Nghe thấy câu nói của Tiểu Liên, Trương Hiên thiếu chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau.

Còn Hạ Mộng thì lập tức trợn tròn mắt.

“Đúng rồi, bố mẹ đã hôn nhau đâu! Bố mẹ người ta đều hôn nhau mà, sao bố mẹ lại không hôn nhau!”

Nghe thấy bạn thân nhắc nhở, cô bé con vội vàng lên tiếng.

Hạ Mộng trả lời theo phản xạ tự nhiên: “Không được!”

Mới để cho Trương Hiên ôm một cái, Hạ Mộng đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên rồi. Nếu để anh hôn nữa thì sau này đến công ty làm sao cô có mặt mũi nào gặp anh nữa đây?

“Sao lại không thể? Có phải là bố mẹ đã ly hôn thật rồi không?” Đôi mắt to tròn của Hạ Phi Huyên ngấn lệ, cái miệng nhỏ chu ra, giống như có thể òa khóc bất cứ lúc nào.

Hạ Mộng lại lập tức mềm lòng, liếc nhì Trương Hiên, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôn anh thì trong lòng cô lại từ chối ngay.

Không được, bắt mình phải hôn một người không quen thì cô không làm được!

“Bố ơi, lẽ nào bố không cần Phi Huyên nữa hay sao?”

Hạ Phi Huyên nhìn chằm chằm vào Trương Hiên.

Trương Hiên vội vàng nói: “Làm sao có thể? Bố thương Phi Huyên nhất trên đời, sao có thể không cần con được cơ chứ!”

Nghe được lời của Trương Hiên, Hạ Phi Huyên vô cùng vui vẻ, khoa tay múa chân, nhảy nhót vui mừng.

Nhìn thấy con gái mình lại có thể vì một câu nói của Trương Hiên mà vui vẻ đến như vậy, Hạ Mộng cảm thấy hơi ghen tỵ, vội vàng nói: “Mẹ cũng thương con mà, con gái yêu!”

“Vậy tốt rồi, thế bố mẹ mau hôn nhau đi!” Hạ Phi Huyên nhân cơ hội để nhắc lại yêu cầu của mình, cô bé chớp chớp đôi mắt to, rồi lại chăm chú nhìn Trương Hiên và Hạ Mộng.

Hạ Mộng ngây người.

Trương Hiên cũng đứng hình!

Trương Hiên vẫn còn một chút kích động, hai người đã xa xách năm năm, cái ôm vừa rồi đã khiến Trương Hiên nhớ lại cái đêm của năm năm trước, khi Hạ Mộng rời khỏi vòng tay anh, trong lòng anh vẫn còn chút nuối tiếc.

Đối với yêu cầu này của Phi Huyên, Trương Hiên cũng không quá phản đối.

Nhưng còn Hạ Mộng, mặt cô lúc này đang rất ngượng ngùng.

“Vậy thì hôn một cái nhé!” Cuối cùng, Hạ Mộng cũng bị hạ gục dưới đôi mắt to tròn ngấn nước mắt của con gái mình.

Tất nhiên, câu nói này tuy là nói với con gái, nhưng thực ra cũng là nói với Trương Hiên.

Trương Hiên có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập “thình thịch”, giống như một chú hươu nhỏ đang chạy loạn.

Anh thầm tự cười nhạo bản thân, thiên binh vạn mã, mưa bom bão đạn anh còn không sợ, vậy mà đường đường một Trấn Thiên Vương lại trở nên như vậy vì một người phụ nữ.

Hai người run rẩy, giống như các cô cậu thiếu niên mới lớn chưa biết gì, chạm môi nhẹ một cái như chuồn chuồn chạm nước. Một cảm giác mềm mại thoáng qua sau đó đó cả hai đều vội vàng tách ra.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.

Lúc này, cả hai chỉ giống như những cô bé, cậu bé ngây thơ, chứ không phải là Trấn Thiên Vương oai phong lẫm liệt trên chiến trường mà kẻ địch chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật, hay là Tổng giám đốc Hạ Mộng có thể hô mưa gọi gió ở trên thương trường.

Hạ Mộng liếc nhìn Trương Hiên một cái rồi lại nhìn cô con gái đang rất phấn khích của mình: “Vậy được chưa nào? Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, giờ có phải là con nên đi ngủ rồi không? Ngày mai còn phải dậy sớm để đến công viên giải trí nữa! Bố con cũng còn phải đi làm! Được không nào?”

“Vâng! Đi ngủ thôi, ngày mai đi công viên giải trí!”

Cô bé con lắc lắc tay của Trương Hiên sau đó cùng Hạ Mộng đi vào nhà,

Trương Hiên đứng nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, anh có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng và khó chịu của Hạ Hạ.

Hạ Mộng chưa từng thân mật với người đàn ông nào cả!

Biết được tin này, Trương Hiên cảm thấy rất vui vẻ!

Cảm giác này… chính là cảm giác mà anh đã không cảm nhận được suốt năm năm qua.

Trước cửa khu nhà.

Khi Trương Hiên đi ra, ở đây đã có một chiếc xe không biển đỗ sẵn.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng ở bên cạnh ô tô.

Oai phong lực lưỡng! Anh tuấn phi thường!

Người qua người lại đều nhìn anh ta với ánh mắt kiêng nể.

Nhìn thấy Trương Hiên đi đến, người đàn ông cao to lập tức mở cửa xe.

“Đại ca, chuyện anh dặn đã chuẩn bị hòm hòm rồi. Anh xem thử xem!”

Nghe Bạch Hổ nói vậy, hai mắt Trương Hiên lóe sáng, anh nói: “Đến lúc đi gặp Trương Kế Giang rồi!”

“Tôi nay Trương Kế Giang tổ chức lễ mừng thọ.” Bạch Hổ nói. “Hầu hết các nhân vật có tiếng ở thành phố Đông Sơn đều đến tham dự!”

“Ừ!” Trương Hiên nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hôm nay đã định sẵn là một ngày náo nhiệt, các loại xe cao cấp, sang trọng đã đỗ đầy trước cửa chính của khách sạn Đông Sơn. App TYT tytnovel.com

Khi anh đến nơi, em gái Nhược Hi và Thanh Long đã đợi ở đó sẵn rồi.

Trương Hiên đi vào trong, sắc mặt lạnh như băng.

“Anh ơi!”

Trương Nhược Hi vội vàng đi đến cạnh Trương Hiên, ôm chặt lấy tay anh trai mình.

Cô gái trẻ mặc chiếc váy xếp ly màu trắng hiệu Valentino, phối cùng vòng cổ hồng ngọc, nhìn giống như một cô công chúa cao quý.

Trương Hiên và Trương Nhược Hi đứng ở cửa, người nam thì oai phong lẫm liệt, người nữ thì cao quý trang nhã, hai người đi vào, ngay đến nhân viên bảo vệ cũng không dám ngăn cản.

“Anh ơi, hôm nay là tiệc gì vậy?” Cô gái trẻ vô cùng phấn khích, miệng líu lo như chim sơn ca, vết thương trên tay cô ấy đã được Cổ Thành Bắc chữa trị, đã không còn đáng ngại rồi.

“Nhóc con, em quên hôm nay là ngày gì rồi à?” Trương Hiên mỉm cười, không hề trách móc em gái vì đã quên mất ngày giỗ của bố mẹ.

“Xì!”

Trương Nhược Hi hít một hơi, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.

“Nhưng mà, không phải chúng ta nên về nhà làm lễ thắp hương cho bố mẹ hay sao? Đến đây để làm gì?”

Trương Nhược Hi không hiểu nhìn anh trai.

“Nhóc con, hôm nay chúng ta phải để cho cho một số người phải trả giá cho mối thù của bố mẹ rồi!” Trương Hiên xoa đầu em gái, sau đó ngẩng cao đầu, hiên ngang bước vào trong.

“Mối thù của bố mẹ sao ạ?”

Đến giờ này, cô gái trẻ vẫn chưa biết được bố mẹ nuôi bị người ta ép chết, chỉ biết là cái chết của họ có chút kỳ lạ thôi. Hôm nay, cô ấy nghe được anh trai mình nói vậy, thì rất ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe.

Bước vào đại sảnh rộng lớn, bữa tiệc tổ chức rất linh đình, tiệc rượu thịnh soạn, những người thành đạt đang trao đổi thành tựu với nhau

Đây đã thành một quy ước bất thành văn, mỗi dịp chúc thọ một nhân vật tai to mặt lớn nào đấy thì không đơn thuần chỉ là chuyện của một người đó mà còn là dịp để những người thành đạt trao đổi thành tựu, là cơ hội cho các nhân vật nhỏ được giao lưu với các nhân vật lớn hơn.

Trương Phong đang đi tiếp đón khách mời, Vương Thuỵ Thân cũng có mặt.

Có điều, hai người này đều không tập trung, giống như đang có tâm sự gì đó.

Trương Hiên dẫn theo em gái, tìm một chỗ ít người để ngồi. Cô gái trẻ dường như cũng ý thức được sự tình, định nói gì đó, nhưng lại thôi, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tuy nhiên, cô gái trẻ lại quá xinh đẹp, hút mắt, vừa ngồi vào bàn đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng ở thành phố Đông Sơn này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.

Không những thế, Trương Hiên ngồi cạnh Trương Nhược Hi, một con người đã chinh chiến nhiều năm ngoài chiến trường, càng toát lên vẻ oai phong hơn người.

Mọi người đều không dám khinh thường, trong thời gian ngắn, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

“Đó là ai thế? Khí phách thật là oai phong!”

“Không biết được, chắc là ông lớn nào đấy rồi!”

“Không thể nào! Nếu là người trên tỉnh thì đã được mời vào vòng bên trong từ lâu rồi!”

Thân phận thế nào sẽ được mời vào vòng tương ứng như thế. Nếu phải ngồi ở ngoài thế này thì cùng lắm là một người trẻ thành đạt, tuy ở ngoài xã hội cũng có chút địa vị, nhưng vào đến đây thì lại không đáng nhắc đến rồi.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play