Ban đêm.
Ở khách sạn Mộng Hải Lam Thiên.
Trương Hiên bế Hạ Phi Huyên, còn Hạ Mộng thì bế Tiểu Liên vừa mới tỉnh dậy.
Từ đằng xa đã có thể thấy được Mạnh Vị Nhiên và Vương Hải đang đứng chờ ở cửa
“Anh Trương, tổng giám đốc Hạ!”
Mạnh Vị Nhiên nhìn thấy Trương Hiên, cuối cùng cũng thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã có thể vứt bỏ.
“Tiểu Liên ơi, thịt ở đây ăn ngon lắm luôn đấy!”
Hạ Phi Huyên nhìn thấy bản thân tỉnh lại thì rất vui vẻ, nhưng lại không nhận được sự nhiệt tình đáp lại.
Hạ Mộng đau lòng nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình: “Tiểu Liên, lát nữa cháu muốn ăn gì, cứ nói với cô nhé.”
“Cháu cảm ơn cô.” Tiểu Liên khách sáo nói.
Trương Hiên nhìn Hạ Mộng một cái, bọn họ có thể cảm nhận được sự kháng cự của Tiểu Liên.
“Tiểu Liên, bố cậu đâu rồi? Bố tớ về rồi này, chắc bố cậu cũng sắp về thôi!”
Hạ Phi Huyên an ủi bạn thân.
Quả nhiên, câu nói này đã có tác dụng, trong mắt Tiểu Liên ngập tràn khát vọng.
Trong lớp học, Hạ Phi Huyên và Tiểu Liên chơi thân với nhau nhất là bởi vì hai cô bé có cùng cảnh ngộ, từ nhỏ cả hai đều chưa từng được gặp bố.
Mọi người chào hỏi nhau xong, Mạnh Vị Nhiên bèn dẫn bọn họ vào phòng Vip.
Hạ Mộng nhíu mày, không biết có phải cảm giác không, nhưng cô luôn cảm giác được mỗi khi Mạnh Vị Nhiên nhìn Trương Hiên, ánh mắt của ông ấy…
Ánh mắt này không giống như khách khí mà giống như là… sợ hãi.
Đúng lúc này, Hạ Mộng không ngờ Tiểu Liên lại vùng ra khỏi vòng tay của cô, chạy về phía đại sảnh.
“Bố, bố ơi!”
“Hả?” Trương Hiên cảm thấy hoài nghi, sao có thể thế được? Bọn mới đang nói đến chuyện này, thế nào mà trong nháy mắt, bé Tiểu Liên đã tìm thấy bố của mình rồi?
Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Trương Phong mới đi ra từ nhà vệ sinh, thì đột nhiên thất một cô bé gái lao vào lòng của anh ta.
“Con cái nhà ai thế này? Gọi lung tung cái gì thế?”
Trương Phong cảm thấy bực mình, trong người lại có sẵn chút hơi men, anh ta định giơ chân lên đạp một cái.
“Dừng lại!”
Ngay sau đó.
Một bóng người bất chợt đến cạnh Trương Phong.
Trương Hiên đạp một cái.
Trương Phong giống như bị va vào tàu hỏa, bay ngược ra ngoài, lồng ngực đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
Mạnh Vị Nhiên chạy theo sau, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì đứng ngây người.
Như vậy là Trương Hiên đắc tội Trương Phong rồi phải không?
“Muốn chết à!”
Trương Phong nổi giận đùng đùng, vừa định đánh trả, nhưng ngẩng lên nhìn thấy mặt của Trương Hiên thì sợ run lên.
Nỗi kinh hoàng ngày hôm đó, anh ta vẫn còn nhớ rõ, nên bất giác nhìn xung quanh, bạn của Trương Hiên rất kinh khủng, anh ta sợ Bạch Hổ đang ở chỗ nào đấy, ngay lập tức sẽ xông đến ngay. App TYT tytnovel.com
Vương Thuỵ Thân ngồi trong phòng Vip nghe thấy có tiếng động thì cùng mấy người bụng phệ khác đi ra ngoài.
Vương Thuỵ Thân nhìn thấy Hạ Mộng, sau đó lập tức chuyển hướng sang phía Trương Hiên.
Sau khi thấy anh, ánh mắt anh ta chợt lóe sáng.
“Chú Trương, chú đừng đánh bố cháu!” Một tiếng bịch vang lên, Tiểu Liên quỳ sụp xuống, tình cảnh thê thảm của người mẹ, con bé vẫn còn nhớ rất rõ.
Hạ Mộng chạy đến, bế Tiểu Liên lên, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Liên, đây là bố của cháu sao?”
Tiểu Liên hào hứng gật đầu: “Đúng ạ. Đây chính là bố của cháu, cháu từng thấy ảnh của bố trong ví của mẹ.”
Vừa nói, ánh mắt của Tiểu Liên vừa có chút buồn buồn: “Mẹ cháu nói bố không cần hai mẹ con cháu nữa.”
“Con nhóc kia, đứng có mà nói lung tung, ai là bố của mày? Tao còn chưa lấy vợ đâu đấy!”
Nếu là lúc trước, anh ta nhất định giơ chân đá một cái rồi, nhưng nhìn thấy Trương Hiên nên anh ta cũng bớt ngông cuồng hơn.
“Tiểu Liên không nói lung tung, mẹ còn nói tên bố là Trương Phong! Bố chính là bố của con đúng không?”
Tiểu Liên nói, ánh mắt chất chứa đầy hi vọng.
Nhưng đúng lúc này, một gã bụng phệ đi về phía Hạ Mộng.
“Người đẹp, em là gái phục vụ của phòng nào đây? Hôm nay, em theo anh nhé, bao nhiêu tiền nào, anh đây chi được hết!”
Ông ta ta vừa nói, vừa đưa tay ra, định sờ soạng Hạ Mộng.
“Bịch!”
Trương Hiên không nói câu nào, đá một cái, tên bụng phệ bay văng ra ngoài, đập người vào tường, tạo ra một tiếng “uỳnh” thật lớn!
“Thằng nhãi, mày có biết tao là ai không? Dám đánh tao? Mày không muốn sống nữa à?” Tên béo quát lên.
“Bịch!”
Trương Hiên lại đá thêm một cú, bức tường phía sau tên béo liền đổ sụp.
Tên béo sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào, vội vàng bò ra bên ngoài.
Trương Hiên không thèm để ý đến tên béo kia nữa mà quay sang Trương Phong.
Trương Phong phát hiện ánh mắt của Trương Hiên thì vô cùng sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau.
“Con nhóc, mẹ của mày là ai?”
“Diệp Tinh Mai!”
“Hả?” Trương Phong nhảy dựng lên giống như mèo bị dẫm phải đuôi.
Trương Hiên nhíu mày, có lẽ anh cũng đã hiểu được tám chính phần câu chuyện này rồi.
“Mày chính là đứa con hoang mà ả đàn bà đê tiện kia đẻ ra đấy à?”
“Khốn khiếp! Sao mày còn chưa chết? Tao cho cô ta nhiều tiền như thế, cô ta cũng đã đồng ý sẽ bỏ cái thai rồi cơ mà!”
Trương Phong gào thét, không để ý rằng, ở đối diện, ánh mắt của cô bé con đang mờ dần đi.
“Im mồm ngay!”
Hạ Mộng ôm chặt Tiểu Liên vào lòng, nổi giận nói với Trương Phong.
Cô chưa từng thấy một người nào vô trách nhiệm, lại còn trả tiền để người mẹ giết chết đứa con của mình.
Trên thế giới này lại có loại người như vậy sao?
…
“Thằng nhãi kia, mày đừng có chạy! Ông mày về rồi đây, không phải mày rất giỏi đánh hay sao? Để ông mày xem mày giỏi đến đâu nào!”
Ngay lúc này, tên béo kia dẫn theo mấy chục người quay trở lại.
Tên béo kia cười khẩy, dáng vẻ rất kiêu ngạo, ngông cuồng.
“Ông mày sống ở cái thành phố Đông Sơn này bao nhiêu năm, lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy!”
Mấy chục người đứng chật kín đại sảnh, tên béo nhìn chằm chằm vào Trương Hiên, ánh mắt đầy căm hận.
“Cút ra đây, quỳ xuống xin lỗi ông mày, ông mày còn xem xét có tha mạng cho mày không, còn không thì…”
Trương Hiên nhíu mày, muốn anh quỳ xuống xin lỗi?
Ngoài bố mẹ và sư phụ của anh ra, trên đời này còn có người nào có tư cách nhận sự quỳ gối của anh đây?
“Bằng không thì sao đây?”
Trương Hiên lạnh lùng nhìn tên béo.
“Xem ra là mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Đánh cho tao, đánh đến chết! Có chuyện gì thì ông đây sẽ lo trọn gói cho bọn mày!”
Vừa nói, ông ta vừa hung hăng nhìn về phía Hạ Mộng: “Dẫn con đàn bà kia vào trong phòng cho tao, không làm được thì ngày mai, chúng mày cứ đợi làm mồi cho cá sấu đi!
“Ở cái thành phố Đông Sơn này, tuy ông mày đây không phải cứ muốn gió là được gió, muốn mưa là được mưa, nhưng vẫn không có kẻ nào dám không nể mặt tao vài phần đâu!”
Tên béo cười vang, giống như đã có thể thấy được cảnh tượng Trương Hiên bị đánh cho phải quỳ gối xin tha mạng rồi tự tay dâng Hạ Mộng lên cho mình.
“Vậy là anh muốn chết rồi!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Trương Hiên.
Ngay sau đó, một bóng người lóe lên, Trương Hiên nắm lấy cổ tên béo, nhấc bổng anh ta lên.
Mọi người đều ngây ra khi nhìn thấy cảnh tượng này, tên béo này cũng phải nặng ít nhất là một tạ, nhưng Trương Hiên lại có thể nhấc bổng anh ta lên chỉ bằng một tày, giống như chẳng tối chút sức lực nào.
Trương Hiên nhìn tên béo, mặt lạnh như băng, lửa giận ngút trời, anh ghét nhất kẻ nào lấy người nhà của anh ra để uy hiếp.
Trong con mắt anh, Hạ Mộng chính là người nhà của mình.
Chỉ với việc anh ta muốn động chạm vào Hạ Mộng, thì đã đủ lý do để Trương Hiên giết chết tên béo này rồi.
“Thằng nhãi, khách sạn Mộng Hải Lam Thiên này là địa bàn của ông mày, mày dám ra tay hay sao?”
Sau đó, anh ta gườm mắt nhìn đám người kia: “Còn đứng ngây ra đây làm gì? Mau nổ súng cho tao! Giết nó!”
Những người bảo vệ kia lúc này mới kịp phản ứng, người nào người lấy vội rút súng ra, chĩa hết về phía Trương Hiên.
Tên béo nhe răng ra ca cười: “Thằng nhãi, mày có gan thì đừng có mà thả ông mày xuống!”
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT