Cảm xúc của Gin rất ít khi biểu lộ ra ngoài, tức giận hay vui sướng cũng giống với người bình thường tùy ý như vậy, lúc nào cũng bày ra một khuôn mặt không cảm xúc như cương thi đối mặt với hết thảy.

Từ khi bên nhau đến nay, Rovka còn chưa từng thấy hắn chủ động gọi điện cho mình, hôm nay như vậy, hắn có tức giận hay không chẳng phải rất rõ rồi sao?

Cầm điện thoại, Rovka dựa vào gối đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Yuki*, em đang đợi ai điện thoại sao?_Miyamoto Yumi vừa bước vào, nhìn Rovka ngẩn ngơ nhìn điện thoại, không khỏi hỏi.

*Tên tiếng Nhật của "Rovka" nguyên bản là Katou Yuki (đã nói ở chương đầu)

Rovka nghe vậy hoàn hồn, nếu không phải nguyên tên của cô và tên Nhật Bản của thân thể có một chữ tương đồng, cô sợ là cũng không biết đối phương kêu ai.


- Không phải, em mới vừa gọi điện cho bạn nói chuyện em bị thương, còn chưa nói xong, hắn đã cúp máy._Nói đến đây, trên mặt Rovka cũng không khỏi lộ một tia chua chát.

Từ một phương diện nào đó mà nói, cô thật sự là bị Gin chiều hư rồi.

Đừng nhìn Gin rất nhiều thời điểm chỉ có lời nói lạnh nhạt, không ngừng độc miệng, nhưng mỗi lần cô yêu cầu hắn cũng không cự tuyệt, thậm chí đôi khi còn sẽ vì cô mà chuẩn bị một ít món quà nhỏ để dỗ cô vui vẻ.

- Hắn? Bạn trai của em sao?_Miyamoto Yumi lập tức lộ ra vẻ mặt bát quái, cười hỏi.

Trong khoảng thời gian Rovka nằm viện, Miyamoto Yumi rất tốt, Satou Miwako cũng không tồi, mỗi lần rảnh rỗi đều sẽ đến đây hỏi thăm cô. Thường xuyên qua lại như thế, mọi người cũng dần trở nên quen thuộc.


Người của Cục cảnh sát đều thật thương tiếc thiếu nữ mồ côi cha mẹ này, mỗi khi đến thăm đều mua tặng cô vài thứ thiết yếu, Rovka trong lòng cảm động vì sự quan tâm của những người này, nhưng lại không cho phép mình mềm lòng.

Cô còn có sứ mệnh của chính mình, cha mẹ còn đang chờ cô trở về, cho nên, điều cô có thể làm chỉ là tận lực bảo đảm an toàn của bọn họ trong khả năng của chính mình.

Đương nhiên, dưới "định luật của nhân vật chính", bọn họ chắc chắn sẽ chỉ bị thương, không chết được.

- Đúng vậy._Rovka hào phóng trả lời.

Miyamoto Yumi ái muội cười cười, khó được một lần không trêu chọc cô, bắt đầu kể lại những chuyện thú vị gần đây bắt gặp được.

Bên kia, Vodka ngồi bên người Gin nhìn đại ca của mình nháy mắt bóp vỡ điện thoại, không tự giác mà rụt cổ, hắn đã rất lâu không thấy đại ca như vậy.


Lại nói, lúc trước Sherry bỏ trốn cũng không thể làm hắn tức giận, hôm nay như vậy là làm sao vậy, không phải đã nhận được điện thoại của chị dâu sao?

Tha thứ cho Vodka, vốn dĩ dung lượng não của tên ngu ngốc này không lớn, hiện giờ toàn bộ diện tích ấy đã bị vấn đề này bao trùm.

Khóe môi Gin hơi hơi nhếch lên thành một độ cong đầy thị huyết, thật sự đã rất lâu rồi không có người dám động đến vật sở hữu của hắn.

- Vodka, xem ra chúng ta phải làm xong nhiệm vụ trước thời hạn thôi.

- Vâng, đại ca.

...

Bên này, Rovka ngốc tại bệnh viện nhìn Haibara Ai đứng ở mép giường, than nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt quật cường của cô bé:

- Vì sao lại đến? Cậu hẳn là biết quanh tôi không thiếu kẻ giám thị mà.
- Cậu là vì tôi nên mới bị thương._Haibara Ai nghiêm túc nói.

Tuy rằng đều là nhân viên nghiên cứu, cô vẫn rõ ràng, trên phương diện vũ lực Rovka không thua kém bất kì ai. Lúc ấy nếu không phải vì gặp phải cô, cô ấy chắc chắn sẽ không chậm chân, càng không thể gặp phải vụ nổ kia.

- Đừng đem mọi trách nhiệm áp đặt lên mình, có một số việc chúng ta đều biết, là thân bất do kỷ**._Lời này của Rovka không chỉ nói đến chuyện này, mà còn cả chuyện của cô chị Sherry.

- Nếu không phải vì liên quan đến tôi, tôi đã sớm rời đi._Haibara Ai đối với chuyện này thực sự kiên trì.

- Nếu như vậy, tôi cảm thấy tôi càng hứng thú với cậu Kudo Shinichi kia hơn. Tổ chức hiện tại đã tạm dừng dự án của chúng ta, cũng ngừng luôn công việc của tôi, hiện tại giống như cậu thấy đó, tôi chỉ là một người rảnh rỗi.
- Vì sao không rời đi?

- Cậu biết nguyên nhân mà, tôi không đi được.

Mặc kệ là nguyên chủ hay là cô, bị Gin coi trọng, chỉ cần hắn không buông tha, cô sẽ không bao giờ có thể rời đi. Mà nay, mặc kệ là cô hay là hắn, giữa bọn họ cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, thêm nữa, họ... động tâm.

- Nhất định phải là hắn sao?_Haibara thật sự không hiểu tên ác quỷ kia có gì đáng giá để cô đem lòng yêu.

- Có ánh sáng sẽ có bóng tối, có âm sẽ có dương, đồng dạng, nhân tính nếu có mặt cao thượng, sẽ có mặt ti tiện._Rovka nhìn Haibara Ai đầy mặt cừu hận, đột nhiên nghĩ đến một câu này trong quyển sách《 Điểm yếu của nhân tính 》của Carnegie_Chuyện của chị cậu,Gin có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhất là ở tổ chức, ở trên người Boss, nếu không có mệnh lệnh của hắn, rất nhiều người sẽ không bỏ mạng.
Rovka vẫn luôn cảm thấy Gin đối với vị Boss kia - hay nói đúng hơn là tổ chức này, quá mức trung thành_tựa như xem thành cả thế giới.

Đương nhiên, có thể là vì trước đó, Gin không gặp được thứ mà hắn muốn.

- Đúng vậy! Tôi biết rõ, nhưng bất lực._Hai mắt ngập lệ, Haibara Ai bi phẫn nói.

- Cậu hiểu rõ là tốt rồi, nếu có thể, tận lực sống vui vẻ một chút.

- ...Ừ.

...

Sau khi Haibara Ai rời đi, đối mặt với cả phòng tối tăm, Rovka lại bắt đầu nhớ nhung cái ôm của Gin. Có lẽ cũng không phải Gin giam cầm cô, mà là cô bắt đầu càng ngày càng không muốn rời hắn.

Nửa tháng sau, Rovka được cho phép về nhà dưỡng thương, Miyamoto Yumi đến tiễn cô, đồng thời đề cập đến việc phạm nhân tạo ra vụ nổ kia cùng một đồng phạm khác xảy ra xung đột, ngoài ý muốn bỏ mình. Khi đó, Rovka không khỏi nghĩ đến một tiếng hừ lạnh kia của Gin trong cuộc gọi trước.
- Vâng... thật đúng là ngoài ý muốn._Nam nhân kia, rõ ràng quan tâm cô lại luôn không chịu nói ra. Tuy rằng dùng phương thức gϊếŧ người này để biểu đạt sự quan tâm của hắn đúng là có chút máu me, nhưng trong lòng Rovka lại rất cao hứng.

- Cái gì mà ngoài ý muốn, cái này gọi là trừng phạt đúng tội._Miyamoto Yumi nghĩ đến những đồng nghiệp đã hi sinh, không khỏi nhíu mày phản bác.

- Vâng, là trừng phạt đúng tội._Rovka bất đắc dĩ đáp một câu, ngồi vào taxi, khẽ vẫy tay_Yumi, tạm biệt.

- Tạm biệt._Miyamoto Yumi vẫy tay đáp lại, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì không đúng. Đợi đến khi taxi đã đi xa, cô mới nghĩ đến, thiếu nữ nhỏ hơn mình không ít này cư nhiên vẫn luôn không gọi mình là chị!

Rovka lại không để ý chuyện này, trên thực tế, nếu cô biết cũng sẽ không đổi, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, cô thậm chí còn lớn hơn Miyamoto Yumi nhiều.
________________________________________________________________________________

**thân bất do kỷ: hay còn gọi là "thân bất vô kỷ".Trong truyện và phim thường dùng "Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ" ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật. (nguồn: Yahoo!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play