Thời điểm Gin trở lại chung cư,đi vào phòng ngủ,chỉ nhìn đến một thân ảnh tinh tế cuộn tròn thành một đoàn trên giường.Hắn nhẹ nhàng bật đèn bàn lên,ánh đèn mờ nhạt chiếu ra một dung nhan kiều mĩ.
Trong lúc ngủ mơ,cô khẽ nhíu mày,không biết là vì ánh đèn hay vì bên cạnh thiếu một người,luôn có vẻ có chút nôn nóng.Hắn khẽ xoa khuôn mặt nhỏ của cô,cô lại giống như cảm giác được,nhẹ cọ bàn tay to của hắn.Nhìn mi tâm* từ từ giãn ra của cô,tâm tình của Gin lập tức chuyển biến tốt đẹp,nhưng khi nhìn đến tay trái bị thương kia,lại không tự giác mà nhíu mày.
Hắn không thích bất kì kẻ nào lưu lại dấu vết trên người cô.
Nghĩ đến tin tức hắn tra được,nói rằng cô đăng kí một lớp dược thiện,hình như có liên quan đến dưỡng sinh.
Dưỡng sinh?Đó là cái gì?
Điều bọn họ theo đuổi là trường sinh.
Gin cười lạnh mà vươn ngón tay điểm điểm môi cô:
-
Loại chuyện ngu xuẩn này mà em cũng lo đến...Ngồi vào mép giường,đang lúc Gin định rời đi,Rovka đột nhiên chộp lấy góc áo hắn,hắn nghiêng đầu nhìn lại,chỉ thấy Rovka mở to mắt nhìn hắn,trên mặt một mảnh ngây thơ mờ mịt,hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.Cô khẽ mở miệng,nhẹ giọng nỉ non.Gin lắng tai nghe vài lần,mới biết được,cô kêu tên hắn:
-
Gin...Tâm lạnh băng của hắn giống như bị cái gì làm xúc động,khe hở càng lúc càng rộng,loại cảm xúc này giống như là...vui sướng,quay cuồng trong lòng hắn,khiến hắn có chút thất thần.
Hắn là sát thủ lãnh huyết vô tình,hắn sẽ không động tâm với bất kì kẻ nào,nhưng,hắn lại đui mù trước nữ nhân này.
Rovka biểu tình mơ hồ,căn bản không biết nội tâm Gin rối rắm,chỉ biết hắn hẳn là đến thăm mình,bàn tay nắm chặt góc áo hắn hơi hơi dùng sức,cả người lập tức lọt vào trong lòng hắn.
Gin nhìn Rovka ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực mình,tâm tư quay cuồng dãy dụa,lại không cách nào làm hắn thật sự buông tay.Vươn tay ôm eo cô,sợi tóc hỗn độn mơn trớn khuôn mặt hắn...
Thật là làm người...quyến luyến.
Ánh mắt dừng trên cánh tay trái bị thương còn chưa lành hẳn của cô,nhìn bộ dáng này,sợ là phải điều dưỡng một thời gian.
-
Tâm cảnh** quá kém!_Gin cúi đầu hôn lên trán cô,nhẹ nhàng nói.
Trên thực tế,Gin rõ ràng,lòng cảnh giác của Rovka một chút cũng không thiếu,nhưng nữ nhân này không hiểu vì sao mà lại luôn tin tưởng hắn.Loại cảm giác này thật là...
...
Tờ mờ sáng,Rovka chầm chậm mở mắt,trong lòng cảm khái,cô đây rõ ràng là trúng độc của Gin.
Ở bệnh viện phương tiện hoàn hảo,theo lý,chỉ cần không có tật lạ giường,ở một hai ngày là có thể quen.Nhưng Rovka ở bệnh viện nửa tháng,không có một lần ngủ yên.Hiện tại một đêm vô mộng,không,tựa hồ cô còn mơ thấy Gin trở về.
Khẽ nhúc nhích,cảm giác bên eo bị giam cầm,quay sang liền chống lại ánh mắt của Gin,Rovka không khỏi kinh hỉ:
-
Gin,anh về rồi!Gin nhìn nụ cười ngây ngô của cô,lộ vẻ ghét bỏ:
-
Xem bộ dáng ngây ngốc này,khó trách lại bị thương.Rovka nghe vậy,hơi bỉu môi,lại không có rời vòng tay của Gin,mà là điều chỉnh tư thế một chút,làm bản thân dựa vào càng thoải mái:
-
Em muốn uống nước.Gin thấy cô như vậy,vươn tay lấy ly nước trên bàn,đem cô nửa ôm vào trong ngực,đặt li nước bên môi cô,mớm cho cô uống.
Đừng nhìn Gin mỗi lần há miệng đều ít có khích lệ Rovka,đại đa số thời điểm luôn đả kích cô,nhưng trên thực tế,Rovka đối với Gin ảnh hưởng lại trong vô hình mà càng lúc càng lớn.
Rovka uống xong nước,đầu dựa vào vai Gin,tay không bị thương vẫn như cũ nghịch tóc dài của hắn,tâm tình có vẻ vô cùng thích ý.
-
Bữa sáng muốn ăn cái gì?- Vodka sẽ đưa tới._Ghét bỏ mà liếc Rovka một cái,Gin cẩn thận tránh đi tay bị thương của cô,đứng dậy bế cô vào phòng tắm.
Rovka nhìn Gin khẩu thị tâm phi***,cảm thấy nam nhân cô nhận định rằng chi biết lấy việc gϊếŧ người làm niềm vui này tựa hồ càng này càng có nhân tình.
Lúc sau đi ra phòng ngủ,nhìn đến bữa sáng trên bàn,Rovka cũng không nói lời nào,ngồi thẳng dậy dùng bữa.
Cô quay đầu lại,liền nhìn thấy Gin ngồi trên sofa lau chùi một loạt súng ngắn.
Nói đến bảo dưỡng súng,Rovka không biết ở nơi khác Gin cũng như vậy hay không,nhưng chỉ cần là ở Nhật Bản,Gin liền nhất định sẽ cùng một ngày cùng một thời điểm mà bảo dưỡng.
Ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ,nhìn bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống đầy trời,hơi có chút xuất thần.Nếu hỏi cô lúc này nên làm gì,phỏng chừng nên suy nghĩ ăn tết như thế nào đi!
Buông đũa,Rovka thoáng thu thập đồ vật trên bàn một chút,đi đến bên cửa sổ mà mở ra,gió mang theo hơi thở lạnh băng lại tươi mát ập vào mặt,khiến cô không khỏi hít một hơi thật sâu.Gin không biết từ khi nào đã đi đến,ôm chặt cô từ phía sau.
-
Tuyết trắng cùng đêm đen,nhìn như hoa sen thuần khiết nở rộ,trên thực tế,đêm tối mới chính là thứ cuối cùng nó sỡ hữu.Rovka cười khẽ,nhãy mắt xoay người,ôm cổ hắn,nhón chân khẽ hôn lên môi hắn:
-
Vậy anh thuộc sỡ hữu của em sao?Lời nói vừa dứt,Rovka liền cảm giác được đôi tay đặt bên hông cô càng thêm dùng sức.
Rovka đắc ý cười,thân mình lại không tự giác mà tới gần trong lòng hắn.
-
Nam nhân luôn yên lặng chống đỡ mọi thứ sẽ làm nữ nhân cảm thấy nặng nề,cho nên lần sau trở về đừng quên mang theo lễ vật cho em.Gin cười nhạo một tiếng,lạnh lùng nói:
-
Lễ vật của tôi em cũng dám muốn?-
Vì sao lại không dám?Chỉ cần anh bỏ được,em còn có gì luyến tiếc._Cô đánh cuộc,địa vị của chính mình trong lòng hắn.
Một đoạn cảm tình luôn làm người ta không nhìn được đến tương lai,đôi khi cần phải mạo hiểm.
Gin ôm eo cô,nháy mắt cúi đầu dùng sức hôn lên cổ cô,một vết xanh tím lập tức hiện ra.
Sắc mặt Rovka ửng đỏ,cô làm sao có thể quên,ở phương diện xấu hổ này cô vĩnh viễn không đối phó được hắn,thay vì chịu dày vò đến mức không xuống giường được,không bằng thành thành thật thật mà nhận thua.
-
Bây giờ sợ rồi?_Gin nhìn trên mặt Rovka lược hiển nịnh nọt tươi cười,dương môi nói.
Này muốn cô nói như thế nào đây?Nói cô không muốn bị...khi dễ quá mức?
...Nghĩ đến liền cảm thấy kinh sợ,huống chi nói với người nam nhân này như vậy.
-
Em mới không sợ đâu!Anh hiểu lầm...- Vậy chúng ta thử xem......
Sáng sớm hôm sau,khi Rovka lại một lần nữa mở mắt,Gin đã không còn tại,nếu không phải tổ chức triệu gọi,cũng chắc là đang trên đường trở về tổ chức.
Mở tủ lạnh trống rỗng,Rovka thở dài,chỉ có thể đem một ít nguyên liệu còn dư lại tùy tiện nấu ăn,lấp đầy bụng,lại thu thập một chút,Rovka liền thay quần áo,cầm túi ra cửa.
Đi vào siêu thị gần nhất,tuy rằng không có Gin giúp đỡ xách đồ,bất quá cô lái xe,khoảng cách lui tới cũng không lớn,cùng lắm bỏ ra chút sức lực,nhưng cô càng muốn sai sử Gin tới giúp mình.
Đang nghĩ ngợi,Rovka đẩy xe định tiếp tục đi về phía trước,lại không nghĩ tới sẽ gặp phải kẻ đang dùng tên giả là Moroboshi Dai ---- mật vụ FBI Akai Shuichi.
________________________________________________________________________________
*mi tâm: nơi giữa hai lông mày
**tâm cảnh: lòng cảnh giác,cũng có thể hiểu nôm na là tâm trạng,tinh thần
***khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo