“Chẳng phải ở tỉnh đến à? Anh xem sợi dây chuyền trên cổ đứa con gái kia đi?”

Tất cả mọi người nghe thấy vậy, đều đua nhau nhìn về hướng Trương Nhược Hi, cô nhóc phát hiện ra ánh mắt của nhiều người như vậy đang nhìn mình lại càng tỏ ra thận trọng hơn.

“Ôi!” Có người nhận ra sợi dây chuyền đó vội vàng hít hơi lạnh, ngạc nhiên nói: “Đó là… ngọc ruby hình trái tim của Vương quốc Garrad?”

Ngọc ruby hình trái tim của Vương quốc Garrad có giá bán lên tới mười lăm triệu đô la Mỹ, đây là cái giá không phải người bình thường có thể mua được.

Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn nhìn về hướng hai anh em Trương Hiên, cùng lúc biểu cảm bọn họ đã khác hoàn toàn với lúc trước.

“Chắc chắn là ở tỉnh đến rồi, nhưng không ngờ thể diện nhà họ Trương lại lớn đến thế. Hai người này còn trẻ tuổi như thế mà đã có giá trị con người như vậy, chắc hẳn là con cháu của gia tộc lớn rồi.”

“Thật là ngưỡng mộ quá! Không biết tôi có cơ hội đi bắt chuyện với những người cao quý như vậy không, làm quen chút cũng đã tốt rồi.”

“Cũng kỳ lạ thật, rõ ràng là nhân vật có tiếng tăm, lại cứ muốn giao lưu cùng chúng ta, không biết họ có ý đồ gì nữa đây?”

“Có gì đâu mà kỳ lạ, tính cách người ta như thế, hoặc là dựa vào giá trị bản thân người ta nên chẳng thèm vào trong.”

Nghe những người xung quanh bàn tán xôn xao, Trương Hiên không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì. Lúc này, Thanh Long và Bạch Hổ cũng đi đến, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải Trương Nhược Hi và Trương Hiên, như vậy lại càng chứng thực cho những suy đoán trong lòng mọi người nơi đây.

Tính cách Bạch Hổ nóng nảy, nghe những lời bàn tán của đám người này đã muốn ra tay để bọn họ câm miệng, Trấn Thiên Vương đâu phải ai cũng có tư cách mà bình phẩm đâu cơ chứ?

Đám người này chẳng kiêng nể gì cả, đáng đánh lắm!

Bạch Hổ vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị Trương Hiên ngăn lại, nói: “Tìm chỗ nào đó rồi ngồi xuống đi!”

Thanh Long và Bạch Hổ ngay lập tức tìm vị trí bên cạnh ngồi xuống, những người xung quanh tức khắc mỉm cười, sợ sơ suất về phương diện lễ nghĩa với hai người.

Trong suy nghĩ của bọn họ, tuy rằng hai người Thanh Long và Bạch Hổ chỉ là tùy tùng đi theo Trương Hiên, nhưng bọn họ cũng chẳng thể so sánh cùng hai người được.

Một lát sau, cả đám người nhìn Trương Hiên không có ý định nói chuyện với họ, ánh mắt mới dần tản đi.

“Đã nghe gì chưa, vốn tiệc mừng thọ định tổ chức ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên đấy, nhưng chẳng biết ông Chử của nhà hàng ấy chọc tức phải ai nên bị bắt đi rồi.”

“Ôi dào, có phải là tin tức gì mới nữa đâu, không chỉ có ông ta đâu, đến cả anh trai ông ta cũng xảy ra chuyện rồi, nói là cáo bệnh để từ chức đấy.”

“Ông Chử Giang Nhiên ở bên Công an đấy à!”

Mọi người xung quanh lại thi nhau mở to mắt ngạc nhiên, sao lại có chuyện ấy được chứ, cáo bệnh? Chắc đang đùa, tại đắc tội với người khác thì có. Chử Giang Nhiên đang tuổi khỏe mạnh, lại có tiền đồ rộng mở như thế, làm sao có thể cam lòng cáo bệnh lúc này để thôi hết chức vụ được?

Tức thời, mọi người có mặt ở đây lại lầm rầm bàn tán.

Trương Hiên lạnh nhạt ngồi xuống, cứ như anh không hề nghe thấy những lời bàn tán này vậy.

Xem ra Chử Giang Nhiên này cũng là người biết thời biết thế, nếu không cứ đợi đến lúc Trương Hiên anh ra tay rồi thì Chử Giang Nhiên chẳng đơn giản mà cáo bệnh để lui về thế đâu.

Anh để Chử Giang Nhiên lấy lý do cáo bệnh để lui thân, cũng là vì nể mặt lúc còn trẻ, ông ta đã phá vài vụ án lớn quan trọng của thành phố Đông Sơn.

“Nghe nói hôm nay chủ tịch Trương cũng sẽ tuyên bố một thông tin quan trọng.” Bỗng một người lên tiếng nói.

Lời vừa dứt, mọi người ngay lập tức chuyển rời ánh mắt, nhìn về hướng người vừa nói.

Người đó tiếp tục nói: “Rất có thể ông ấy sẽ tuyên bố về việc kết thông gia giữa hai nhà họ Trương và nhà họ Vương.”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng mọi người vang lên. “Dám bàn tán linh tinh chuyện nhà họ Trương tôi, anh muốn chết đấy à?”

Người đang bàn chuyện vừa quay đầu, đã phải chịu ngay cái bạt tai trời giáng lên mặt.

“Bốp!”

Mọi người đều nhận ra được người vừa ra tay là Trương Bằng Trình, con cháu thuộc dòng thứ nhưng cũng rất tài giỏi của nhà họ Trương.

Nhưng con cháu chi thứ, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là chi thứ mà thôi, nên không có quyền thừa kế tập đoàn Trương Thị. Cho dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ nhận lại được câu khen thưởng trong tộc mà thôi. App TYT tytnovel.com

Những người ở đây còn biết một điều rằng, người vừa ra tay đánh người này thích Vương Hi Nhiên, mà đối tượng kết thông gia hai nhà họ Trương và nhà họ Vương được nhắc đến trong lời người bàn tán bị anh ta đánh lúc nãy lại chính là Trương Phong và Vương Hi Nhiên.

Lẽ nào bởi vì Trương Bằng Trình nghe được lời người kia bàn tán về Vương Hi Nhiên, nên anh ta mới tức giận đến vậy?

Một bạt tai còn chưa hết cơn tức giận, Trương Bằng Trình nhấc ghế lên đập vỡ tan nát.

“Anh ơi, anh Bằng Trình sao vậy ạ?” Trương Nhược Hi sợ hãi thốt lên.

Trương Hiên nhìn em gái với vẻ khó hiểu.

“Từ khi bố mẹ xảy ra chuyện, cả nhà họ Trương có mình anh Bằng Trình là đối xử với em tốt nhất.” Trương Nhược Hi giải thích.

“Trương Bằng Trình, cậu đang làm cái gì thế hả? Người đâu, tống cậu ta ra ngoài!”

Ở đây xảy ra chuyện ầm ĩ đến thế, đánh động hết tất cả mọi người bên trong, Trương Phong thấy người gây chuyện lại chính là Trương Bằng Trình thì càng thêm tức giận hơn nữa.

Bây giờ, ở nhà họ Trương còn có luồng ý kiến ủng hộ Trương Bằng Trình lên tiếp quản nhà họ Trương, mà cái ý kiến này lại càng lúc càng được lan truyền rộng.

Suy cho cùng đám người Trương Bằng Trình có thể lôi kéo nhiều người như thế cũng bởi vì quả thật anh ta cũng đã làm rất nhiều cho nhà họ Trương, mà bản thân Trương Phong những năm nay chỉ biết ăn chơi phè phỡn, không có cống hiến gì cho gia tộc, ngược lại còn khiến cho nhà họ Trương phải đi dọn biết bao nhiêu rắc rối thay anh ta nữa.

Trương Phong mỉm cười lạnh lùng, thế thì sao chứ, bố anh ta là Trương Kế Giang, chỉ cần điều này thôi đã quá đủ rồi.

Hơn nữa, lúc này Trương Bằng Trình còn gây chuyện ầm ĩ thế kia, vừa hay cho anh ta một lý do để đuổi Trương Bằng Trình ra khỏi tập đoàn Trương Thị.

“Tống ra ngoài? Trong nhà họ Trương này, ai cũng có tư cách để nói câu ấy, chỉ riêng anh, Trương Phong, anh không có cái tư cách ấy đâu.”

Những người bảo vệ thấy người gây chuyện là Trương Bằng Trình, cũng ngập ngừng không bước lên tiếp nữa.

Ở bên trong nhà họ Trương, Trương Phong có uy thế cao hơn Trương Bằng Trình, nhưng ở bên ngoài lại không như thế.

Trương Hiên dửng dưng nhìn.

“Anh ơi, anh giúp anh Bằng Trình được không? Anh ấy rất thích Vương Hi Nhiên.” Trương Nhược Hi vội vàng ôm lấy cách tay Trương Hiên, nhìn cô nhóc giống như một bé cún con đáng thương vậy.

“Được!”

Trương Hiên cười nhạt.

Trương Bằng Trình, Trương Hiên nhớ lại, lúc còn nhỏ anh với anh ta cũng chơi với nhau rất vui, nhưng sau này lớn lên lại không có giao lưu nhiều với nhau nữa.

Chẳng ngờ, lúc anh gặp khó khăn, Trương Bằng Trình vẫn có thể đối xử tốt với Nhược Hi như cũ, đã như vậy, người này cũng không cần thiết phải chết nữa.

“Một tên công tử chỉ biết có ăn chơi, quần là áo lượt thì có tư cách gì mà đuổi tôi đi. Chỉ dựa vào anh là con trai của Trương Kế Giang thôi hay sao?”

“Làm cách nào mà bố của anh trở thành người chưởng quản của nhà họ Trương, không phải anh đã quên mất rồi đấy chứ?”

“Cả đám bè lũ xu nịnh, chẳng có năng lực gì. Nếu như không phải các người đi làm con chó săn cho nhà họ Lâm thì nhà họ Trương đã sớm hất các người ra rồi.”

Cái chết của Trương Thiên Lâm đến tận lúc này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng sự việc này đã trở thành cấm kị của nhà họ Trương. Hôm nay, câu chuyện này lại một lần nữa được Trương Bằng Trình nói ra, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt bất thường.

“Câm miệng!”

“Trương Bằng Trình, mày muốn chết có phải không!”

Điều cấm kị trong gia tộc mà lại bị niềm tự hào của gia tộc không kiêng nể gì mà nói ra như vậy, ngay lập tức khiến cho ánh mắt tất cả những người xung quanh đều biến sắc.

“Hôm nay tôi muốn xem xem, là ai còn nói Trương Kế Giang tôi không xứng làm người chưởng quản của nhà họ Trương?”

Đúng lúc đó, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ truyền thống đủng đỉnh đi tới, theo sau ông ta là cả một đám đông người vây quanh như những vì sao đang quay xung quanh mặt trăng vậy. Cảnh tượng ấy lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông.

“Chưởng quản Trương!”

“Là chưởng quản Mạnh!”

“Còn có cả chưởng quản Vương nữa!”

Những người xung quanh Trương Hiên kích động đứng cả lên, nếu như không phải lúc này thời cơ không đúng, bọn họ đã sớm đi lên trước để chào hỏi rồi.

Trong số mười mấy người đứng bên cạnh Trương Kế Giang, có một người đang lạnh nhạt nhìn xung quanh, bỗng cảm giác được một ánh nhìn phóng đến.

Ông ta nương theo hướng tia nhìn, thấy được khuôn mặt Trương Hiên. Mới chỉ hơi di chuyển, nhân lúc mọi người có mặt ở đây không để ý đến, Mạnh Vị Nhiên đã bước nhanh đến trước mặt Trương Hiên.

“Mạnh Vị Nhiên ra mắt cậu Trương.”



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play