Nhìn thấy ánh mắt của Trương Hiên đang ở trên người Hạ Mộng, Vương Hải nhanh chóng đưa mắt trở lại Hạ Mộng.

“Tổng giám đốc Hạ, cô thấy… có được không?”

Vương Hải thận trọng hỏi.

Trước khi anh ta đến, chủ tịch dặn đi dặn lại rằng anh ta phải nhận được sự tha thứ của Trương Hiên, nếu không anh ta cũng không cần quay về nữa.

Hạ Mộng sao lại không muốn có hàng chất lượng tốt như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được, được! Giám đốc Vương, anh thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều. Một lát nữa, chúng ta phải cùng đi ăn cơm rồi mới được đi.”

Nghe những lời này của Hạ Mộng, Vương Hải thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Trương Hiên, khi nhìn thấy Trương Hiên cũng gật đầu mới nói: “Không cần đâu, chuyện này vốn dĩ là lỗi của chúng tôi, may mà tất cả chỉ là hiểu lầm, hơn nữa chủ tịch Mạnh của chúng tôi vẫn đang đợi tôi đi công tác về.”

“Ăn, nhất định phải ăn, cùng lắm là chúng tôi đã mời. Chủ tịch Mạnh của chúng tôi nói trước đây là do anh ấy sai. Tối nay ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên, tất cả đều do anh ấy đãi, xin cô và anh Trương nhất định phải đến.”

Hạ Mộng xấu hổ khi nhìn thấy cảnh này, nói nhỏ: “Giám đốc Vương, chuyện này… tình hình kinh tế của công ty…”

Vương Hải nghe xong, vội vỗ ngực nói: “Giám đốc Hạ muốn vay tiền sao? Cô nói đi, bao nhiêu tiền, chủ tịch Mạnh nói, chuyện của cô sau này đều sẽ là chuyện của chúng tôi, chỉ cần có thể giúp thì chúng tôi đều sẽ tận tình giúp đỡ.”

Nói xong, anh ta đắc ý nhìn Trương Hiên, cảnh này bị Tiểu Phương ở một bên nhìn thấy, trong lòng cũng suy đoán riêng.

Hạ Mộng: “…”

Tất cả mọi người: “…”

Hạ Mộng sững sờ, có phải chủ tịch Mạnh uống nhầm thuốc rồi không?

“Không, giám đốc Vương, anh hiểu lầm rồi. Ý tôi là, có thể phải mất một khoảng thời gian thì mới trả được tiền cho công ty của anh.”

Nghe vậy, Vương Hải vội vàng nói: “Cô Hạ, cô quá khách sáo rồi. Chủ tịch Mạnh của chúng tôi nói chuyện này vốn dĩ là lỗi của chúng tôi. Những hàng hóa này chỉ là một chút lời xin lỗi gửi đến cô mà thôi.”

“Cô Hạ, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về trước!”

Tiểu Phương bước đến bên cạnh Trương Hiên nói với một giọng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: “Anh Trương, anh thật sự quá giỏi!”

Trương Hiên cười với Tiểu Phương.

Thế nhưng Hạ Mộng lại sửng sốt, số lượng hàng lớn như vậy mà lại giao ngay, nhà họ Mạnh hào phóng như vậy từ bao giờ thế?

Giây tiếp theo, ánh mắt của những nhân viên tập trung xung quanh chị ấy thay đổi và có chút mơ hồ.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Hiên nhíu mày.



Tập đoàn Đông Thuỵ.

Văn phòng tổng giám đốc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào!”

Vương Thuỵ Thân hét lên, ngẩng đầu lên, ra sức xoa cái trán, lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi.

“Tổng giám đốc, anh của ngài xảy ra chuyện rồi.”

Giám đốc bộ phận kinh doanh bước vào và nói nhỏ vào tai Vương Thuỵ Thân.

Khi nghe thấy điều này, đôi mắt của Vương Thuỵ Thân đông cứng lại, anh ta cúi đầu im lặng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

Giám đốc bộ phận kinh doanh kính cẩn đứng sang một bên, không dám ra mặt.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Một lúc sau, Vương Thuỵ Thân bất lực nói.

“Mặc dù anh trai tôi hung hăng phách lối, nhưng anh ấy vẫn còn có thể phân biệt tốt xấu. Anh ấy không bao giờ trêu chọc những người không nên trêu chọc. Ai đó đã lừa anh ấy rồi.”

Nghe những gì Vương Thuỵ Thân nói, giám đốc bộ phận kinh doanh trả lời: “Tôi nghe nói, anh Vương đã đến Ức Mộng Hiên, sau đó bị bên Công an bắt được.”

“Ức Mộng Hiên sao?” Vương Thuỵ Thân hơi nhướng mày: “Công ty của Hạ Mộng, xem ra anh tôi vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn. Anh ấy vẫn muốn tranh quyền điều hành công ty với tôi.” App TYT tytnovel.com

“Nhưng sự việc này không phải là thông tin quan trọng gì. Trước đây không phải anh ấy luôn đi trêu chọc Hạ Mộng sao? Trước đây chưa từng xảy ra vấn đề gì, tại sao lần này lại…”

Vừa nói xong, Vương Thuỵ Thân bỗng ngập ngừng hỏi: “Có phải nhà họ Hạ ra tay không? Vương Hi Nhiên đính hôn với Trương Phong. Anh Chu và nhà họ Trương có quan hệ tốt nên đáng lẽ không có vấn đề gì xảy ra mới đúng…”

Giám đốc bộ phận kinh doanh nói: “Tôi đã gọi cho anh Chử rồi. Bên kia có việc bận, khi tôi tìm đến bên Công an, bên đó cũng cố tình tránh gặp tôi. Tôi sợ… tổng giám đốc phải tự mình gọi điện đến đó một lần thử xem sao.”

Nghe được câu này, trong mắt Vương Thuỵ Thân lóe lên vẻ nghiêm nghị.

Anh ta lấy điện thoại di động ra và bấm số.

“Có phải anh Chử không? Ha ha, là tôi, Thuỵ Thân đây, tối nay anh có rảnh không? Tôi đang đợi anh ở bên chỗ Mộng Hải Lam Thiên…”

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, Chử Giang Nhiên ở bên kia đã chặn lời anh ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh Vương, đêm nay tôi còn có một vụ phải xử lý. Trong khoảng thời gian này có thể tôi sẽ không rảnh. Bữa khác đi, bữa khác tôi mời tổng giám đốc Vương đến ăn tối nhé.”

Nói xong thì cúp điện thoại ngay lập tức.

Sắc mặt Vương Thuỵ Thân nhất thời thay đổi, đột nhiên ném điện thoại xuống đất, hét lớn: “Nội tình bên trong nhà họ Vương vẫn còn chưa đủ vững chắc, nếu không, ai dám động đến nhà họ Vương của tôi cơ chứ!”

Giám đốc bộ phận kinh doanh ở một bên trở nên im lặng.

“Đưa tôi chiếc điện thoại của anh!”

Giám đốc bộ phận kinh doanh nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Vương Thuỵ Thân lấy điện thoại di động và bấm một dãy số.

Anh ta cố gắng làm cho giọng nói của mình có chút vui vẻ: “Em trai, đêm nay ở Mộng Hải Lam Thiên, anh làm chủ mời em ăn cơm.”

“Anh hai là vì chuyện của anh cả, đúng không?”

Trong điện thoại là giọng nói của Trương Phong.

“Em cũng biết à?”

Vẻ mặt của Vương Thuỵ Thân thay đổi. Xem ra lần này mặt mũi của nhà họ Vương nhất định là mất sạch rồi.

Trương Phong bên này cười khổ nói: “Vương Hi Nhiên làm ầm ĩ ở đây, anh hai, không phải là em không muốn giúp, em đã gọi điện thoại rồi, chuyện này là ý của trong tỉnh.”

“Chuyện lần này của anh cả có chứng cứ rất rõ ràng, bên trong tỉnh cũng đã lên tiếng rồi, nếu có ai tham gia chuyện này thì cũng bị bắt lại. Ở bên chỗ em, mấy người bên Công an rất cứng miệng, không thể hỏi han gì hết.”

“Anh cả hẳn là đã xúc phạm người nào đó, hay là như vậy đi, tối nay em làm chủ, mời anh qua xem xét một chút.”

Khi Vương Thuỵ Thân nghe thấy điều này, lông mày của anh ta càng nhíu chặt hơn.

“Vậy thì cảm ơn em trai, đây là chuyện của nhà họ Vương chúng ta, vẫn là để tự anh làm thì hơn.”

“Được rồi, sau này đều sẽ là người một nhà, phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, hẹn gặp lại tối nay!”

Anh ta cúp điện thoại ở bên kia.

Vương Thuỵ Thân cúp điện thoại, nói với giám đốc bộ phận kinh doanh: “Không phải anh quen với giám đốc bộ phận kinh doanh của Ức Mộng Hiên sao? Đi thăm dò một chút xem sao?”

Trong văn phòng.

Trương Hiên và Tiểu Phương đã hoàn thành công việc của họ và đang trò chuyện, bên trong, Hạ Mộng thò đầu ra, nhìn thấy cảnh này thì hơi cau mày.

Hù dọa Tiểu Phương khiến cô ấy nhanh chóng quay trở lại chỗ của mình.

“Tiểu Phương, tài liệu mà chị yêu cầu em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Không phải em vừa mới gửi cho chị sao?”

“Chị đang nói về tài liệu của một công ty khác cơ mà!” Giọng điệu của Hạ Mộng vô tình trở nên nặng nề hơn.

Tiểu Phương lè lưỡi: “Chị ơi, em mới đưa cho chị ba phút trước rồi đó.”

Hạ Mộng xấu hổ khiển trách: “Trong giờ làm việc, không được tự ý rời khỏi chỗ làm việc.”

Sau đó chị ấy khiển trách Trương Hiên: “Còn anh, tôi trả tiền không phải để cho anh ngồi uống trà đọc báo, đi vào đây cho tôi.”

Hạ Mộng xoay người trở lại chỗ ngồi, véo mạnh mình, thầm nói, mình bị sao vậy? Làm sao lại tức giận như vậy khi nhìn thấy Tiểu Phương và Trương Hiên nói chuyện với nhau cơ chứ?



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play