Những tấm thẻ được Giang Tinh Chước lặng lẽ tạo ra nằm trong vòng bao phủ của vòng xoáy sương mù màu trắng, giả bộ như bị người ta rút ra, mà thông qua lần này Giang Tinh Chước lại có thêm hiểu biết mới về Trò chơi Chúa tể.

Chỉ cần trong đầu nghĩ đến một đồ vật gì càng chi tiết và có logic thì ngay cả khi nó chỉ là thứ vô nghĩa, chỉ cần nghe giống thật thì sẽ càng cần ít điểm để tạo ra hơn. Mà điều càng thú vị hơn là, chỉ cần người sáng tạo càng khẳng định chắc chắn, như thể thứ mình bịa ra thật sự có thật thì lại càng cần sử dụng ít điểm hơn.

Khôgn ai biết rằng, dưới bề ngoài của người phụ nữ cao sang, thần bí, nguy hiểm trước mặt này, trong đầu cô lại đang bịa ra đủ thứ đồ kỳ quái.

Người của băng tội phạm cấp A này căng thẳng nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào Giang Tinh Chước và tên mặt sẹo, cùng với thẻ bài đang tản ra ánh sáng thần kỳ kia.

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, anh đã rút ra một viên thuốc hồi phục, có thể sửa chữa 10% thương tổn trên cơ thể.”

Cái gì? Cái gì mà thuốc hồi phục?

Rồi lại thấy tấm thẻ đó biến thành một luồng ánh sáng rơi vào trong thân thể người đàn ông.

Người đàn ông kinh hãi giật mình không thôi, sắc mặt trắng bệch, lùi lại một bước, còn tưởng rằng mình phải chết, nhưng không ngờ vết sẹo trên mặt vừa nóng vừa ngứa, không kìm được mà muốn gãi, rồi anh ta lại nghe thấy những người xung quanh chợt hít vào một hơi.

“Nhìn mặt của mặt sẹo kìa!”

“Vết sẹo đang...”

Cảnh tượng kia rất kỳ lạ, vết sẹo trên mặt người đàn ông vốn chằng chịt, khi còn trẻ đã bị chém hơn mười nhát, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu, những vết sẹo gớm ghiếc, ghê tởm. Thế nhưng vào khoảnh khắc này những vết sẹo giống như con rết chậm rãi nhúc nhích, kinh tởm đáng sợ vô cùng. Nhưng ngay sau đó, màu sắc lúc đầu của con rết đã trở nên nhạt hơn, chỗ lồi dần lõm xuống, dần hòa vào màu da xung quanh, cuối cùng vết sẹo đã hoàn toàn biến mất!

Nhưng thế vẫn chưa xong, ngoài khuôn mặt bị biến dạng thì vẫn còn vết sẹo ở hai ngón tay bị cụt, khi anh ta còn nhỏ đã bị chặt mất. Mặt sẹo cảm thấy nóng ran ở chỗ vết cắt của ngón tay bị đứt lìa, nhìn vào thì không thể tin được, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ bên bàn tay phải đang từ từ dài ra.

“Cái gì!!”

Đồng tử mọi người đều run lên, không dám tin mở to hai mắt nhìn, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại.

“Mặt tôi, ngón tay của tôi...” Mặt sẹo là người trong cuộc lại càng thêm không tin nổi, sờ ngón tay và mặt mình, bỗng nhiên còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Không thể nào? Điên rồi sao?

“Mời lật thẻ bài.” Một giọng nói nhẹ nhàng mà thần bí vang lên, kéo tâm hồn đã bay xa của mọi người trở lại, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước vừa sợ hãi vừa nóng bỏng.

Tên mặt sẹo lại càng e ngại Giang Tinh Chước hơn, cũng càng mong đợi hơn đối với tấm thẻ, vươn tay lật tấm thẻ thứ hai.

Ánh sáng trắng của tấm thẻ bài thứ hai tan đi, lộ ra màu trong suốt không có hoa văn hay chữ viết gì. Mặt sẹo nhìn về phía Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước: “Rất tiếc, anh đã rút ra một tấm thẻ trống.”

Cảm giác hơi thất vọng, nhưng anh ta cũng đã hiểu đại khái đây là trò chơi gì, cũng giống như cờ bạc, có thắng có thua là chuyện bình thường.

Tấm thẻ bài thứ ba được lật.

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh rút được một con dao bình thường.”

Thẻ thứ tư được lật lên, lại là một thẻ trống khác.

Tấm thẻ bài thứ năm được lật ra, lại có thêm một viên thuốc hồi phục, viên thuốc này vừa vào cơ thể thì người đàn ông mặt sẹo đã trở nên rắn chắc hơn, tóc đen hơn, như trẻ ra năm tuổi. Bỗng chốc, toàn bộ người trong căn cứ chợt bùng nổ trong lòng.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, nhưng hầu hết những mong muốn của họ thì lại giống nhau. Giàu có, tuổi thọ, đó là hai trong những điều mong ước muôn thuở.

Các tấm thẻ tiếp theo đều là thẻ trống, rất nhanh đã chỉ còn lại tấm thẻ cuối cùng.

Cơ hội cuối cùng luôn khiến cho người ta hồi hộp nhất, tất cả mọi người đều căng thẳng cùng với gã mặt sẹo.

Tấm thẻ bài được lật lên, để lộ những đường nét hoa văn phức tạp kỳ lại mà bí ẩn trên thân bài. Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào tay người đàn ông mặt sẹo, biến thành một cây bút màu đen. Hình dáng cây bút rất lạ, mực đen đổ đầy vào ống đựng mực hình hai con rắn quấn vào nhau, phần tay cầm là hai đầu rắn phun ra cái lưỡi, sau đó uốn đến chỗ cuối thành một đầu bút bình thường. Toàn bộ cây bút có vẻ nặng nề, cồng kềnh xấu xí, nhìn chằm chằm mắt rắn một lúc lâu sẽ tự nhiên dâng lên cảm giác khiếp sợ. Cầm lưỡi rắn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, như thể họ thực sự cầm vào một cái lưỡi rắn còn sống.

Người đàn ông mặt sẹo lại không cảm thấy khó chịu chút nào, vô thức lật qua lật lại nhìn thử, ngoại trừ vẻ ngoài xấu xí và to lớn thì trông cây bút rất bình thường, giống như mọi cây bút thông thường khác. Người đàn ông mặt sẹo hơi thất vọng, anh ta còn hy vọng mình có thể rút thêm một viên thuốc hồi phục, cảm giác cơ thể trẻ ra và tràn đầy sức sống thật quá tuyệt vời. Hơn nữa anh ta cũng không thích bút, từ khi còn nhỏ đã không thích học hành gì, sau khi bị ép vào đại học anh ta đã hận đến mức giết mẹ mình.

Mà ở đây có không ít đàn ông trung niên trạc tuổi tên mặt sẹo kia, thấy anh ta không tiếp tục rút được thuốc hồi phục thì trong lòng mừng thầm, nhìn thấy đồng bọn cùng trang lứa bỗng trờ nên trẻ hơn khỏe hơn thì họ vừa lo lắng vừa ghen tị.

Giang Tinh Chước làm ra vẻ hơi bất ngờ, rồi sau đó lập tức khôi phục trạng thái ban đầu: “Chúc mừng, anh đã rút ra thẻ hạch tâm “Bút phán quan ác ma”, chấp bút phán mệnh, muốn ai canh ba phải chết thì không ai có thể sống đến canh năm. Đây là thẻ phục chế UR (thẻ cực hiếm, hiếm hơn cả thẻ SSR). Dùng bút này viết tên và phương thức chết của người mình muốn giết vào bất kỳ chỗ nào cũng được, sau đó đối phương sẽ chết đúng như kế hoạch anh đã viết.”

Cái gì?

Câu nói này như một quả bom phát nổ trong bể bơi, ngay cả người bình tĩnh nhất cũng đứng bật người dậy. Là thật sao? Thật sự có loại đồ như thế này sao? Nhưng khuôn mặt và ngón tay của mặt sẹo đều đã khôi phục, mà cũng thực sự xuất hiện một con dao tầm thường, người phụ nữ này... Không, người này không thể là một con người.

“Chuyện này, đây là sự thật sao? Cô sẽ không nói dối đúng không?” Có người run rẩy hỏi. Làm sao lại có loại đồ vật như thế này chứ?

Giang Tinh Chước: “Đương nhiên là già trẻ không gạt. Tuy nhiên, dù đầy mực nhưng chỉ một ngày là sẽ hết tác dụng, anh phải dùng cẩn thận.”

Người đàn ông mặt sẹo run rẩy cả người. Cảm nhận được những ánh mắt thù địch bắn ra từ bốn phương tám hướng, anh ta cầm cây bút xấu xí kinh khủng bỏ vào trong ngực áo, sử dụng hết sao? Mực trong cây bút này nhiều như vậy tối thiểu phải bằng hai lọ mực, anh ta có thể viết được bao nhiêu chữ đây? Anh ta còn sợ ai nữa? Anh ta có thể trở thành... Thần!

Những người khác cũng nghĩ như vậy, cây bút này nhiều mực như vậy, muốn dùng đến khi hết thì thi thể có thể xếp thành bao nhiêu cái núi xác rồi? Nếu lại viết chữ nhỏ hơn, không viết mấy cách chết phức tạp lãng phí mực...

“Xin chào, tôi có thể rút một sấp được không?” Có người lập tức nắm lấy cơ hội lên tiếng. Mười triệu đấy, anh ta cũng có, anh ta cũng muốn rút được những thứ người đàn ông mặt sẹo rút được!

Nhất thời tất cả mọi người đều cố đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng. - App TYT tytnovel.com

Trong sự im lặng đầy căng thẳng Giang Tinh Chước cong đôi mắt đẹp: “Đương nhiên là được.”

“Chúc mừng, anh đã rút được một viên thuốc hồi phục.”

“Chúc mừng, anh đã rút được chiếc áo choàng tàng hình, có thể sử dụng trong thời gian giới hạn là 10 phút, thời gian hồi lại là 72 giờ.”

“Chúc mừng, anh đã rút được đôi giày giảm trọng lượng...”

“...”

“Tôi cũng muốn rút!”

“Tôi cũng vậy!”

“Thêm một sấp nữa!”

“Nữa đi!”

“...”

Trong căn cứ của băng nhóm tội phạm cấp A này, những kẻ điên cuồng có tiền ngoài vòng pháp luật dần lao vào rút thẻ bài, người này nối người kia, sấp thẻ này đến sấp thẻ khác, chẳng mấy chốc đã rơi vào lòng tham rồ dại, giống như những con bạc đánh đến đỏ mắt.

Thật ra thì chuyện này cũng đâu khác gì một chiếu bạc? Mà thậm chí còn kích thích hơn cả đánh bạc trên chiếu bạc, không ai biết được lật thẻ bài lên sẽ là tấm thẻ trắng hay là cơ hội để thay đổi số phận, được tái sinh.

Nhưng cũng không phải ai cũng giàu như vậy, mỗi một lần lên kế hoạch phạm tội thì những tên trùm sẽ đứng ở trên, rồi lại phân chia xuống theo từng lớp, chênh lệch giàu nghèo ngày một lớn. Mà vào ngày thường có thể sẽ có một số người trong lòng bất mãn, nhưng cũng chỉ là bất mãn suông mà thôi.

Con số mười triệu do Giang Tinh Chước đặt ra rất vi diệu, đối với những thứ quá xa xôi, con người sẽ khó sinh ra khát vọng mãnh liệt, sẽ lập tức rút lui trước khi hành động, nghĩ thầm chuyện tốt thế này tuyệt đối không có khả năng đến phiên mình.

Nhưng đây lại chỉ là mười triệu, đối với những kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật thì cái giá này lại nằm ngay giữa nhiều và không nhiều, giống như củ cà rốt treo trước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể ăn vào miệng, đầy cám dỗ và khiến lòng người nóng lòng không thôi. Nhiều người có mặt ở đây là những kẻ ở tầng chót của băng cướp vì tiền không đủ để rút một lần thẻ nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn người ta, hai mắt dần đỏ lên, bất mãn trong lòng sôi trào, dần biến thành sự oán hận và căm phẫn.

Rõ ràng mỗi khi hành động họ cũng bỏ ra rất nhiều sức lực, nhưng tại sao chỉ vì tham gia muộn mà lại được chia cho có tí tẹo? Dù chỉ hơn một chút thôi là đủ rồi! Nhưng họ lại không có! Còn những thứ tốt đẹp kỳ diệu mà đám người kia rút ra được thì đáng lẽ họ cũng có thể có được.

Ngoại trừ người không thể rút thẻ sinh lòng ghen tị và oán hận với người được rút thì cũng có một số người rút được thẻ nhưng vẫn có những cảm xúc như vậy, đó là lòng ghen ghét giữa người may mắn và người không may. Có người rút mười thẻ bài mà chỉ toàn thẻ không hoặc rút ra con dao tầm thường, nhưng lại có người quá may mắn rút mười cái thì đã có tỷ lệ rơi đồ đến 50%, thực sự rất khó không khiến cho người ta ghen ghét.

Không khí khắp căn cứ tràn ngập đủ loại cảm xúc tiêu cực.

Còn người tạo ra những cảm xúc tiêu cực này thì đang đứng trước đám đông, nở nụ cười trên môi, đôi mắt đen láy dịu dàng, cả người như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mông lung mờ ảo, thánh thiện như một thiên sứ giáng trần. Ai có thể nhìn ra những cảm xúc méo mó đến đáng sợ như ghen tị, hận thù, tức giận, tham lam... kia đều đang dồn về phía cô, bị cô nuốt chửng.

Chúa tể: Giang Tinh Chước

Cấp độ: Lv1 (Chúa tể thực tập)

Điểm năng lượng: 0... 5283... 8902... 12938... 30292... 41092 ... (năng lượng đang tăng nhanh chóng)

Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv1 (vẫn còn rất yếu, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, hãy tiếp tục cố gắng!)

Tuỳ tùng: 49 (Người đi theo đang tăng nhanh về số lượng, chất lượng trung bình, hãy tiếp tục tạo ra ác mộng đi!)

Ở vòng ngoài cùng của đám người có một thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng điên cuồng và hoang đường này, tim anh ta đập loạn lên, các ngón tay tê dại. Anh ta cũng muốn rút thẻ bài, cũng có lòng tham, nhưng anh ta khác với những người này.

Anh ta là một nội ứng của quân đội.

Băng nhóm siêu tội phạm cấp A này có tổng cộng 49 người, là băng nhóm có lai lịch sâu xa, giết người, phóng hỏa cướp ngân hàng, chúng đã phạm đủ thứ tội ác, nhưng lần nào cũng có thể chạy thoát thành công như cá chạch lọt lưới. Để có thể tìm ra chứng cứ, diệt sạch băng đảng này, tra ra người ẩn phía sau mà anh ta đã ở đây làm nội ứng được ba năm.

Trong ba năm qua anh ta đã nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí nhất đám người này, thấy được sự xấu xa trong bản chất con người, thấy được nhiều sự việc hoang đường ly kỳ. Nhưng không có một lần nào giống lần này, thực sự... không thể tin được, anh ta lại tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không.

Phải nghĩ biện pháp truyền tin tức này ra ngoài thì sinh vật không biết tên này, những thẻ bài thần kỳ này, nhất là thẻ bài "Bút Phán quan ác ma" trong tay tên mặt sẹo kia! Một người như vậy mà sở hữu một cái bút thế kia, thế giới này vốn đã trăm ngàn lỗ thủng e rằng sẽ càng bị bao phủ nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn! Số phận của những anh hùng bị đám tội phạm sợ nhất kia, rồi cả những con người vĩ đại, chỉ sợ là...

Anh ta muốn rời đi, nhưng lại không dám nhúc nhích, anh ta luôn cảm thấy mỗi một động tác của mình đều không thể che giấu được ánh mắt của Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước: Đây chỉ là ảo giác do hào quang của Cthulhu tạo ra mà thôi ^.^

Lúc này, người rút thẻ cuối cùng đã xong, họ đã hết sạch tiền.

Giang Tinh Chước cười nói: “Hôm nay là một ngày rất vui vẻ. Các vị, trò chơi đã kết thúc, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

Sau khi cô nói xong, vòng xoáy liền tiêu tán, bọn họ còn chưa kịp nói một lời thì Giang Tinh Chước đã biến mất tại chỗ, áp lực kinh khủng vốn đè lên đầu mọi người cũng biến mất, tất cả mọi người bỗng nhiên thoải mái thở phào một hơi.

Hai giây sau, họ chợt nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc, người phụ nữ bí ẩn không biết là thần hay sinh vật gì kia đã rời đi, lý trí đang nóng hừng hực cũng hạ nhiệt, sự tỉnh táo đã quay trở lại. Nhưng chiếc lồng trống rỗng và chiến lợi phẩm trên tay do rút được thẻ đã chứng minh đây không phải là một giấc mơ.

Một bầu không khí vi diệu dần lan tỏa.

Lúc này, đại ca mới trông như đã bình tĩnh lại, nói: “Mọi người đã thấy chuyện vừa xảy ra rồi đấy, thật không thể tưởng tượng nổi, cái thứ kia... cũng không biết là thứ gì. Chúng ta phải báo cáo với cấp trên, thẻ có giới hạn thì mọi người tự dùng, nếu không phải thẻ có giới hạn thì… mọi người cũng cứ cầm trước đi.”

Thẻ có giới hạn về cơ bản là rút ra là sẽ dùng hết. Ví dụ như những viên thuốc hồi phục tự động bay vào thân thể người rút thẻ là thẻ có giới hạn. Thẻ không giới hạn thì chính là thẻ có thể cầm trên tay, nếu giữ không kỹ thì có thể bị mất hoặc bị đánh cắp, người khác cũng có thể sử dụng.

Mọi người còn tưởng đại ca muốn lấy đi chiến lợi phẩm của mình nghe vậy chợt thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng …” Đại ca quay đầu, ánh mắt rơi vào tên mặt sẹo: “Mặt sẹo, tên nhóc nhà cậu may mắn thật, thế mà lại có được cây bút kia, giao lại ông chủ đi, thế thì cậu sẽ được ngang cấp với tôi.”

Mặt sẹo cười nói: “Nếu không thì sao.”

“Giao ra đi.” Ánh mắt đại ca ẩn chứa tia sáng uy hiếp, những người khác cũng vây quanh tên mặt sẹo. Cây bút đó quá tà ác, đặt vào tay ai thì người đối đầu chắc chắn sẽ xong đời ngay, có nhiều người trong tổ chức cũng có khúc mắc với tên mặt sẹo. Đương nhiên nếu cây bút này nằm trong tay đại ca thì việc anh ta có giao lại cho ông chủ không cũng là một ẩn số.

Mặt sẹo cười hì hì: “Giao cái con mẹ mày!”

Anh ta đột nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chép rách nát to bằng lòng bàn tay, vốn dĩ định dùng để tính toán số phần tang vật mình sẽ được chia, nhưng lúc này khi lật ra thì đã có lít nhít rất nhiều chữ. Hóa ra trong lúc đồng bọn đang đắm mình vào việc rút thẻ thì anh ta đã viết tên và cách chết của không ít người có mặt ở đây vào đó, nhưng anh ta rất thông minh, viết rồi nhưng không có dấu chấm. Nếu không có dấu chấm làm kết thúc thì còn chưa được coi là viết xong kế hoạch chết của một người, cây bút sẽ không có hiệu lực.

Người đầu tiên anh ta viết là tên của đại ca, lúc này nhanh chóng giơ bút viết một dấu chấm vào cuối.

Đại ca vừa đứng dậy thì đột nhiên thất khiếu chảy máu, mắt trừng to ngã ngửa xuống.

Mà cô nàng Giang Tinh Chước không thể thật sự biến mình thành một sinh vật không phải con người thì đang mặc áo tàng hình đứng trong lồng mỉm cười nhìn bọn họ.

Vở kịch bắt đầu rồi.



TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play