00 : 38 AM,6/1/2018
|Chưa beta|
--------
- Ai - chan, mau tới đây, cô Satou mời chúng ta đi ăn._Giọng Ayumi nháy mắt vang lên đánh vỡ không khí yên lặng, kéo thần trí Haibara Ai trở về.
- Tớ đến liền đây._Haibara Ai nhìn thoáng qua Rovka đứng cách đó không xa, rồi nhấc chân chạy về phía Ayumi.
Conan nhìn ánh mắt hơi kinh hãi của Haibara Ai, theo hướng ánh mắt của cô mà nhìn qua, lập tức thấy được Rovka, liền cười trêu chọc:
- Thế nào, nhìn người ta xinh đẹp hơn nên ghen tị?
Haibara Ai nhìn Rovka đạm nhiên* đi lướt qua người mình, kì thật rất muốn nói một câu "cảm ơn", nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, hai người tỏ ra không liên quan như vậy đối với họ mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên sau khi thoáng bình tĩnh tâm tình, liền đáp lại:
- Xinh đẹp hay không thì cậu cũng chỉ có thể đứng nhìn như tớ mà thôi.
- Này, Haibara..._Conan nhìn Haibara Ai đuổi theo bọn Ayumi phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng mà, thiếu nữ vừa rồi đích thực rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là con lai, nhưng không rõ là người nước nào.
...
Rovka đi cũng không mau,ngược lại có vẻ vô cùng nhàn nhã, phía sau cô, nữ cảnh sát Satou mang theo mấy bạn nhỏ đi đến, mà ngay khi Rovka đi ngang qua xe của cảnh sát Shiratori, xe đột nhiên nổ mạnh, Rovka xem như người qua đường gần nhất, mặc dù cô phản ứng rất nhanh né qua một bên, nhưng vẫn thấy choáng đầu hoa mắt, cả người đau đớn.
Thay vì lo lắng cho người cảnh sát, Haibara Ai dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến bên người Rovka, ngữ khí nghiêm trọng:
-
Cậu không sao chứ?Rovka muốn nói một câu "không có chuyện gì", nhưng chưa kịp há miệng, liền ngất đi.
-
Rov..._Haibara Ai vừa định kêu tên cô, khóe mắt liền nhìn thấy Conan đi đến, trong một giây, cô theo bản năng mà nuốt trở vào.
-
Thế nào? Chị ấy không có chuyện gì chứ?_Nhìn đến máu tươi trên trán Rovka, Conan nhíu mày hỏi.
-
Chị ấy hẳn là bị thương không nặng lắm, cảnh sát Shiratori đâu?_Haibara Ai có chút chột dạ mà nói sang chuyện khác.
-
Hiện tại nhìn có vẻ nghiêm trọng, mặc kệ thế nào cũng phải đưa đến bệnh viện, nếu không không biết kết quả ra sao đâu....Rovka chìm trong hôn mê cũng không biết chuyện diễn ra sau đó, chờ đến khi cô tỉnh lại đã nằm ở bệnh viện, hơn nữa ngủ qua một buổi trưa. Nếu không có nữ cảnh sát Miyamoto Yumi vẫn chăm sóc ở bên, Rovka cũng sẽ không nhớ tới cốt truyện nhanh như vậy.
Việc này cùng cô thật tình một chút dính dáng cũng không có, trong nguyên tác vốn chỉ có cảnh sát Shiratori bị thương, căn bản không có người qua đường, mà bởi vì cô nhất thời cảm khái mà chậm trễ thời gian, cuối cùng lại là tai bay vạ gió**.
Trong một khoảnh khắc, chính Rovka cũng không biết nên khóc hay cười.
-
Em không sao chứ?_Miyamoto Yumi xem mỹ thiếu nữ nhu nhược trước mắt, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi.
-
Em không sao, cảm ơn vì đã ở lại chiếu cố em._Rovka tuy rằng cảm thấy mình vô tội, nhưng cô vẫn thực cảm tạ người ta không chỉ đem cô đưa đến bệnh viện, còn chăm sóc mình.
-
Không có gì đâu. Đúng rồi, em có muốn chị báo cho người nhà đến đón về hay không?_Miyamoto khẽ cười.
Rovka cứng đờ, lúc này mới nhớ tới thân phận của mình. Thành viên của tổ chức áo đen đụng mặt cảnh sát, ở cùng nhau thật đúng là làm người hoài nghi. Rõ ràng Tokyo cũng không nhỏ, thế nhưng rẽ đông rẽ tây, bọn họ cũng có thể gặp được nhau. Chẳng lẽ đây là thứ gọi là "định luật của vai chính"?
-
Không cần, em không có người nhà, bạn bè cũng đi công tác rồi._Nói đến đây, Rovka cũng cảm thấy có chút cô đơn.
-
A?... Thật xin lỗi, chị không biết..._Miyamoto Yumi thật không nghĩ tới thiếu nữ trước mắt cư nhiên còn có thân thế làm người thương tiếc như vậy.
-
Không sao. Em sớm quen rồi, hơn nữa em nghĩ người nhà của em nhất định hi vọng em sống thật hạnh phúc, mà không phải oán trời trách đất... A?_Rovka vốn dĩ chỉ muốn thân thủ tỏ vẻ mình không có chuyện gì, giơ tay mới phát hiện tay trái đã bị băng bó thành bánh chưng.
Cũng đúng, uy lực bom nổ vốn không nhỏ, nếu không có khoảng cách Rovka đã đi qua, lại né tránh nhanh, không chừng mạng nhỏ này cũng mất oan chỗ này.
Tay trái gãy xương, nội thương cùng xây xát ngoài da nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng so với đương sự là cảnh sát Shiratori mà nói vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Nhìn Rovka nhịn đau đớn mà mỉm cười, Miyamoto Yumi không khỏi nghĩ đến bạn tốt Miwako, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ này cùng Miwako đều thật kiên cường.
-
Mạnh mẽ lắm, cô bé.- Cảm ơn._Rovka cảm thấy lời này hẳn là lời ca ngợi, cười cười tiếp nhận.
Miyamoto Yumi thoạt nhìn tùy tiện, trên thực tế cũng có một mặt cẩn thận, mắt nhìn Rovka lộ vẻ mệt mỏi, dặn dò hai ba câu rồi cáo từ.
Vừa mới đóng cửa phòng bệnh, Miyamoto Yumi đang chuẩn bị đi thăm Shiratori thì nhìn đến đám người thanh tra Megure đi đến.
-
Yumi, tình huống bệnh nhân thế nào?- Còn tính không tồi, trừ nội thương và tay trái gãy xương tương đối nghiêm trọng, mặc khác đều là vết thương nhẹ. Nhưng hiện tại cô ấy mệt mỏi, vừa mới nghỉ ngơi, nếu muốn điều tra, chỉ có thể đợi ngày mai._Miyamoto Yumi rất có hảo cảm đối với Rovka, cho nên mới vì cô mà suy nghĩ nhiều như thế.
Thanh tra Megure cũng không phải kẻ bất chấp nhân tình, hơn nữa đối phương chỉ là dân chúng bình thường chịu lan đến tai nạn, khoan dung một chút cũng tốt.
-
Một khi đã vậy thì báo cáo ngày mai để Chiba làm đi.Đoàn người nói chuyện một chút, sau đó chuyển hướng tìm đến phòng bệnh của cảnh sát Shiratori. Tuy rằng lúc trước báo cáo nói không sao, nhưng rút cuộc vẫn là đi xem mới có thể yên tâm được.
Lâm vào mộng đẹp, Rovka thật tình cảm thấy ngủ so với khi tỉnh càng thoải mái, trên người truyền đến cảm giác đau đớn làm cô cảm thấy có chút nôn nóng, nếu không phải có hệ thống cùng Gin song song huấn luyện khiến cô bắt đầu thoáng quen nhẫn nhịn đau đớn, thì bây giờ đừng nói đến ngủ, cô phỏng chừng sẽ khóc nhè.
Khóc nhè.
Đúng vậy! Cô đã từng là một kẻ mà một chút ủy khuất cũng không chịu nổi, mà bây giờ tựa hồ có rất nhiều thứ cô đều có thể nhẫn nhịn, thậm chí có thể nhanh chóng tiếp thu.
Ngày kế, làm xong báo cáo điều tra, Rovka gọi cho Gin một cuộc điện thoại, đơn giản mà nói một chút chuyện mình bị thương, để tránh việc hắn trở về chung cư không thấy cô mà tức giận.
-
Lần này thật sự là ngoài ý muốn, em chỉ là đi ngang qua, không nghĩ tới trong xe cảnh sát sẽ có bom...Thanh âm càng nói càng nhỏ, Rovka tựa hồ có thể từ trong điện thoại cảm giác được lửa giận của Gin.
Trên thực tế, Gin đích thực tức giận.
Trong nhận thức của Gin, Rovka là tình nhân, là vật sở hữu của hắn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì đối với cô, thậm chí có thể đem gϊếŧ, nhưng người khác lại không được phép đụng vào một sợi lông của cô.
-
Việc này tôi sẽ xử lí._Nói xong, Gin trực tiếp cúp máy.
Ở đầu điện thoại bên này, Rovka lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Cô làm sao có thể quên, với tính cách bá đạo của Gin, việc này dường như đã vượt qua phạm vi chịu đựng của hắn.
-
Haizz, xem ra là tức giận, thật không biết người xui xẻo có phải là mình hay không..._Than nhẹ một tiếng, Rovka đột nhiên rất muốn nhanh chóng khôi phục khỏe mạnh, như vậy thì cô còn có năng lực chống lại bất trắc.
________________________________________________________________________________
*đạm nhiên: thờ ơ lạnh lùng.
**tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.