Trong thang máy.
Hạ Mộng như vẫn đang nằm mơ, dáng vẻ ngơ ngác khiến cho trong đôi mắt của Trương Hiên đầy vẻ dịu dàng vô hạn.
Năm đó, anh cũng như thế này, bị nét mặt này của cô thu hút.
“Sao vậy?”
Trương Hiên cố tình giả vờ như không biết gì, anh hỏi:
Hạ Mộng ngơ ngác nói: “Lúc tôi vừa mới vào, Mạnh Vị Nhiên tỏ thái độ vô cùng ngạo mạn, ông ta tìm mọi cách thoái thác việc hợp đồng, ông ta còn gợi ý bảo nếu tôi muốn tiếp tục thực hiện hợp đồng thì hãy đi tìm Vương Thuỵ Phàm.”
“Nhưng, sau khi Mạnh Lỵ con gái ông ta bước vào, cô ta bảo Mạnh Vị Nhiên thay đổi ý của mình.”
“Bọn họ muốn tiếp tục thực hiện hợp đồng, như vậy không phải quá tốt sao?” Trương Hiên nghi hoặc.
“Đúng vậy, nhưng tôi và Mạnh Lỵ không có giao tình gì cả.”
Hạ Mộng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, vốn dĩ cô đang cầu xin nhà họ Mạnh giải quyết công việc.
Nhưng, biểu cảm của Mạnh Lỵ.
Trông, sao… lại giống như đang cầu xin cô tiếp tục thực hiện hợp đồng vậy?
Chuyện này, thực sự quá kỳ quái!
Cô không thể nghĩ thông được!
Trương Hiên khuyên: “Bất kể có như thế nào, giải quyết xong xuôi được mọi việc là tốt rồi!”
Cũng tại lúc này, điện thoại của Trương Hiên vang lên, anh nhận máy.
“Anh, nhà họ Trương hành động rồi!”
Bên kia truyền đến giọng nói cung kính của Thanh Long.
“Gì cơ?”
“Hình như bọn họ muốn ra tay với Lâm Thành Quý, sau đó vu oan cho anh.” Thanh Long nói, trong giọng nói anh ta mang theo sự tức giận.
Trương Hiên cười khẩy, đúng là chó không thể thay đổi được thói ăn bẩn, sau đó anh cúp máy.
Ngay sau đó, điện thoại của Hạ Mộng lại vang lên.
Sau mười mấy giây, sắc mặt cô thay đổi, trở nên vô cùng bối rối.
Trương Hiên thấy vậy, trong lòng tràn đầy sự trân trọng: “Sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Trương Hiên, đôi mắt Hạ Mộng bỗng sáng lên.
“Trương Hiên, tôi đối xử với anh như thế nào?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Mộng nhìn chằm chằm vào Trương Hiên, giống như đang xem xét điều gì đó.
Trương Hiên dịu dàng cười: “Ân nặng như núi!”
Nghe thấy vậy, Hạ Mộng đảo mắt, không vui nói: “Trong số những người đàn ông mà tôi biết, chỉ có anh là đáng tin cậy một chút, giúp tôi làm một được không?”
“Chuyện gì?”
Mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng anh đã thầm đồng ý, bất kể Hạ Mộng có yêu cầu gì, anh cũng đều sẽ làm.
Hạ Mộng nghe thấy vậy, vui mừng nói: “Làm bố của con gái tôi, được không?”
Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy sự mong đợi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Trương Hiên bỗng cảm thấy có chút trở tay không kịp, đây là… Hạ Mộng đang cầu hôn anh sao?
Trương Hiên thừ người ra.
Thấy vẻ mặt của Trương Hiên, Hạ Mộng chợt ý thức được rằng bản thân đã biểu đạt sai ý, cô đỏ mặt, xấu hổ nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đã đồng ý với con gái tôi rằng sẽ đưa bố của con bé trở về cho con bé vào sinh nhật lần này của con bé.”
Trương Hiên đau lòng nói: “Cô muốn nhờ tôi giả làm bố của con bé sao?”
“Bố ruột của con bé đâu? Không phải cô bảo anh ta đến là được sao.”
Nghe thấy những lời này của Trương Hiên, vốn dĩ Hạ Mộng vẫn đang ngại ngùng, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt liền thay đổi.
Sắc mặt lạnh lùng, như thể rơi vào ngục băng Cửu U Minh vậy.
“Anh, rốt cuộc có giúp hay không? Việc anh không nên hỏi, thì đừng hỏi.”
Hạ Mộng lạnh lùng nói.
Trương Hiên không ngờ Hạ Mộng thay đổi nhanh như vậy, anh gật đầu: “Được, cô cần tôi làm gì?”
Nghe thấy Trương Hiên đồng ý giúp đỡ, sắc mặt của Hạ Mộng mới tốt hơn một chút.
“Con gái tôi tên là Hạ Phi Huyên, trước đây tôi từng nói với con bé rằng bố con bé đã ra nước ngoài để làm khảo cổ, năm nay mới quay về…”
Hạ Mộng bắt một chiếc xe, sau khi ngồi vào thì dặn dò Trương Hiên.
Trương Hiên gật đầu không ngừng, ghi nhớ tất cả những gì Hạ Mộng nói.
Về đến nhà, Tiểu Phương vừa mở cửa, một thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm đột nhiên rơi vào tầm mắt.
Lúc này, tình yêu của Trương Hiên trào dâng, anh nhìn cô bé con trước mặt, anh có một cảm giác yêu thích không thể nói ra thành lời.
“Giá như, tôi thật sự là bố của con bé, thì tốt biết bao!”
“Í, chú siêu nhân? Chú đến để thăm cháu ạ?”
Sau đó, Hạ Phi Huyên nhìn thấy Trương Hiên, đôi mắt to tròn long lanh toả ra tia sáng như thiên thần.
Trương Hiên: “…”
“Chú siêu nhân, chú quên rồi ạ? Chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên, hôm đó chú “vù” một cái, đã bước ra rất xa rất xa rồi.” Cô bé con khua chân múa tay biểu diễn.
Ngày đó, cô bé này cũng ở đó sao? Trương Hiên không nói nên lời, anh bị thương nặng như vậy sao? Ngay cả người khác có ở đó hay không cũng không cảm nhận được?
Hạ Mộng nghi hoặc, nhưng Tiểu Phương biết, lời cô bé con nói là thật.
“Chú siêu nhân gì chứ?” Hạ Mộng ôm con gái lên, chỉ vào Trương Hiên: “Chú ấy là bố của con đó.” App TYT tytnovel.com
“Phụt!”
Nghe thấy vậy, Tiểu Phương ở một bên lập tức phun nước ở trong miệng ra.
“Em sao vậy?” Hạ Mộng vội vàng ôm con gái né đi, sau đó nhìn em họ của mình, tỏ ý có đừng nói gì cả.
“Chị, sao chị lại…”
Tiểu Phương lo lắng nhìn, có chút ngạc nhiên.
“Đợi lát nữa chị giải thích với em!”
Hạ Mộng nói xong, sau đó lại nói với cô bé con đang ngẩn ra: “Mấy năm nay bố con đi khảo cổ, gần đây mới trở về, Phi Huyên, không phải con rất muốn gặp bố con sao?”
Đôi mắt to tròn đáng yêu của Hạ Phi Huyên nhìn thẳng vào Trương Hiên, cô bé không hề phấn khích như Hạ Mộng tưởng tượng, ngược lại còn mếu máo, bật khóc “hu hu”.
“Không phải, người này không phải là bố của con!”
“Mẹ nói người mà bố muốn gặp nhất là con.”
“Nhưng hôm đó rõ ràng là người này đã trở về, nhưng lại không gặp con, người này không phải bố con!”
Hạ Mộng nghe thấy tiếng khóc của con gái, còn tưởng rằng con gái đã nhìn thấu lời nói dối của mình, trên khuôn mặt cô đầy vẻ hoảng loạn, nghe thấy những lời tiếp sau con gái nói, cô không khỏi cười khổ.
Sự căng thẳng trước đó, cũng tan thành mây khói.
“Bố không về là bởi vì bố biết con gái bảo bối của bố muốn tổ chức sinh nhật, nên mới chuẩn bị quà cho con đó?”
“Bố không gặp con chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho con thôi.”
Trương Hiên vừa nói vừa như làm ảo thuật, trong tay ăn xuất hiện một miếng ngọc, chất ngọc sáng long lanh, xung quanh có quầng sáng mờ mờ, là một món quà trông rất khác lạ.
Con gái hầu như không thể phản khác trước những thứ đẹp như vậy, trong nháy mắt, cô bé con bị thu hút, cô bé hoan hô, đưa tay cầm lấy miếng ngọc.
Đó là một con thỏ nhỏ, Hạ Phi Huyên tuổi thỏ nên cô bé lại càng thích nó, cô bé nhào vào lòng Trương Hiên.
“Bố ơi! Bố thật tốt quá đi!”
Phi Huyên có chút hồi hộp, nhưng cũng có chút mong chờ.
Như sợ mọi thứ trước mắt chỉ là bong bóng, cô bé cẩn thận từng li từng tí chạm vào, nhưng lại không dám thực sự chạm vào.
Hạ Mộng thấy miếng ngọc này, vội vàng nhỏ giọng nói: “Cái này quá đắt, anh…”
“Mẹ là người xấu! Con không quan tâm đến mẹ nữa, mẹ không chuẩn bị quà cho còn, bố chuẩn bị rồi, còn mẹ vẫn chưa tặng con đâu đấy!”
Hạ Phi Huyên dính chặt trong vòng tay Trương Hiên, giận dỗi không nhìn Hạ Mộng nữa, khiến cho Hạ Mộng cảm thấy dở khóc dở cười.
Hạ Mộng nhỏ giọng nói với Trương Hiên: “Đợi khi nào con bé quên, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Ai mà biết, thính lực của Hạ Phi Huyên rất nhạy, đôi tai nhỏ vểnh lên, sau đó thè lưỡi với Hạ Mộng.
“Con sẽ không quên đâu, đây là món quà đầu tiên bố tặng cho con, con sẽ giữ nó ở bên mình mỗi ngày.”
Nói xong, Hạ Phi Huyên ra hiệu cho Trương Hiên đeo cho cô bé.
Sau khi đeo lên người, cô bé con còn xoay trong vài vòng, quầng sáng bao trùm lấy cô bé, trông rất hoàn mỹ, chẳng khác gì tiên tử rơi xuống nhân gian.
App TYT & Wisteria team