“Anh vẫn còn định nói dối tôi, nói anh chỉ là một người bộ đội bình thường. Nếu không tôi sẽ lập tức… lập tức…”
Hạ Mộng đột nhiên phát hiện, hình như cô chẳng có gì có thể uy hiếp được Trương Hiên, nên có hơi hạ giọng.
“Rốt cuộc thì anh là ai?”
Hạ Mộng không phát hiện rằng, khi cô nói câu này, giọng điều giống như đang cầu xin vậy.
Trương Hiên ngây người ra, không ngờ rằng, Hạ Mộng lại còn có dáng vẻ như này, nhưng anh đã ngay lập tức hiểu ra.
Tất cả đều và vì con gái, hiện giờ, có bao nhiêu người muốn tiếp cận Hạ Phi Huyên, đâu phải Hạ Mộng không biết. Nếu như Trương Hiên là người xấu, có ý đồ không tốt với mẹ con họ, thì Hạ Phi Huyên vốn chẳng có chút năng lực phản kháng nào.
“Tôi không nói dối cô, tôi thực sự là một người bộ đội, nhưng đơn vị quân đội của tôi là Trấn Võ Quân.”
Tôi chính là Trấn Thiên Vương!
Trương Hiên thầm nói trong lòng, tôi đâu có nói dối cô, Trấn Thiên Vương thì cũng là bộ đội trong Trấn Võ Quân. Tôi có nói như thế thì cũng chẳng có gì sai cả.
Trương Hiên cảm thấy mình nói như vậy là đủ rồi, không ngờ rằng, sau khi nghe anh nói xong, Hạ Mộng lại ngây người ra, tròn mắt nhìn Trương Hiên.
Trấn Võ Quân! Nhân tài của đất nước! Bức tường thành thép của nước H!
Thế nhưng, ngay lập tức, Hạ Mộng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Dù anh có là người trong Trấn Võ Quân thì tại sao anh chỉ cần nói một câu mà lại có thể khiến ông Chử phải nhượng bộ cơ chứ?”
Trương Hiên khẽ cười, Hạ Mộng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười dịu dàng của anh, thì chỉ muốn tiến đến, chạm vào mặt anh một cái.
Cô rất ghét dáng vẻ này của Trương Hiên.
“Cũng không có gì to tát cả, lúc tôi còn trong quân ngũ, trong một lần thi hành nhiệm vụ đã cứu được một người, mà người này lại có quyền định đoạt được Chử Giang Nhiên có thể tiếp tục giữ chức vụ của mình hay không.”
Không đợi Hạ Mộng kịp ngạc nhiên, Trương Hiên đã nói tiếp: “Tuy nhiên, đây cũng chỉ là loại quan hệ một lần duy nhất mà thôi. Cũng không phải là ân nghĩa cứu mạng, nên nếu làm phiền nhiều thì cũng không còn tình nghĩa gì nữa.”
Hạ Mộng đột nhiên hiểu ra, thì ra là vậy.
Thảo nào, võ công của Trương Hiên lại tốt như vậy. Người của Trấn Võ Quân mà, có thể không giỏi được sao?
Thảo nào, ngay đến một người có danh tiếng lẫy lừng như ông Chử lại vẫn sợ Trương Hiên một phép, hóa ra là do Trương Hiên có ơn cứu cấp trên của ông Chử.
Tất cả khúc mắc của Hạ Mộng đã được tháo gỡ. Lúc này, cô mới thở phào một cái.
Thế nhưng, cô lại trừng mắt lên: “Vậy sao anh không ghi vào trong sơ yếu lí lịch thế? Cứ phải tỏ ra thần bí như thế làm gì?”
Trương Hiên điềm đạm cười: “Tôi đâu cần phải cho cả thế giới biết tôi là người của Trấn Võ Quân đâu phải không?”
Có điều, chỉ cần anh đặt chân đến biến giới thì tự nhiên sẽ có nhiều người nhận ra.
“Tôi đi đây!” Đến giờ rồi, Trương Hiên đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
“Được. Ngày mai là cuối tuần, anh đừng quên là phải đến sớm một chút đấy nhé!” Hạ Mộng nói.
Vừa rồi, Trương Hiên đã hứa với Phi Huyên và Tiểu Liên là sẽ dẫn hai đứa đi công viên giải trí chơi, nên hai cô nhóc mới chịu đi ngủ sớm.
Ngay sau đó, khi Trương Hiên quay người rời đi thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Phi Huyên, có phải là bố mẹ của cậu đã ly hôn rồi không?”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở sau cánh cửa.
“Không có đâu, bố tớ làm ngành khảo cổ, ban đêm phải đi làm đấy. Ban ngày mới thời gian chơi với chúng ta!” Hạ Phi Huyên nói giọng bà cụ non.
“Trông không giống đâu. Cậu xem thử xem, tớ chưa thấy bố mẹ cậu ôm nhau bao giờ cả. Tớ thấy ở trên ti vi ấy, vợ chồng lấy nhau rồi thì phải ở cùng nhau rồi ôm nhau, hôn nhau nữa cơ!”
Tiểu Liên chớp chớp đôi mắt to tròn, gia đình cô bé mới xảy ra chuyện, nên cô bé không muốn bạn thân của mình cũng rơi vào hoàn cảnh như thế.
Hạ Phi Huyên nghiêng nghiêng đầu, hình như là con bé chưa từng thấy bố mẹ mình ôm nhau thân mật bao giờ.
Sau đó…
“Oa… oa!”
Thính lực của Trương Hiên cực tốt, khi hai đứa nhỏ ra khỏi giường, anh đã cảm thấy có chuyện không ổn rồi, định nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn chậm một bước.
“Tôi đi trước đây, mai gặp nhé!:
Phải nhanh chóng đi thôi, nếu không thì không kịp mất.
“Anh đứng lại đã, dỗ xong Phi Yên rồi hẵng đi!”
Hạ Mộng rất phiền lòng, trước đây, con bé rất nghe lời đấy, nhưng từ khi có Trương Hiên xuất hiện, tuy con bé vui vẻ hơn, nhưng lại trở thành một đứa trẻ theo đúng nghĩa.
Tất cả sự ngây thơ, hồn nhiên, vô lo vô nghĩ đều ùa về hết.
Hạ Mộng vừa vui mừng lại vừa phiền muộn, cô là mẹ đẻ mà lời nói lại không bằng một người ngoài như Trương Hiên.
“Nhà tôi còn có việc, ngày mai hãy nói đi!”
Trương Hiên vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra ngoài.
“Phi Huyên, tớ nói rồi mà, bố mẹ cậu ly hôn rồi. Cậu mau gọi bố về đi, mẹ cậu nhiều tiền như vậy mà, tại sao bố cậu vẫn phải ra ngoài làm việc!”
Tiểu Liên đổ thêm dầu vào lửa, tự nhủ nhất định phải giúp được bạn thân của mình. App TYT tytnovel.com
Trương Hiên đúng là đau đầu rồi, sao trẻ con bây giờ lại khôn ranh như thế?
“Oa… oa!” Hạ Phi Huyên nhìn thấy cảnh tượng này thì càng khóc to hơn.
Lần này thì ngay đến Hạ Mộng cũng đã nghe thấy rồi, cô lập tức kéo Trương Hiên lại: “Anh quay lại ngay cho tôi!”
Trương Hiên bất đắc dĩ: “Tôi mà ở lại thì cô sẽ hối hận đấy.”
Dựa theo tình hình này, đoán chừng, anh và Hạ Mộng phải thực hiện hết mấy điều mà hai đứa nhóc kia đã nói thì hai đứa mới yên tâm.
Trương Hiên thì rất vui vẻ đấy, thậm chí còn có chút mong chờ, nhưng Hạ Mộng thì sao? Làm sao Hạ Mộng có thể chấp nhận ôm ấp một người đàn ông “lạ lẫm” được chứ?
Trương Hiên tốt bụng nhắc nhở.
Đường đường là Trấn Thiên Vương mà lại phải dùng cách như này để ở cạnh phụ nữ.
Hạ Mộng nghĩ là Trương Hiên đang từ chối nên liếc mắt nhìn anh: “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ hối hận.”
Năm giây sau đó…
Hạ Mộng hơi đỏ mặt.
“Mẹ ơi, mau lên, ôm bố đi!”
Hạ Phi Huyên vội vàng hối thúc, vẻ mặt đầy mong chờ.
Hạ Mộng nhìn Trương Hiên cầu cứu, Trương Hiên xua tay, tỏ ý là mình cũng lực bất tòng tâm, đây là do cô ấy tự dây vào mà.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hiên như vậy, Hạ Mộng cũng phát bực, nhưng sắc mặt cô lại đỏ thêm một chút.
“Tiểu Liên cũng ở đây. Bố mẹ cũng biết ngại mà, hôm khác đi thôi!”
Hạ Mộng thật hối hận khi đã gọi Trương Hiên quay lại.
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa mới nói như vậy, sắc mặt của con gái lập tức thay đổi, nước mắt lại chực trào ra,
“Cô chú ơi, cháu buồn ngủ rồi, hai người có chuyện gì thì mau đi làm đi!”
Tiểu Liên vừa nói vừa cố ý ngáp một cái sau đó đi về phỏng ngủ của Hạ Phi Huyên.
Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Mộng cũng lập tức đỏ ửng.
“Được rồi!”
Phi Huyên kéo tay của Hạ Mộng, rồi đi đến trước mặt Trương Hiên: “Bố, bố ôm mẹ đi, con giao mẹ cho bố đấy!”
Trương Hiên nhìn Hạ Mộng, cô cũng chỉ đành gật đầu một cái.
Lúc này, Trương Hiên cảm thấy như mình đang được bay lên trời vậy, anh đưa tay ra, ôm Hạ Mộng vào lòng…
Cảm giác này, vẫn giống như năm năm trước, mềm mại, dịu dàng khiến anh không lưu luyến không quên, anh chỉ hận không thể ôm chặt lấy Hạ Mộng vào lòng.
“Anh làm ra vẻ một chút cho giống là được rồi. Nếu dám động chạm gì tôi sẽ trừ một tháng tiền lương của anh đấy!”
Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Mộng vang lên bên tai, Trương Hiên mới kịp thời phản ứng, nhanh chóng bước ra khỏi cảm giác của mình.
“Được rồi, mau đi ngủ thôi nào. Ngày mai chúng ta còn đi đến công viên giải trí nữa.”
Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Hạ Mộng đỏ ửng, cô định chuyển sự chú ý của con gái sang chuyện khác.
Hạ Phi Huyên nghe thấy công viên giải chỉ, thì ngay lập tức bị phân tâm, đôi mắt long lanh to tròn tràn đầy sự háo hức.
Trương Hiên và Hạ Mộng đều thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong rồi.
“Còn chưa hôn mà!”
Giọng nói của Tiểu Liên vang lên từ trong phòng ngủ.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT