“Bố ơi, con có xinh không?”

Hạ Phi Huyên vui vẻ nhào vào lồng ngực của Trương Hiên, vươn bàn tay nhỏ của cô bé ra rồi ôm lấy cổ Trương Hiên.

Lúc này, trên mặt Trương Hiên nở nụ cười tươi rói.

Anh bế Hạ Phi Huyên lên, ôm vào trong ngực.

Cô nhóc kia mềm nhũn, thơm vô cùng.

“Bố, sao bố mãi không về, con nhớ bố lắm.”

“Bố có biết rằng những đứa trẻ khác có cả bố lẫn mẹ, nhưng con thì không. Họ đều nói rằng con là một đứa con hoang, con rất buồn về điều đó.”

“Mỗi lần họp phụ huynh, đều là dì đi thay, mẹ bận quá, mẹ của các bạn khác cũng bộn bề công việc nhưng bọn họ vẫn đi, sắp tới bố có đi được không?”

“Bố ơi, bố sẽ không bỏ con và mẹ nữa chứ?”

Hạ Phi Huyên hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cô bé ôm chặt lấy cổ Trương Hiên, vì sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất.

Lúc này, Trương Hiên mới lộ ra vẻ dịu dàng: “Bố sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con, sẽ không đi nữa, có được không?”

Ôm cô nhóc trong ngực, từ một nơi nào đó trong lòng Trương Hiên vô cùng cảm động.

Hai người nói xong thì đi sang một bên ngồi chơi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trước mặt, nước mắt của Hạ Mộng rơi xuống.

Chưa bao giờ con gái cô hạnh phúc như hôm nay, nụ cười của nó cũng chưa bao giờ ngọt ngào như hôm nay.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô đã hoảng hốt.

Lẽ nào, cô thực sự muốn tìm một người bố cho Phi Huyên sao?

Nghĩ đến một ngày hạnh phúc như vậy, Hạ Mộng đột nhiên khao khát có được nó.

Đột nhiên, cô “ai da” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Vừa rồi, khi cô nghĩ đến việc kết hôn, người đàn ông hiện lên trong đầu cô chính là Trương Hiên.

Lắc đầu nguầy nguậy, cô gạt ý tưởng ngớ ngẩn này ra khỏi đầu.

Cô và Trương Hiên mới quen nhau mấy ngày, sao có thể có suy nghĩ như vậy được chứ?

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Phương kéo người chị họ đang đờ đẫn sang một bên, sầu não nói: “Chị ơi, chị đang làm cái gì vậy?”

Nhờ anh Trương đóng giả bố của Phi Huyên, cũng thật thiệt thòi cho chị họ, dù gì thì anh Trương cũng chỉ là nhân viên của chị họ, trong quá trình làm việc thì nói gì cũng được, lỡ một ngày nào đó người này nghỉ việc thì sao?

Nghe vậy, Hạ Mộng cũng có chút ngẩn ngơ: “Nhưng Phi Huyên đã lâu không được vui vẻ như vậy, chúng ta cứ làm như vậy trước đi.”

Tiểu Phương nhìn thoáng qua Hạ Phi Huyên rồi gật đầu bất lực.

Sau khi ăn bánh sinh nhật, Trương Hiên và Tiểu Phương đang chuẩn bị đi về.

Nhưng đã xảy ra một chuyện khiến người ta vô cùng lúng túng!

Không ngờ, khi Hạ Phi Huyên nhìn thấy Trương Hiên chuẩn bị đi về, cô bé bỗng ôm chặt lấy chân Trương Hiên và khóc, khiến trái tim Trương Hiên tan chảy ngay lập tức.

“Có chuyện gì vậy, Phi Huyên?”

“Bố ơi, bố không cần con và mẹ nữa sao?”

Trương Hiên sửng sốt: “Sao lại thế? Bố yêu cả mẹ và con mà!”

Hạ Phi Huyên tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của anh: “Nhưng tại sao bố vẫn rời đi?” App TYT tytnovel.com

“Bố…” Trương Hiên trầm mặc: “Đêm nay bố còn có việc, ngày mai bố về gặp con, có được không?”

Không ngờ cô bé trước nay đều nghe lời anh giờ lại hoàn toàn nổi loạn, lắc đầu lia lịa.

“Không đâu, con muốn ngủ cùng bố mẹ!”

Trương Hiên sững sờ, kinh ngạc nhìn Hạ Mộng, làm sao bây giờ?

Hạ Mộng cũng trợn tròn mắt, cô chỉ muốn làm cho con gái vui vẻ, nhưng những chuyện phía sau này, những yêu cầu của con gái khiến cô cũng đứng hình rồi.

“Phi Huyên, bố bận việc, để ngày mai rồi bố về với chúng ta nhé?”

Hạ Mộng nhanh chóng giải thích.

“Con không muốn!”

Lúc này, Hạ Phi Huyên vô cùng cứng đầu: “Người khác được ngủ cùng bố mẹ, con cũng muốn được như vậy.”

Hạ Mộng nghe vậy thì nói theo bản năng: “Không được!”

Hạ Phi Huyên vừa nghe nóng nảy: “Tại sao lại không được?”

Sau đó, cô bé lộ ra vẻ tủi thân: “Người khác làm được, tại sao con lại không làm được? Con không phải là máu mủ ruột thịt của hai người sao?”

Nói đến đây, những tủi thân trong đôi mắt của cô gái bé bỏng đã hoàn toàn biến thành nước mắt.

Trương Hiên ngây người!

Hạ Mộng chết lặng.

Chuyện không ngủ cùng nhau sao lại biến thành chuyện không phải máu mủ ruột thịt được sao? Đây là logic gì chứ?

Hai người liếc nhau một cái.

Đối với Trương Hiên thì không thành vấn đề, trong lòng anh vẫn có một chút mong đợi nhỏ, nhưng Hạ Mộng thì khác, vẻ mặt đầy xấu hổ.

“Phi Huyên, không phải là bố không ngủ với chúng ta, mà là bố thật sự rất bận công việc.”

“Không phải con đã xem những video khảo cổ đó sao? Tất cả bọn họ đều làm vào buổi tối.”

“Bởi vì ma chỉ xuất hiện vào ban đêm sao?”

Khi cô bé nói, trên mặt hiện ra một chút sợ hãi.

Lời nói của Hạ Mộng cuối cùng cũng chuyển hướng sự chú ý của con gái, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy được rồi, bố, ngày mai bố nhất định phải tới đó!”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Phi Huyên chùng xuống, vẻ mặt không vui, trong mắt tích trữ nước mắt, như thể nó có thể vỡ bờ bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy cuối cùng cô bé cũng được an ủi, Trương Hiên gần như bỏ chạy ra ngoài.

Anh linh cảm rằng một lúc nào đó cô nhóc này có thể có những ý tưởng khác quái gở hơn, điều đó sẽ khiến anh càng thêm xấu hổ.

“Anh Trương, đợi tôi với!”

Tiểu Phương chưa bao giờ nhìn thấy một Trương Hiên như vậy.

Trong suy nghĩ của cô, anh Trương luôn luôn là một người có sắc mặt không đổi kể cả khi thấy núi Thái Sơn sụp đổi, không ngờ lại bị một cô gái nhỏ hơn vài tuổi đánh bại, nở nụ cười theo sau.

Nhìn thấy bóng lưng của Trương Hiên, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng lạnh đi, ý anh là gì, anh cảm thấy sợ khi ở bên cô sao?

Sau đó, cô chợt tỉnh táo lại, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Cô và Trương Hiên vốn là hai người không có gì liên quan với nhau, Trương Hiên sợ hãi trước suy nghĩ không ngừng của con gái cô cũng là chuyện bình thường.

Trở lại biệt thự.

Cổ Thành Bắc đang thiền trong sân để điều chỉnh hơi thở.

Tuy nhiên, em gái Nhược Hi chỉ nhìn xem một cách chán nản.

Nhìn thấy Trương Hiên trở về, Nhược Hi cuối cùng cũng nở một nụ cười trên mặt.

“Không ngờ cậu cũng sẽ đi tìm việc làm cơ đấy!” Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt truyền đến.

Không biết từ khi nào, Cổ Thành Bắc đang ngồi thiền điều chỉnh hơi thở đã đứng lên rồi.

Sau đó anh ta đi đến trước mặt Trương Hiên, sờ mạch của Trương Hiên.

Một lúc sau, sắc mặt của anh ta càng thêm thận trọng: “Ít nhất trong vòng một tuần tới, cậu đừng dùng nội lực, nếu không vết thương của cậu càng nặng hơn.”

Trong trận chiến đó, đối thủ là ngũ đại chí tôn cấp bậc cường giả của nước M, cho dù có mạnh như Trương Hiên cũng không thể bình yên vô sự đợc.

Lục phủ ngũ tạng của anh đều bị thương.

Trương Hiên gật đầu, ý bảo mình biết rồi.

Buổi tối, khoanh chân ngồi xếp bằng, tập lại những động tác kỳ quái mà ông già đã dạy cho anh cả mười lần, lúc này cảm giác nóng trong bụng nhẹ đi rất nhiều.

Ngày hôm sau.

Khi đến công ty, người của tập đoàn Mạnh thị đã giao hàng đến từ trước.

Hạ Mộng và đám người Trương Hiên kinh ngạc nhìn họ.

Đây là hàng chục nghìn sản phẩm.

Cho dù với khả năng gia công của nhà họ Mạnh đi chăng nữa thì ít nhất cũng cần ba ngày mới làm xong được.

Ngay lập tức Hạ Mộng đã nghĩ đến việc Mạnh thị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, sau đó vội vàng đến mở nó ra.

Nhưng ngay khi vừa mở ra đã bị sốc bởi chất lượng hàng hóa.

Hàng hóa bên kia gửi đến không chỉ đáp ứng yêu cầu của cô, mà còn vượt xa so với yêu cầu của khách hàng của cô.

Vệ sĩ của Mạnh Vị Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của Trương Hiên, điều này là do ông chủ đã chi rất nhiều tiền và nhờ những người bạn tốt giúp đỡ nên hàng hóa mới có thể được chuẩn bị chỉ trong một đêm như vậy.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play