Mấy cái răng trộn lẫn máu tươi bắn ra ngoài.
Ba người còn lại thấy vậy lập tức cầm dao găm lao tới.
“Thằng nhãi con, tao để cho mày tự mình ra tay, nếu mày không muốn sống nữa, thì tao đây đành phải đưa mày đi gặp Diêm Vương vậy.”
Sắc mặt ba người bọn họ cực kỳ hung tợn, tuy rằng bọn họ làm cái nghề này không phải ngày một ngày hai, nhưng người liều mạng như Trương Hiên thì vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp được.
Vì muốn tránh gặp mấy ông bà liều mạng cứu con, mà bọn họ đã cố tình chỉ xuống tay với mấy bé gái, tuy vẫn có người nhà đuổi theo đến, nhưng chỉ cần bọn họ lấy dao găm ra hù dọa, là mấy người đó cũng chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Trương Hiên nhìn lướt qua thì có vẻ yếu ớt, thậm chí khi nhìn kỹ còn thấy được sắc mặt anh tái nhợt như đang phát bệnh, nếu bốn người bọn họ đến cả một người như vậy cũng không giải quyết được, thì sau này biết phải tung hoành sao nữa chứ?
Trong lòng bốn người bọn họ tràn đầy tức giận, phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không lát nữa người bên Công an đến.
Có khi thực sự phải giết gà dọa khỉ, giết chết một đứa, chỉ những người làm bố làm mẹ mới biết quý trọng mạng sống của con, bằng không, việc kinh doanh của bọn họ ở thành phố Đông Sơn cũng không thể làm tiếp được nữa rồi.
“Bỏ đứa nhỏ đó lại, sau đó lập tức ra tự thú!”
Trương Hiên lạnh lùng mở miệng, như thể anh không hề nhìn thấy bọn người kia đang cầm dao găm lao tới vậy.
“Thằng nhãi con, mày nghĩ tao sợ sao? Cùng lắm thì chúng ta cùng đi gặp Diêm Vương, báo danh bang Chân Võ thôi!”
Dứt lời, con dao găm trên tay ba người bọn họ, lập tức lao về phía Trương Hiên, trên mặt bọn họ nở một nụ cười dữ tợn, như thể thấy được cảnh tượng Trương Hiên ngã quỵ trên vũng máu vậy.
“Xem ra các người đều muốn tìm cái chết!”
Trương Hiên nổi giận, mấy tên này quả là táng tận lương tâm, kết cục của mấy bé gái mà bọn người này bắt đều có thể nhìn thấy được.
Những người như vậy, thật sự đáng chết!
Vừa dứt lời.
Trương Hiên lập tức vươn bàn tay ra.
Mây tên này nhìn thấy Trương Hiên tay không xông đến đều lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vang truyền đến từ phía sau.
Trương Hiên có chút do dự, giơ tay nắm lấy con dao, nắm nhẹ một cái, dao găm trên tay đối phương, lập tức ngả ra cuộn lại giống như tờ giấy, Trương Hiên tiếp tục đối mặt với hai ngươi còn lại, giơ chân đá hai cái, sau đó tung một chưởng vào đúng ngực của người thứ ba, đạp một cách vô cùng tức giận.
“Phụt!”
Ba người bọn họ bị đánh văng ra bên ngoài đập vào bức tường cách đó khoảng mười mét, phát ra một tiếng “bùm” vang dội.
Còn tên thứ tư cuối cùng mới vừa lồm cồm bò dậy, lại thấy một màn như vậy xảy ra, đồng tử tên đó lập tức co rút lại.
Mắt trợn trừng mồm há hốc!
“Chuyện này…”
Tên này rốt cuộc là kẻ nào đây?
Rốt cuộc là bọn họ đã chọc phải kẻ nào chứ. App TYT tytnovel.com
Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Phi Huyên cùng Tiểu Liên nằm trên mặt đất, trong mắt anh ta ánh lên một tia sắc lạnh dữ tợn, sau đó anh ta lập tức đứng dậy chạy tới.
Có điều, bóng đen đó còn nhanh hơn nhiều so với anh ta!
“Bùm!”
Kẻ này còn chưa chạm tới được hai đứa nhỏ, mà thân thể anh ta đã bị bay về phía sau cả mấy chục mét, đập mạnh vào tường vang “rầm” một tiếng.
“Bùm!”
Đột nhiên bờ tường bên kia ầm ầm sụp xuống.
Mười mấy tên mặc âu phục đen đang đứng nói chuyện ở phía đối diện, thấy được cảnh này, đều trợn mắt kinh ngạc.
Một đám bốn người kia nhìn thấy có người đến lập tức hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn cách ăn mặc của những người đó, thì biểu tình trên mặt lập tức thả lỏng.
“Ha ha, các anh em, gặp được mấy người thật sự tốt quá!”
Kẻ nọ nói xong, quay đầu lạnh lùng nhìn Trương Hiên: “Tao khuyên mày nên thức thời thì hơn, bỏ lại đứa trẻ ở đây, mày tốt nhất không nên trêu vào bang Chân Võ đâu, không cần phải tự mình mắc sai lầm, để rồi bản thân lại rơi vào họa sát thân.”
Vừa dứt lời, bốn người bọn họ lập tức lui về phía nhóm người mặc âu phục đen.
Chỉ có nhiều người thì mới mang lại cho họ chút dũng khí được.
Trương Hiên thật quá liều mạng rồi.
Chỉ bằng một bàn tay cũng dám bóp chặt lấy dao găm của bọn họ. Đây còn thực sự là con người nữa sao?
Trương Hiên khẽ lắc đầu, xem ra bốn người này không chịu tự thú rồi.
Anh giơ tay ra, cả năm ngón khép lại gần nhau, lập tức lao nhanh về phía trước.
“Bùm!”
Một vụ nổ lớn xảy ra, thấy một làn sóng khí tức đột nhiên được phóng lan ra dài hơn bốn mươi mét.
Bốn người bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trương Hiên không sót giây nào, khi thấy được một màn như vậy, vẻ mặt bọn họ lập tức biến sắc.
Có điều, muốn trốn thoát cơ bản là chuyện không thể, giống như bị khóa lại vậy, bọn họ bị nhốt chặt lại một chỗ.
Làn sóng khí tức ầm ầm lao đến đánh lên bọn họ một cách dữ dội.
Khiến cho bốn người bọn họ bị văng mạnh ra ngoài!
Hơn hết chính là vào lúc này đây, hai chân của bốn người bọn họ đều bị chặt đứt, chặt một đoạn ngay gần đầu gối.
“A!”
Cả bốn tên đều hốt hoảng hét lên.
Vẻ mặt của mấy kẻ mặc âu phục đen ở phía đối diện đều vô cùng kinh hãi.
Làn sóng khí tức... Đây là phim tu tiên võ hiệp sao?
Mẹ nó, rốt cuộc anh có còn là con người không vậy?
Một người đang giơ bàn tay đặt lên lồng ngực, nhưng chợt lại bị người khác tiến đến nhanh chóng ngăn lại.
“Anh làm cái gì vậy?”
Người này khó hiểu nhìn người đang ngăn cản mình, rồi lại nhìn quay ra nhìn bốn người đang ngã sõng soài trên mặt đất, bọn họ lập tức biết được.
Kể từ khi đại ca Mục Vũ Phát qua đời, những người này vẫn tiếp tục đi theo đại ca là Phương Cảnh Minh làm loạn, mà một bộ phận khác đi theo anh tư trước kia mà ra ngoài làm ăn một mình.
“Con mẹ nó anh có biết người kia là ai không!”
Người nọ thấy tên này muốn rút súng, trong lòng không khỏi lo lắng hét lên.
Hét xong, anh ta cẩn thận quan sát Trương Hiên một cái, lập tức thở phào nhẹ nhõm khi thấy Trương Hiên không chú ý đến chuyện bên này.
Người đó nhìn Trương Hiên, càng nhìn lại càng cảm thấy sợ hãi.
Bóng dáng này… thật quen quá!
Đại ca từng liệt kê danh sách những người ở thành phố Đông Sơn mà bọn họ tuyệt đối không thể chọc vào, hình như trong đó có người này thì phải.
“Rầm!”
Từng tiếng nuốt nước bọt vang lên hết lần này tới lần khác, hai mắt của cả đám người này đều trợn trừng mở lớn, dường như họ đã nhận ra được người này rốt cuộc là ai rồi.
“Dẫn bốn tên này tới chỗ Công an, ở đó giải thích khai rõ mọi chuyện cho rõ ràng, vừa lúc giúp anh cả thăm dò ý nghĩ của mấy tên này luôn.”
Trương Hiên ôm hai cô nhóc lên, rồi cười nói: “Phi Huyên, đến lúc tỉnh lại rồi, đừng ở đó mà giả bộ ngủ nữa.”
Lông mày nhỏ của đứa bé khẽ chuyển động, khẽ đến mức khó có thể nhận thấy.
“Ôi trời, bố vẫn thích Tiểu Liên hơn, hay là vứt Phi Huyên vào thùng rác đi!” Trương Hiên cố nén cười mở miệng nói.
“A, bố, bố thật xấu!”
Phi Huyên cuối cùng cũng chịu mở mắt, hai mắt to đẹp đẽ như những viên ngọc rực rỡ rồi cười khúc khích.
Cô bé Tiểu Liên bên cạnh cũng tỉnh dậy, ánh mắt nhìn Trương Hiên ra chiều khó hiểu.
Trong ánh mắt của đứa bé gái này ánh lên một tia tang thương cùng thăng trầm mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.
“Bố, vừa nãy bố thật lợi hại đó nha. Cứ như thế này, ôi, con nhìn thấy trong không trung... cái thứ đó... dù sao cũng vô cùng lợi hại!”
Phi Huyên nghiêng đầu, rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ tuổi, từ vựng vẫn còn hạn chế nhiều, nên cô nhóc không thể diễn tả hết những gì mình thấy được.
“Tất nhiên là bố rất tuyệt rồi!” Lời này của Trương Hiên chọc cho Phi Huyên cười khanh khách không ngừng, ngay cả Tiểu Liên bên cạnh cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
“Bố, khi nào con lớn có phải cũng sẽ giỏi giang như bố phải không?”
Nhóc con nói xong, đôi mắt lại mở to tròn, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.
“Đúng vậy, chỉ cần các con đồng ý giữ bí mật thay bố, bố sẽ dạy lại cho các con!”
Hai nhóc con không biết rằng, trên thế giới này, có biết bao nhiêu người mong mỏi được nghe Trương Hiên nói những lời này.
Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói hết sức nôn nóng của Hạ Mộng truyền đến, nhìn thấy hai đứa nhóc được Trương Hiên ôm lấy, cô vui mừng đến bật khóc mà vội vã chạy đến, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm tới chuyện giày của mình mất rồi không hay.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT