Trương Hiên bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào phòng làm việc của Hạ Mộng.

“Tổng giám đốc Hạ, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Hạ Mộng lạnh lùng nói: “Trương Hiên, anh phải hiểu rõ, tôi mời anh đến đây để làm việc, không phải mời anh đến để nói chuyện yêu đương tán tỉnh các cô gái trẻ!”

“Tiểu Phương còn chưa học hết cấp ba, tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm xã hội gì, tôi không muốn cậu thân thiết với con bé quá!”

Nghe Hạ Mộng nói vậy, Trương Hiên cảm thấy rất ảo não, chuyện quái quỷ gì thế này?

Anh và Tiểu Phương? Làm sao có chuyện này được cơ chứ?

Nếu những thế lực thù địch bên ngoài mà chứng kiến cảnh tượng này nhất định há hốc mồm mất thôi.

Một người đã từng xông pha bao nhiêu trận mạc, trước này chưa từng choáng váng và hay run sợ trước kẻ địch như Trấn Thiên Vương lại có lúc bị người ta nói cho đến mức thảm hại như thế.

Hạ Mộng lên giọng giáo huấn một lúc, đột nhiên chuyển giọng điệu: “Chuyện tối hôm qua, cảm ơn anh nhé!”

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy con gái mình cười vui vẻ như thế. Trước đây, con gái cô cũng biết cười, nhưng những nụ cười đó không xuất phát từ trái tim mà hầu hết chỉ như một sự an ủi dành cho một người làm mẹ như cô mà thôi.

Tuy còn nhỏ, nhưng con bé đã rất hiểu chuyện, khi con bằng tuổi con bé, sự ngây thơ trong sáng, vô lo vô nghĩ thuộc về độ tuổi của con bé dường như đã bị con bé chủ động khóa chặt bên ngoài cánh cửa sổ rồi.

Hạ Mộng có thể nhìn thấy được điều này, vì thế, trái tim cô càng đau đớn hơn. Cô ấy hối hận đã sinh ra Phi Huyên để con bé đi theo cô, trước giờ, con bé chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là vui vẻ.

Thế nhưng, đêm hôm qua, nhờ có sự xuất hiện của Trương Hiên, con gái của cô đã mở cánh cửa đó ra.

Cũng đã năm năm rồi, đối với sự thay đổi đột ngột này của Hạ Mộng, Trương Hiên vẫn cảm thấy chưa quen.

“Không cần khách sáo, tôi cũng rất vui khi có thêm một cô con gái đáng yêu như vậy.”

Trương Hiên cười nói, nghĩ đến chuyện ở cùng cô gái nhỏ tối hôm qua, trên mặt Trương Hiên bất giác xuất hiện một nụ cười chưa từng thấy trước đây.

Hạ Mộng đột nhiên nói với vẻ ngại ngùng: “Có chuyện này… tối nay, anh có thể cùng tôi đi về nhà một chuyến được không?”

Trương Hiên nghe thấy thế, tự nhiên thấy vui vẻ nên đồng ý luôn.

Một ngày làm việc bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh.

Trương Hiên lái xe, đưa Hạ Mộng đến nhà trẻ của Phi Huyên. Do đã hẹn từ trước nên Trương Hiên vào trong đón cô bé.

Khi Trương Hiên đi đến cửa lớp của Phi Huyên, tình cờ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đứng ở cửa chờ.

Đôi chân dài nuột nà, nét mặt thanh tú và làn da trắng ngần khiến cô gái này trở nên rạng rỡ mà không cần bất kỳ loại mỹ phẩm nào.

Tất cả các ông bố đến đây đón con đều không kìm được lòng mà ngắm nhìn cô gái này.

Thế nhưng, Trương Hiên lại có thể nhìn thấy khía cạnh mà người khác không nhìn thấy.

Cô gái này từng học công phu, hơn nữa, công phu cũng rất khá.

Nhịp thở của cô gái này có tiết tấu, nhất định là luyện thập theo phương pháp hô hấp nào đó.

Cô gái này nhất định không thiếu tiền, bộ quần áo cô ta đang mặc trông rất bình thường nhưng đều là thiết kế của Quách Ngọc Quần. Chắc hẳn là cô ta đã cố tình cắt bỏ nhãn hiệu độc quyền của Quách Ngọc Quần đi rồi.

Quách Ngọc Quần mà biết được, nhất định sẽ rất phiền lòng đây.

“Xin hỏi, anh cần tìm ai?” Nhìn thấy Trương Hiên, cô gái vội vàng lên tiếng, giọng nói lanh lảnh như chim sơn ca ở trong thung lũng vắng.

Trương Hiên có thể cảm nhận rõ tiếng thở gấp gáp của những người đàn ông khác đang ở đây.

“Bố ơi!”

Trương Hiên nghe thấy gì đó, còn chưa kịp trả lời thì Hạ Phi Huyên đã dang tay, chạy đến nhào vào lòng của Trương Hiên.

“Cô giáo Tô. Đây là bố của con, con kể với cô rồi đấy ạ. Bố con mới đi công tác cùng đoàn khảo cổ trở về. Sau này, bố con không đi nữa! Sau này Phi Huyên cũng có bố rồi, không còn là đứa con hoang nữa!”

Cô bé con rất vui vẻ, rất hãnh diện, giống như muốn tuyên bố với cả thế giới vậy. App TYT tytnovel.com

Tô Nam bất giác nhìn người đàn ông này một cái, khách sáo nói: “Thật ngại quá, xin hỏi anh tên gì ạ?”

“Trương Hiên!” Anh nói rồi đưa tay ra.

Sau đó, mới kịp thời phản ứng được, đây không phải doanh trại quân đội, anh làm như thế, sợ rằng con gái người ta sẽ không thích.

Không ngờ rằng Tô Nam cũng không để ý mà rất tự nhiên, đưa tay ra bắt tay Trương Hiên.

Sau khi tiếp xúc, Trương Hiên càng khẳng định chắc chắn phán đoán của mình.

Bàn tay cô gái này rất mềm, nhất định là đã từng luyện nhuyễn cốt công. Có lẽ là do lo sợ người khác nhìn ra cô ta từng luyện võ công.

“Thật ngại quá, anh Trương, tôi phải gọi điện xác nhận lại một chút!”

Cô ta nói rồi gọi điện cho Hạ Mộng. Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt cô ta có hơi áy náy, khiến cho người ta cũng không đành lòng nổi giận.

Mấy giây sau, Tô Nam kết bạn Wechat với Trương Hiên, sau đó cho anh vào nhóm của lớp.

“Sau này, có chuyện gì tôi sẽ thông báo trên nhóm này. Nếu có chuyện cần phụ huynh của các bé phối hợp, mong anh Trương đây phối hợp với chúng tôi!” Tô Nam khách sáo nói.

Trương Hiên mỉm cười gật đầu.

Ra đến bên ngoài, cô bé con vội vàng bò vào trong xe, sau đó, lên giọng với Hạ Mộng: “Mẹ ơi, mẹ lái xe đi, con muốn ngồi cạnh bố cơ!”

Hạ Mộng cảm thấy rất phiền muộn, nhưng nghe con gái nói thì vẫn ngoan ngoan ngoãn đi về ghế lái xe.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ ô tô vang lên rất lớn, một chiếc Porsche 911 đang lao nhanh đến, không có dấu hiệu chậm lại chút nào.

Nếu như bị chiếc xe này đâm phải, Hạ Mộng nhất định sẽ bỏ mạng.

Ngay lập tức, Trương Hiên đưa tay, kéo Hạ Mộng vào lòng, rồi thuận thế đẩy chiếc xe đi ra xa một cách nhẹ nhàng không ai hay biết.

Chiếc xe kia đang rồ ga, bị chệch hướng thì đâm thẳng vào hàng rào xanh bên cạnh.

“Rầm!”

Chiếc xe Porsche 911 trị giá hơn bốn tỷ đồng đã dừng máy.

Cô bé con sợ đến mất hồn, mãi đến khi nhìn thấy bố đã kéo mẹ vào lòng, thì mới yên lòng.

Lúc này, Trương Hiên đang rất tức giận, nhưng đồng thời, tâm trí cũng run lên, bởi tay của anh đang chạm vào làn da mềm mại của Hạ Mộng.

Trương Hiên ôm Hạ Mộng trong lòng, có thể đoán được cô ấy cũng chưa đến năm mươi cân nữa, cảm giác người phụ nữ trong lòng anh thật nhỏ bé. Mùi thơm cơ thể của cô ấy bay vào mũi của anh, khiến nhịp thở của Trương Hiên gấp gáp hơn.

Đúng lúc này, cửa chiếc xe Porsche 911 mở ra, một người phụ nữ trang điểm bắt mắt loạng choạng bước ra bên ngoài.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta nổi giận đùng đùng chạy đến.

“Các người không có mắt à! Đứng giữa đường mà không nhìn xe à? Có phải là chán sống rồi không?”

“Các người có biết xe của tôi đắt tiền lắm không hả? Bọn dân đen chết tiệt!”

Ả đàn bà kia nhanh chóng đi đến, không nói thêm câu nào, đưa tay lên, định tát Hạ Mộng một cái, cô ta nhìn Hạ Mộng, ánh mắt đầy tức giận.

Trương Hiên hơi nhíu mày, đưa tay ra chặn tay của cô ta lại, lạnh lùng nói: “Thiếu chút nữa là cô đâm vào người ta rồi, có biết không hả? Có phải là cô nên xin lỗi người ta trước hay không?”

“Xin lỗi?” Ả đàn bà kia nghe vậy thì cười lớn, giơ một tay khác lên, chỉ vào Hạ Phi Huyên đang đứng cạnh Trương Hiên.

“Một đám nghèo kiết xác, có sống cũng chỉ là lãng phí lương thực! Còn mày nữa đấy, đồ tiện chủng!”

“Tao không những muốn đánh mà còn muốn bọn mày quỳ xuống, nếu không tao nhất định không cho bọn mày đi!”

Cô bé con sợ đến mức quên luôn thế nào là trốn đi.

Lúc này, ánh mắt của Trương Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo…



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play