“Bốp!”

Một âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên.

Ả đàn bà kia ngã nhào ra đất, ôm lấy má, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Trương Hiên giơ tay lên, định tát thêm một cái nữa.

“Đừng mà, bố ơi!”

Ngay lúc này, Hạ Phi Huyên ôm lấy chân của Trương Hiên, năn nỉ.

“Mày… mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không? Đồ tiện chủng…” Ả đàn bà nói, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

Ả ta vừa nói, vừa giơ tay lên, rõ ràng, cái tát của Trương Hiên vừa rồi chưa đủ khiến cô ta thấy sợ mà lại còn hung hăng hơn, sắc mặt cũng rất dữ tợn.

Dáng vẻ hung dữ của cô ta khiến cho Phi Huyên sợ hãi, con bé nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch.

“Bốp!”

Lại một tiếng giòn tan vang lên.

Ả đàn bà kia bị hất văng ra xa, gãy mấy mấy cái răng, máu chảy dọc theo khóe miệng của cô ta.

“Nếu cô còn tiếp tục ăn nói hỗn xược, tôi sẽ giết cô luôn đấy!”

Trương Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao.

Lúc này, trên người Trương Hiên đã hiện lên một luồng sát khí, ả đàn bà kia khẽ rùng mình, cô ta như đang ở trong một chiến trường lạnh lẽo, toàn thân run rẩy, dường như cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Thậm chí, ánh mắt độc ác của cô ta cũng đã biến mất.

Cô ta cảm giác được, người đàn ông này, sẽ thật sự dám giết cô ta.

“Bố ơi, bố đừng đánh nhau có được không? Cô này là mẹ của bạn Tiểu Liên, Tiểu Liên là bạn thân của con! Hai người đừng đánh nhau có được không?

Hạ Phi Huyên hoảng sợ, hình như đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hiên như vậy đôi mắt mở to đầy vẻ sợ sệt.

Lúc này, Hạ Mộng mới lấy lại tinh thần, vùng ra khỏi vòng tay của Trương Hiên, vội vàng ôm con gái vào trong lòng.

“Phi Huyên, con đừng sợ!”

Vừa rồi, cô ấy giống như vừa bước qua ranh giới của cái chết.

Chiếc xe kia chỉ còn cách cô ấy một phân thôi, nếu như nói người phụ nữ này không cố ý thì cô ấy tuyệt đối không tin.

Cô vẫn còn nhớ hình như người phụ nữ này là một bà mẹ đơn thân, không có công ăn việc làm gì nhưng lại tiêu tiền rất mạnh tay, dù là ô tô hay túi xách thì cô ta đều mua phiên bản giới hạn.

Có điều, cô và người phụ nữ này không hề có thù oán gì thì phải, vì sao cô ta lại muốn giết cô?

Vừa nãy, nếu như không có Trương Hiên ở đây, có lẽ cô đã mất mạng rồi.

Cô có chết hay không thì không có sao hết, nhưng còn con gái của cô thì sao?

Cô chính là người thân duy nhất trên đời này của con bé.

“Bốp!”

Ngay sau đó, một chuyện vô cùng bất ngờ xảy ra, Hạ Mộng đột nhiên quay người lại, tát cho người phụ nữ kia một cái.

Mặc kệ khuôn mặt của người phụ nữ kia đã sưng vù.

Lúc này, có tiếng mở cửa vang lên, một bé gái loạng choạng đi ra khỏi chiếc xe Porsche 911, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô bé òa lên khóc.

Hạ Phi Huyên nhìn thấy vậy thì lập tức chạy đến.

“Tiểu Liên, đừng có khóc! Khóc rồi thì không còn là em bé ngoan nữa đâu!

Tiểu Liên ôm chặt Hạ Phi Huyên, khóc như mưa: “Phi Huyên, cậu bảo bố với mẹ cậu đừng đánh mẹ của tớ nữa được không?”

“Tiểu Liên ơi, cậu đừng khóc, bố mẹ tớ sẽ không đánh mẹ cậu nữa đâu!” Cô bé con nghiêm túc đồng ý.

Tiểu Liên vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Phi Huyên, đi đến bên cạnh người phụ nữ kia, ôm cô ta vào lòng, nói: “Mẹ ơi, đừng đánh nhau nữa có được không?”

Trương Hiên hơi giật mình, không ngờ một người phụ nữ kia phách lối như thế, nhưng con gái cô ta lại rất hiểu chuyện.

Ai ngờ được, ngay sau đó, tất cả mọi người lại một lần nữa sững sờ.

“Bốp!”

Chỉ kịp nhìn thấy, ả đàn bà vung tay tát mạnh một cái, Tiểu Liên phải nhận cái tát này, con bé không kịp phản ứng gì, lập tức ngất lịm đi.

“Cút đi, đừng có gọi tao là mẹ! Sao mày lại là con gái, nếu không phải tại mày thì tao có thể thành ra nông nỗi này được cơ chứ?”

Người đàn bà kia không hề có chút cảm động nào mà trong mắt chỉ đầy sự oán hận và cay độc.

Cô ta trút hết tức giận lên người con gái, một cái tát còn chưa đủ, mặc kệ Tiểu Liên đang hôn mê, cô ta giơ một chân lên định đạp con mình thêm một cái.

Không ai có thể lường trước được cảnh tượng này.

Nhưng chính vào lúc này, một bóng người hiện lên, chân của ả đàn bà kia còn chưa hạ xuống, thì cả người đã văng ra xa.

“Bịch!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, ả đàn bà nặng nề rơi xuống đất, cả người bị rơi lăn lóc.

Lúc này đây, không có ai đồng tình ả đàn bà này, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô ta đầy căm phẫn.

Loại đàn bà như vậy, không đáng để thương hại.

“Tiểu Liên, cậu sao rồi?” Hạ Phi Huyên hoảng sợ, cô bé con chạy đến bên cạnh bạn thân, đau lòng khóc lóc thảm thiết.

Trương Hiên đi đến, bế bé Tiểu Liên đang hôn mê lên, đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, kéo tay áo của Tiểu Liên lên. App TYT tytnovel.com

Ngay lập tức, sát ý của anh nổi lên.

Không chỉ có anh, mọi người xung quanh đều không kìm được tức giận, trừng mắt nhìn người đàn bà kia.

Trên tay của Tiểu Liên có rất nhiều vết bầm tím, là dấu vết của dây trói và vất đánh của gậy.

Sau khi cởi bỏ quần áo của cô bé, quả nhiên, trên người cô gái nhỏ toàn là vết thương. Ngoại trừ khuôn mặt và đôi bàn tay, thì trên người cô bé không hề tìm được một chỗ nào lành lặn cả.

“Tiểu Liên, Tiểu Liên ơi!” Sau khi Hạ Phi Huyên nhìn thấy như vậy, cô bé con vô cùng hoang mang, sợ hãi, còn nghĩ rằng bạn thân của mình đã chết rồi.

Hạ Mộng rất đau lòng, cô vội vàng bế Tiểu Liên vào lòng: “Trương Hiên, anh bế Phi Huyên đi, chúng ta cùng nhau đi khám bác sĩ.”

Cô gái nhỏ này thực sự rất đáng thương, còn bé như vậy đã bị mẹ của mình ngược đãi và hành hạ.

Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn ả đàn bà kia, đây có còn là người nữa không?

“Đợi chút, bọn tôi cũng đi luôn!”

Không ngờ rằng, vào lúc này, mọi người xung quanh đều động lòng trắc ẩn.

Sau đó, một đoàn người đông đúc kéo nhau đi về phía bệnh viện.

Ả đàn bà lạnh lùng nhìn theo bóng của đám người Trương Hiên, ánh mắt đầy sự oán hận, độc ác.

“Tao sẽ khiến chúng mày chết không được yên thân!”

Cô ta nói rồi lôi điện thoại ra, bấm một dãy số.

Sau khi đến bệnh viện, mọi người mới biết được, tổn thương trên người của bé Tiểu Liên còn nghiêm trọng hơn những gì họ đã thấy.

Ngay cả vị bác sĩ hành nghề lâu năm, khi làm kiểm tra cho Tiểu Liên cũng không kìm được nước mắt.

“Không được! Chúng ta phải báo cảnh sát! Không thể để bé Tiểu Liên ở cùng với người đàn bà độc ác kia được!”

Một vị phụ huynh tức giận lên tiếng.

Ngay sau đó, ở bên ngoài có tiếng ồn ào vọng vào.

Một lát sau, có tiếng bước chân đi về phía này vang lên.

“Là người của chính quyền.”

Một người lên tiếng khi nhìn thấy quần áo đồng phục trên người họ.

Nhìn thấy người đi đầu, Trương Hiên nhíu mày, cười nhạt một tiếng.

“Ai là Hạ Mộng?”

Người dẫn đầu lạnh lùng nói.

“Là tôi đây, các anh có chuyện gì không?”

Hạ Mộng bế Hạ Phi Huyên vẫn đang nức nở, bước ra nói.

“Có người báo án nói rằng cô buôn bán trẻ con, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”

Người kia liếc nhìn Hạ Mộng một cái, ánh mắt khá bất thường, vừa nói vừa lấy ra chiếc còng tay, bước lên một bước.

Thế nhưng, ngay sau đó, những người này đều sững sờ khi nhìn thấy bé Tiểu Liên đang nằm trên giường bệnh.

“Đây là…”

Là ai độc ác như thế? Ai lại đối xử với một đứa trẻ như thế kia?

Người của cơ quan công an nổi giận, sao lại đối xử với một đứa trẻ như vậy? Đây còn là người không?

Đúng là không bằng cả súc vật!

Mấy người xung quanh lập tức nhao nhao, tranh nhau kể lại chân tướng sự việc, người bên công an càng nghe càng tức giận.

Người dẫn đầu đi đến trước mặt Hạ Mộng, cúi đầu xin lỗi: “Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô! Chúng tôi nhất định sẽ bắt người đàn bà kia chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Mấy người xung quanh vừa nhìn theo bóng các anh công an, vừa bàn tán khen ngợi xôn xao.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play