trần Đông Thăng nghe điện thoại, mấy giây sau, anh ta nhếch miệng cười nhẹ.
“Thưa anh, anh cố tình gây thương tích cho người khác, mời theo tôi về cơ quan một chuyến!”
Người đó vừa nói vừa lấy còng tay ra.
Trương Hiên cau mày: “Đây là quyết định của nội bộ các anh sao?”
Trần Đông Thăng nhìn Hạ Mộng, không còn che giấu ngọn lửa trong mắt.
Hôm nay anh ta vừa tới thành phố Đông Sơn, không ngờ đã gặp được một người đẹp tới nhường này, là cậu cả nhà họ Trần, ngọn lửa trong lòng anh ta cứ bốc cháy từng cơn.
Anh ta chẳng qua là tới làm màu, Chử Giang Nhiên xảy ra chuyện, chỉ cần biểu hiện tích cực một chút, người trong nhà sẽ giúp anh ta ngồi vào chỗ trống đó.
Chỉ cần đuổi tên này đi, anh ta có cách để có được Hạ Mộng.
“Sao anh nói nhiều lời thừa thãi thế, bảo anh đi thì anh cứ đi đi, đi mau.”
Trần Đông Thăng tức giận rồi, ánh mắt của thằng nhóc này là thế nào đây? Đó là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống sao?
Anh ta sống nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ bị người khác nhìn bằng ánh mắt này đâu.
“Sao thế? Là chúng tôi báo cảnh sát, tại sao lại bắt chồng tôi?”
Hạ Mộng hỏi Trần Đông Thăng.
“Thưa cô, chồng cô ra tay quá nặng, bốn người kia còn đang trong bệnh viện, buộc phải đưa đi!”
Trần Đông Thăng vừa nói là lập tức muốn đi luôn, anh ta phải để lại hình tượng anh minh cho Hạ Mộng xem.
“Em đưa Phi Huyên và Tiểu Liên về nhà trước, anh không sao đâu.”
Trương Hiên không thèm nhìn Trần Đông Thăng một cái, nói với Hạ Mộng.
“Không sao? Có sao hay không, anh không thể quyết định được đâu.”
Trần Đông Thăng nói một cách lạnh lùng, vừa nói vừa cầm còng tay đến còng tay Trương Hiên vào.
Trương Hiên không hề trốn tránh, chỉ nhìn Trần Đông Thăng một cách nhàn nhạt: “Hy vọng anh không phải hối hận!”
Đây là lần đầu tiên Trương Hiên tới cơ quan Công an của thành phố Đông Sơn.
Không thể không nói, nhân viên làm việc ở đây đúng là rất bận, cần cù chăm chỉ, Trương Hiên không nhịn được gật đầu, nước H có những người làm công như này là cái phúc của quốc gia.
Đúng vào lúc này, một đoàn người đang đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Trương Hiên, nói một cách kinh ngạc: “Anh Trương, sao anh lại tới đây?”
Đây là nhân vật lớn đấy, chắc chắn có thể làm thay đổi thế cục của thành phố Đông Sơn, thậm chí là của cả tỉnh Lỗ Bắc.
Tần Phụng Dương nhìn Trương Hiên một cách cung kính, không cần biết Trương Hiên có phải là nhân vật trong truyền thuyết đó không, mỗi một người của Trấn Võ Quân đều là đàn ông chân chính đáng để kính phục.
“Các người quen nhau?”
Tuy mới tới ngày đầu nhưng trước khi tới, Trần Đông Thăng cũng đã điều tra một chút, vị Tần Phụng Dương trước mắt này chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta.
Thấy Trương Hiên và Tần Phụng Dương quen nhau, ánh mắt Trần Đông Thăng nhìn Trương Hiên càng thêm vẻ bất thiện.
“Hử?” Bây giờ Tần Phụng Dương mới thấy chiếc còng tay trên cổ tay Trương Hiên, không nhịn được hỏi một cách gấp gáp: “Phó cục Trần, chuyện này là thế nào?”
Đối với vị phó cục trưởng không biết từ đâu chui ra này, Tần Phụng Dương không có chút tôn trọng nào cả, sự ăn hại của các gia tộc lớn được thể hiện rõ ràng trên người người này.
Vừa tới đã kết bè kết phái, nghe nói là nhà họ Trần trong tỉnh phái tới để đánh bóng tên tuổi. App TYT tytnovel.com
Nhưng nhà họ Trần sao có thể lợi hại bằng Trấn Võ Quân được cơ chứ?
“Có chuyện gì, tôi cần phải báo cáo với cậu sao? Đi làm việc của mình đi!”
Trần Đông Thăng nhìn Tần Phụng Dương bằng ánh mắt cao ngạo, đối với những người bò từ tầng thấp nhất lên như Tần Phụng Dương, anh ta khinh thường.
“Anh Trương là bạn của cơ quan Công an chúng ta, trong đây có phải có hiểu lầm gì không?”
Tần Phụng Dương nói, bảo Trương Hiên là bạn của cơ quan Công an bọn họ đã là dát vàng lên người bọn họ rồi đó.
Người có thể điều động máy bay tư nhân của Trấn Võ Quân, một người như vậy nhất định là bá chủ một phương.
“Bạn của cơ quan Công an chúng ta? Tôi thấy là bạn của Tần Phụng Dương cậu thì đúng hơn đấy!”
“Tần Phụng Dương, là phó cục trưởng của cơ quan có thẩm quyền thành phố Đông Sơn, quan niệm chính trị của cậu có vấn đề đấy, tôi sẽ báo cáo việc này lên cấp trên!”
Trần Đông Thăng nói một cách lạnh lùng, sau đó đưa Trương Hiên vào phòng thẩm vấn.
Trấn Võ Quân là một đội quân như thế nào, anh ta làm như vậy không phải tự tìm đường chết sao?
Có câu mời thần dễ, tiễn thần khó đấy!
Tần Phụng Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho cục trưởng, tường thuật một cách đơn giản chuyện xảy ra ở đây.
Đầu bên kia nghe xong lập tức gà bay chó sủa!
“Trần Đông Thăng, tôi…” Cục trưởng mắng một trận thậm tệ, ông ta đã sắp nghỉ hưu rồi nên thành phố mới cho anh ta thay mặt cục trưởng nắm quyền, Trần Đông Thăng đây là đang làm xấu mặt ông ta.
“Nói đi, vì sao anh lại đánh bốn người kia, anh có biết, cho dù có là tội phạm đi nữa thì cũng có nhân quyền, anh làm như vậy là đang phạm tội đấy anh có biết không?”
Trần Đông Thăng thầm cười lạnh trong lòng.
Trương Hiên tuỳ ý dựa vào ghế: “Bọn chúng muốn làm hại con gái của tôi, tôi có quyền phản kháng.”
“Quyền phản kháng? Đánh gãy đùi bốn người kia sao?”
Trần Đông Thăng đập mạnh bàn.
“Nên làm thế nào, tôi tính cả rồi.”
Trần Đông Thăng vừa muốn mở miệng, Trương Hiên đã nói tiếp: “Còn nữa, tôi không thích có người đứng nói chuyện với tôi khi tôi đang ngồi.”
Giọng nói của Trương Hiên vô cùng bình tĩnh, Trần Đông Thăng lại nghe ra ý không cho phép cự tuyệt trong đó.
“Ngông cuồng, đây là Cục Công an đấy, chứ không phải nhà anh!”
“Tôi không thích có người đập bàn với tôi!”
Trương Hiên đã cau mày lại.
“Anh không thích, anh là cái thá gì!”
Trần Đông Thăng giận tới mức buồn cười, vung tay muốn đập bàn.
Nhưng một bóng người còn nhanh hơn anh ta, chỉ thấy còng tay không biết đã được mở ra từ lúc nào, một bàn tay tát vào mặt anh ta.
Trần Đông Thăng nhất thời không đề phòng, lập tức bị văng ra ngoài.
“Mày tìm chết!”
Lần này Trần Đông Thăng giận thật rồi, lập tức rút súng từ bên hông ra, họng súng đen ngòm ngắm chuẩn vào mi tâm Trương Hiên.
“Rầm!”
Đúng vào lúc này, cửa của phòng thẩm vấn bị đá ra.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT