Hạ Mộng nhìn Trương Hiên với vẻ không vui.
Vừa rồi cô còn cảm thấy người này rất nam tính, rất lịch thiệp, nhưng chỉ trong chớp mắt hình tượng đã thay đổi hoàn toàn.
Cô là phụ nữ, Trương Hiên là đàn ông, hơn nữa còn là nhân viên cô mời đến.
Nào có đạo lý bảo sếp lái xe chở nhân viên đâu cơ chứ?
“Được!”
Trương Hiên bối rối, trong quân đội, trước giờ toàn là người khác lái xe cho anh nên anh đã quen rồi, thậm chí anh còn quên cả cách lái xe nữa chứ.
Nhất thời, anh không ý thức được điểm này.
Nhưng sau khi ngồi vào xe, Trương Hiên cảm thấy có chút sầu não.
Anh nhìn vô lăng trước mặt, có chút lờ mờ.
Cái này, sao khác xe tăng quá vậy?
Cũng không giống máy bay chút nào.
Hạ Mộng thấy Trương Hiên đang ngây ra, cô có chút nghi ngờ: “Sao vậy?”
Trương Hiên có chút xấu hổ, vẻ mặt anh hơi lúng túng: “Cái này… sao khác với xe tăng quá vậy? Chất lượng có chút…”
“Hả?”
Hạ Mộng ngẩn ra, không hiểu ý của Trương Hiên là gì.
Trương Hiên giơ chiếc cần số mà anh lỡ tay bẻ lên cho Hạ Mộng nhìn.
Hạ Mộng: “…”
…
Hai người bắt xe đến tập đoàn Mạnh thị.
Cho đến lúc này, Hạ Mộng vẫn chưa ngừng đảo mắt coi thường.
Đối với cái đảo mắt của Hạ Mộng, Trương Hiên cảm thấy rất xấu hổ.
Anh cũng đã không đụng vào xe mấy năm rồi, sao anh có thể biết cần gạt số của xe ô tô hiện nay lại yếu như vậy chứ?
Anh chỉ dùng một chút lực, cần số đã gãy rồi.
Vào Mạnh thị, họ đến quầy lễ tân giải thích rõ mục đích đến, rồi hai người bước vào thang máy trong ánh mắt bỡn cợt ở quầy lễ tân.
“Tình hình như thế nào?”
Cho đến bây giờ, Trương Hiên vẫn không hiểu tại sao Hạ Mộng lại đến đây.
Hạ Mộng khẽ thở dài, nói: “Ức Mộng Hiên chúng tôi nhận được một đơn hàng lớn, nhưng với năng lực gia công của chúng tôi, căn bản không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
“Mạnh thị có một cơ sở gia công thay thế rất lớn ở thành phố Đông Sơn, không biết nghe được tin tức này từ đâu mà chủ động liên lạc với chúng tôi, hơn nữa phí gia công còn rất thấp, nên chúng tôi đã ký hợp đồng với bọn họ.”
“Bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ vốn là một cái bẫy Vương Thuỵ Phàm giăng ra cho tôi, hiện tại chúng ta đến đây, chỉ có thể hy vọng có thể tiếp tục thực hiện hợp đồng với Mạnh thị, nếu không công ty chúng ta sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.”
Nghe thấy vậy, Trương Hiên khẽ lắc đầu, không thể ôm hy vọng gì với việc này nữa rồi.
Nếu bọn họ đã cố tình giăng bẫy cô, sao họ có thể tiếp tục thực hiện hợp đồng được đây?
“Bây giờ chúng ta tìm một điểm gia công thay thế lớn hơn, có được không?” Trương Hiên hỏi.
“Thời gian đã không kịp nữa rồi.” Hạ Mộng lắc đầu.
Đến trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, Trương Hiên bị chặn lại, chỉ có một mình Hạ Mộng được tiến vào.
Dưới ánh mắt bỡn cợt của người ở cửa, Trương Hiên tìm một chỗ ngồi rồi tuỳ ý ngồi xuống.
Lúc này, một cô gái có dáng người mảnh mai, nước da trắng trẻo bước ra từ trong thang máy.
Trương Hiên sững sờ khi nhìn thấy rõ cô gái này.
Cô gái đó cũng ngẩn ra, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
“Trương Hiên, anh…”
Mạnh Lỵ sợ hãi, cô ta càng nghĩ về chuyện ngày hôm đó càng sợ hãi.
Trấn Võ Quân!
Thế lực của Nhậm Gia Hưng lớn mạnh hơn nhiều so với thế lực của nhà họ Mạnh, Trương Hiên vừa nói động vào là lập tức động vào thật, Nhậm Gia Hưng căn bản không có chút sức mạnh nào để đánh trả.
Nhưng cô ta vẫn chống lại lời cảnh cáo của Trương Hiên, Trấn Võ Quân rất lợi hại, nhưng có lợi hại đến đâu cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay với một tập đoàn.
Theo cô ta thấy, hành động của Trương Hiên, nhiều nhất cũng chỉ là để dọa dẫm cô ta mà thôi.
Nhưng vừa rồi cô ta gặp phải Hoắc Oánh Oánh đến tìm cô ta để mượn tiền, hỏi ra mới biết, nhà họ Hoắc sa sút đến mức như hiện tại lại có thể là vì đắc tội với Trương Nhược Hi. App TYT tytnovel.com
Mạnh Lỵ sợ hãi! Do dự! Kinh hoàng!
Năng lực của Trương Hiên lại có thể mạnh đến vậy!
Nhớ đến lời cảnh cáo của Trương Hiên, hôm nay chính là hạn chót rồi, cô ta vội vàng đến tìm bố của mình để bàn bạc biện pháp đối phó.
Không ngờ rằng, vừa đến thì đúng lúc nhìn thấy Trương Hiên đang ung dung ngồi ở đó.
Cô ta sợ đến mức loạng choạng ngồi trên mặt đất.
“Là cô!”
Mạnh Lỵ, tập đoàn Mạnh thị!
Thật trùng hợp!
Trong chớp mắt, Trương Hiên đã hiểu ra điều gì đó, anh lạnh lùng nhìn Mạnh Lỵ.
“Anh Trương, tôi sai rồi, nhà họ Mạnh chúng tôi thật sự sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi!”
Mặc kệ vệ sĩ của bố cô ta đi tới muốn kéo cô đứng dậy, Mạnh Lỵ quỳ “bộp” xuống mặt đất.
Cô ta đã quen với cuộc sống xa hoa này, mà cô ta cũng đã nhìn thấy kết cục của Hoắc Oánh Oánh rồi, cô ta không muốn giống như Hoắc Oánh Oánh.
“Cô chủ, cô làm gì vậy? Cô đứng lên đi.” Vệ sĩ kinh ngạc, cô chủ nhà bọn họ sao lại sợ hãi một nhân viên nhỏ của một công ty như vậy chứ.
“Anh cút ra!” Mạnh Lỵ ôm chân Trương Hiên, cố ý cọ nơi mềm mại nhất trên cơ thể vào đùi Trương Hiên, nhưng cô ta lại bị Trương Hiên đẩy ra với vẻ chán ghét.
“Anh Trương, chỉ cần anh bỏ qua cho chúng tôi, anh muốn chúng tôi làm gì cũng được.”
Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, thậm chí cô ta sẽ chủ động cởi quần áo để cầu xin Trương Hiên tha thứ.
Trương Hiên nhìn Mạnh Lỵ, đột nhiên nhớ đến chuyện của Hạ Mộng, anh lạnh nhạt nói: “Tiếp tục thực hiện hợp đồng với Ức Mộng Hiên, tôi đồng ý bỏ qua cho các cô lần này.”
“Ức Mộng Hiên!”
Mạnh Lỵ ghi nhớ tên của công ty vào sâu trong lòng.
“Được, anh Trương, anh yên tâm, Mạnh thị chúng tôi nhất định sẽ làm việc này.”
Nói xong, cô ta nhìn vệ sĩ bên cạnh: “Lấy hợp đồng đã ký với Ức Mộng Hiên ra đây, để tôi xem.”
Vệ sĩ nhìn Mạnh Lỵ với vẻ khó xử, anh ta cúi người xuống, nhỏ giọng nói chuyện của Hạ Mộng vào tai Mạnh Lỵ.
Mạnh Lỵ nghe xong liền vội vàng đứng dậy, đi về phía phòng làm việc.
“Chuyện này, tôi không hy vọng Hạ Mộng biết.” Trương Hiên lạnh nhạt nói.
Mạnh Lỵ vội vàng gật đầu, đối với Hạ Mộng, tất nhiên cô biết, có vẻ như Trương Hiên đã nhìn trúng Hạ Mộng rồi, trong lòng cô ta nảy sinh một chút ghen tỵ với Hạ Mộng.
Nhưng, lúc này không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô ta vội vàng chạy vào phòng, nếu như bố cô ta đắc tội với Hạ Mộng, như vậy nhà họ Mạnh cũng sẽ xong đời luôn.
Đương nhiên, cô ta biết rõ mồn một về tính cách của bố cô ta.
Qua mười mấy phút sau.
Hạ Mộng bước ra ngoài với vẻ kinh ngạc.
“Sao vậy? Thuận lợi chứ?” Trương Hiên dịu dàng hỏi.
Hạ Mộng không trả lời mà dẫn Trương Hiên vào thang máy.
Thấy Trương Hiên rời đi, Mạnh Lỵ mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta ngồi phịch xuống đất.
“Con nhóc này, con sao vậy?” Bố Mạnh Lỵ sợ hãi.
Sắc mặt của Mạnh Lỵ lúc này thực sự rất kém, tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như đang bị bệnh nặng vậy.
Trước đó, ông ta vẫn đang giận đứa con gái bướng bỉnh của mình, đây là nhiệm vụ do nhà họ Vương sắp đặt, không ngờ con gái ông ta lại chạy đến, đồng ý tiếp tục hợp đồng thay cho ông.
Nhưng khi thấy dáng vẻ này của con gái, ông ta cũng không còn tức giận nữa.
“Bố à, bố biết không? Suýt chút nữa bố đã hại nhà họ Mạnh chúng ta muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được nữa rồi.”
Nói xong, Mạnh Lỵ kể lại chuyện của nhà họ Hoắc, còn có cả chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên một lượt.
Bố của Mạnh Lỵ nghe xong, cũng ngồi phịch xuống đất theo con gái.
Sau đó ông ta như bị chó cắn, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Gọi điện thoại cho bên đó, bảo bọn họ làm tăng ca thêm giờ để làm lô hàng này, sau đó đích thân cậu đến Ức Mộng Hiên, nhớ rõ, chúng ta không cần tiền công nữa!”
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT