Đây là không gian thử nghiệm, Giang Tinh Chước đã nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sụp đổ biến mất, mọi thứ xung quanh đều trở nên trắng như tuyết, cô phát hiện mình đã trở lại không gian trắng như tuyết mà ác ma kia đưa bọn họ vào. Có vẻ như vị thần đã tạo ra trò chơi này cũng không muốn trò chơi này tùy tiện trở thành sở hữu của ai nên mới nghĩ ra một bài kiểm tra có độ khó cấp Địa ngục thế này.
Cô cảm nhận được ác ma kia đã biến mất, Trò chơi Chúa tể thực sự trở thành tài sản của cô như đã thỏa thuận.
Cô vừa nghĩ tới đây, chợt có một bảng dữ liệu hơi mờ hiện ra trước mặt.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp độ: Lv0
Điểm năng lượng: 0
Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv0
Tuỳ tùng: 0
Số liệu về không, vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra.
Nhưng sau cuộc thử nghiệm này, Giang Tinh Chước đã làm chủ được cách chơi.
Trước mắt bỗng có một lăng trụ tam giác trong suốt xuất hiện trước mặt cô, thân cột xoay tròn, phản chiếu ánh sáng trong suốt như pha lê, vang lên một giọng nói trung tính không có sự thăng trầm về cảm xúc, không thể nghe ra là nam hay nữ: “Chúc mừng người chơi Giang Tinh Chước nhận được hệ thống Chúa tể, trở thành một Chúa tể.”
Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm vào nó: “Ngoài ta ra còn có người chơi khác có được hệ thống Chúa tể không?”
Lăng trụ tam giác: “Hệ thống Chúa tể này là phiên bản 1.0, chế độ chiến đấu trực tuyến của người chơi chưa được mở.”
Con ngươi Giang Tinh Chước chợt lóe lên.
Lăng trụ tam giác: “Người chơi Giang Tinh Chước có muốn mở ra cánh cổng thời không, tiến vào thế giới loài người tiến hành trò chơi không?”
“Có.”
Lăng trụ tam giác: “Xin cẩn thận lựa chọn thời gian và không gian.”
Trước mặt lăng trụ tam giác xuất hiện hàng trăm cái tên, trong đó có một số cái tên có dấu “*” ở sau.
“Đây là cái gì?” Giang Tinh Chước hỏi.
Lăng trụ tam giác: “Đó là thế giới sắp bị hủy diệt.”
Thế giới sắp bị hủy diệt... thế giới tàn khốc đầy xác chết kia hiện lên trong đầu Giang Tinh Chước, cô hít sâu một hơi. Đôi mắt đen nhánh ấm áp của cô càng tối đen hơn, ánh mắt nhìn vào một cái tên, vươn tay ra chỉ vào đó: “Cái này.”
Sau tên nó có dấu “*”.
Lập tức thấy lăng trụ tam giác xoay mở ra, phóng to, biến hình thành một cánh cửa trong suốt hình tam giác. Cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bóng tối dày đặc, bóng tối này như một lỗ đen nhớp nháp, lại không có thấy ánh sáng đâu, khiến người ta lo lắng nếu bước vào sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức cho đến lúc chết vì ngạt thở.
Vẻ mặt Giang Tinh Chước ôn hòa, không hề do dự đi vào trong bóng tối.
Ngay lúc bóng đêm bao phủ, Giang Tinh Chước đã cảm nhận thấy cảm giác vô trọng lực, trời đất quay cuồng, con người như bị hút vào một vòng xoáy, một lát sau cả người bỗng đập mạnh xuống đất.
Giang Tinh Chước mở mắt ra, cảm thấy thân thể đã có trọng lượng, cô đang nằm trên sàn nhà sạch sẽ, ngực và sau đầu đau âm ỉ.
“Giám đốc, cô không sao chứ?” Cô nghe thấy tiếng ai đó nói thì thầm bên cạnh mình.
Giang Tinh Chước quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của một cô gái trẻ.
Giang Tinh Chước liếc mắt nhìn chung quanh và mọi người quanh mình, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô đang ở trong một ngân hàng, nguyên chủ của thân thể này là giám đốc ngân hàng, hôm nay đụng phải một băng nhóm tội phạm có tiếng, cô bị xã hội đen đạp ngã, đầu đập vào bậc thềm lập tức qua đời.
Cô ngước mắt lên nhìn mấy người đội mũ trùm đầu màu đen đang cầm những túi tiền nhanh chóng bước ra khỏi hầm. Trông họ như đang rút lui.
Một trong số người đó đang lướt qua lướt lại một số nhân viên ngân hàng và khách hàng, cuối cùng chỉ vào một đứa trẻ trông chưa đủ mười tuổi nói: “Đưa nó đi.”
Thế này là định bắt đứa trẻ làm con tin.
Mẹ đứa bé ôm con hoảng sợ khóc lóc tại chỗ.
Giang Tinh Chước nói: “Chờ một lát, tôi đồng ý làm con tin, tha cho cậu bé đi.”
Tên cướp nhìn thấy Giang Tinh Chước đứng lên giơ hai tay, cũng chỉ là một cô gái yếu đuối nên không coi ra gì: “Bây giờ mà còn có người muốn làm người tốt à, vậy để cô thực hiện giấc mơ đi. Đưa cô ta đi.”
Giang Tinh Chước liền bị đẩy ra ngoài.
Vụ cướp trong ngân hàng khá ầm ĩ, nhưng trên đường rất ít người qua lại, chỉ có một vài người qua đường không muốn xem trò vui cũng không có ý lo lắng, trông họ đi lại vội vàng, vừa phát hiện có điều gì đó không ổn trong ngân hàng liền chết lặng thu tầm mắt lại, bước đi nhanh chóng.
Giang Tinh Chước bị kéo lên xe, ngồi cùng mấy tên cướp đội mũ trùm đầu, mọi đôi mắt lộ ra bên trong đều nhìn chằm chằm cô, thần sắc khác nhau.
Nguyên chủ có thu nhập hàng tháng khá cao, mỗi tuần hai ba lần sẽ đi tham gia các lớp yoga, dáng người rất đẹp. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng vest đen đi làm. Khi nãy bị ngã quần áo xộc xệch, trên ngực bị bung một chiếc cúc áo, ánh mắt đám cướp cũng dần thay đổi.
Đúng lúc này hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ phía trước đột nhiên mắng một tiếng.
“Đệt! Kiểu này toi rồi!”
“Nhanh lên! Lái nhanh lên!”
Đám cướp ngồi ở khoang sau nhất thời liền căng thẳng, lao nhao thúc giục lái xe lái nhanh một chút, Giang Tinh Chước nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người ngoài xe truyền đến, bầu không khí hoảng hốt, có cảm giác náo loạn.
Rõ ràng xe đã tăng tốc, mấy lần va vào xe khác, thậm chí cả người đi bộ, xe phóng vèo vèo tới phía trước, nhưng Giang Tinh Chước lại không hề nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Có vẻ thế giới này có hơi đặc biệt, nhưng đặc biệt thế nào thì tạm thời Giang Tinh Chước không có thời gian tìm hiểu, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là thu thập năng lượng.
Cô ngước mắt ôn hòa nhìn đám cướp trước mặt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt không thể nhận ra.
Xe nhanh chóng đi tới đích, lập tức dừng lại, cửa xe mở ra, Giang Tinh Chước bị kéo xuống xe, đưa vào một chỗ tối tăm ở dưới lòng đất.
“Họ trở lại rồi.”
Dưới mặt đất có rất nhiều người, trên người có hình xăm, có nam có nữ, ánh mắt hung thần, nhìn thấy Giang Tinh Chước thần sắc mỗi người lại khác nhau.
Giang Tinh Chước lập tức cảm thấy hệ thống Trò chơi Chúa tể thu thập được cảm xúc tiêu cực hướng về phía cô.
Cô vừa nghĩ tới đã có một bảng điều khiển hơi mờ chỉ có cô có thể nhìn thấy.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp độ: Lv0
Điểm năng lượng số: 0...90 ...120 ...185 ...
Cấp độ năng lực sáng tạo: Lv0 (Hãy mau chóng thể hiện khả năng sáng tạo của bạn)
Tuỳ tùng: 5 (Hãy sớm tạo ra ác mộng đi!)
Giang Tinh Chước ấn vào chỗ điểm năng lượng, nội dung chi tiết sẽ được mở rộng dưới hàng số đó, thể hiện nơi phát ra năng lượng: Ghen ghét, dâm dục, ham muốn giết người.
Ghen ghét vốn là cảm xúc tiêu cực, dâm dục là bản chất của con người, vốn không nên được coi là một cảm xúc tiêu cực, trừ khi cảm xúc dâm dục này rất điên cuồng vặn vẹo, còn ham muốn giết người thì càng không cần phải nói.
Thật không hổ là một đám tội phạm làm đủ thứ chuyện xấu xa, đúng như cô dự đoán, cô không làm gì mà chỉ đứng tại chỗ là đã có người đưa năng lượng tới cửa.
“Sao lại đưa người về vậy?” Đi tới chính giữa thì có một người đứng lên cau mày hỏi. Trước đây con tin đều bị tùy tiện ném đi, khi bị ném xuống xe cũng sẽ không dừng lại, họ không quan tâm con tin có chết hay không. - App TYT tytnovel.com
“Lò sát sinh ra quân một trận lớn lắm, phải chạy vội về, không kịp ném cô ta đi.”
“Giam lại trước đã.” Người đàn ông kia nói. Người này đã vào căn cứ của họ, nhìn thấy khuôn mặt họ, đương nhiên không thể để cô sống sót đi ra ngoài.
Giang Tinh Chước bị đẩy vào một cái lồng, cái lồng này có vết máu còn sót lại trong kỳ kinh nguỵet, thậm chí còn có một ít thịt vụn bị cháy đen. Giang Tinh Chước vừa nhìn là biết có người bị ngược đãi đến chết trong cái lồng này.
Sau khi Giang Tinh Chước bị nhốt vào trong, đám người kia bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm. Do người có vẻ giống như đại ca khi nãy chủ trì. Có người vui vẻ ra mặt ôm một đống tiền lớn, lại có những người khác cụp mí mắt, lộ vẻ bất mãn.
Đang lúc bọn họ phân chia của cướp được thì mặt đất bắt đầu rung nhẹ. Lúc đầu Giang Tinh Chước còn tưởng rằng là động đất, nhưng không phải, nếu là động đất thì những người này cũng không phải đến mức không có phản ứng, trông họ cứ như đã quen với kiểu rung lắc này rồi.
Trong cảm giác rung lắc thế này, khi chiến lợi phẩm đã được chia xong, họ đang tươi cười sung sướng vì vụ thu hoạch lần này thì chợt có một giọng nữ du dương đầy bí ẩn nhẹ nhàng vang lên.
“Tôi nghe thấy âm thanh của dục vọng…”
Giọng nói này có cảm giác tồn tại rất kỳ dị, mãnh liệt mà rõ ràng, lỗ tai đám người lập tức như bị kéo qua, nhìn về phía chiếc lồng.
Người phụ nữ đứng trong lồng có mái tóc đen, con ngươi đen ôn hòa, mỉm cười dịu dàng mà thần bí: “Muốn giao dịch với tôi không?”
Khung cảnh im ắng, rồi chợt có ai đó bật cười, như đang nghe thấy một câu chuyện đùa vớ vẩn nào đó, rồi càng lúc càng có nhiều người cười hơn.
“Ha ha ha ha ha, chúng mày nghe thử xem, con ả vẫn chưa hiểu tình hình kìa.”
“Tao cười chết mất thôi, mày tìm đâu ra con ngốc này vậy? Hoang tưởng tuổi dậy thì à?”
“Giao dịch à, được thôi, chỉ sợ cô có mạng đi giao dịch mà không có mạng để nhận thôi, đồ ngốc ha ha ha...”
Thần sắc trên mặt Giang Tinh Chước không thay đổi, chỉ dùng điểm năng lượng để tạo ra thẻ bài “hào quang Cthulhu”, trong chớp mắt chợt có một áp lực vô hình không rõ như thủy triều, lấy Giang Tinh Chước làm trung tâm bắt đầu khuấy động đến chung quanh, giọng nói của những người bị bao phủ bên trong lập tức nghẹn ở cổ họng, tiếng cười đột ngột biến mất, mồ hôi lạnh toát ra, đầu gối như nhũn xuống, trong lòng không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.
Không ai biết đang xảy ra chuyện gì, họ chỉ cảm thấy rằng người phụ nữ đứng trong lồng không phải là một con người, mà là một sinh vật kỳ bí rất khủng bố, khó mà hình dung nổi, có thể kiểm soát sự sống và cái chết của họ.
Bản năng sinh tồn của sinh vật được kích hoạt, đám người đứng cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn về phía một người trong đó: “Một bộ thẻ mười triệu, anh chắc chắn muốn giao dịch chứ?”
Cái, cái gì cơ? Người bị gọi tên là một người đàn ông có sẹo khắp mặt, anh ta lập tức trở thành người được chú ý nhiều thứ hai ở chỗ này, sau đó lập tức nhớ ra, vừa rồi anh ta đã cười khì khì đáp lại một tiếng “được thôi”. Vốn dĩ anh ta chỉ đang trêu chọc Giang Tinh Chước, nhưng không ngờ cô lại coi như anh ta muốn làm giao dịch.
Mười triệu, số tiền giấy, vàng và đồ trang sức mà bọn tội phạm lần này cướp được trị giá hơn một tỷ, kẻ vừa bị gọi tên cũng là một trong những tên chủ lực trong vụ cướp nên được chia cho một viên kim cương lớn trị giá không dưới năm mươi triệu.
Người bị gọi tên đâu dám từ chối? Nếu từ chối mà sau đó lại phải chết thì biết làm sao?
Môi anh ta bất lực mấp máy: “Chắc, chắc chắn.”
Sau đó liền thấy trên tay người phụ nữ bí ẩn có một thanh gỗ nhỏ bất chợt xuất hiện giữa không trung, cô gõ nhẹ một cái, như đũa thần làm phép, chợt có một lớp sương mù trắng xóa hiện ra, xoay tròn rồi ngưng tụ thành một vòng xoáy màu trắng.
Cảnh tượng kỳ dị như vậy khiến tất cả mọi người có mặt càng thêm sợ ngây người, nhất thời nghĩ đến chuyện xảy ra lúc mặt đất rung lên, trong lòng lại càng sợ hãi Giang Tinh Chước.
Đúng lúc này, trong trung tâm vòng xoáy lại có mười thẻ bài phát ra ánh sáng trắng bay tới xếp ngay ngắn trước mặt người đàn ông.
Giang Tinh Chước: “Mời lật thẻ bài.”
Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy vươn tay ra đụng vào tấm thẻ bài đầu tiên.
Tấm thẻ lật lên, lộ ra một thẻ bài trong suốt có hoa văn và dòng chữ thần bí, trên thế giới này không có ai ngoài Giang Tinh Chước có thể hiểu được loại văn tự này. Người trong căn cứ ở dưới lòng đất rất căng thẳng, giống như một giây sau Giang Tinh Chước sẽ giết chết mình ngay lập tức.
TYT & Lavender team