Đại ca đột nhiên thất khiếu chảy máu mà chết, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi, nhưng cũng có người lập tức hành động.
Người rút trúng áo tàng hình nhanh chóng khoác chiến lợi phẩm lên, biến mất ngay tại chỗ. Thế nhưng chẳng mấy chốc, anh ta lại hiện hình lần nữa, và lần này, anh ta không phải đứng thẳng mà là nằm sấp, cũng thất khiếu chảy máu, áo tàng hình trên người khôi phục về hình dạng thẻ bài, rơi bên cạnh anh ta.
Tên mặt sẹo là người thông minh, trên thực tế, trong băng nhóm tội phạm này không có nhiều kẻ ngốc, chẳng qua chỉ khiếp sợ trước hào quang Cthulhu của Giang Tinh Chước, đồng thời trò rút thẻ của cô quả thực có sức hấp dẫn quá lớn, người thông minh đến mấy cũng không thể không bị lay động, mà cho dù không lay động thì thể nào cũng sẽ bị ép gia nhập đội ngũ rút thẻ, nếu không muốn biến thành thịt cá.
Vậy nên khi nhìn thấy người này rút được áo tàng hình, tên mặt sẹo lập tức liệt anh ta vào nhân vật có sức uy hiếp thứ hai. Sau khi giết chết đại ca, tên mặt sẹo liền thêm dấu chấm vào sau cách thức chết của anh ta, chết theo kiểu thất khiếu chảy máu là đơn giản nhất, vừa nhanh chóng chuẩn xác lại còn tàn độc, còn tiết kiệm mực.
Nhìn thấy tấm thẻ bài trong suốt ánh lên hoa văn bí ẩn rơi xuống đất, trong mắt những người kia lập tức tràn ngập kích động, muốn cúi người nhặt nó lên.
“Để tôi xem ai dám nhặt tấm thẻ bài kia.” Tên mặt sẹo một tay nắm chặt bút một tay cầm sổ ghi chép, đứng trên bục cao, nhìn xuống tất cả mọi người bằng vẻ uy hiếp.
Trong chốc lát mọi người đều không dám ho he, không ai muốn làm người tiếp theo thất khiếu chảy máu mà chết.
“Này mặt sẹo, anh có ý gì? Anh không sợ ông chủ biết hả?” Một cô gái xinh đẹp lạnh giọng hỏi.
“Ông chủ?” Tên mặt sẹo cười: “Giờ bố mày còn sợ ông ta chắc? Chúng mày dám nói bây giờ chúng mày đang sợ ông ta không?”
Nội gián Tào Văn của quân đội khẽ lay động trong lòng, ông chủ, nhân vật bí ẩn thao túng nhiều băng nhóm phạm tội cấp A trên khắp đất nước, đây cũng chính là mục đích cuối cùng của anh ta khi nằm vùng, sự tồn tại của người này đã khiến cho biết bao thành phố không được bình yên, tạo ra số kẻ phạm tội nhiều không đếm xuể.
Những người nắm giữ thẻ bài thần kỳ lặng im trước câu hỏi của tên mặt sẹo, bọn họ đều là kẻ xấu, làm gì nói được hai chữ trung thành? Có được sức mạnh, ai còn chịu làm đầy tớ cho kẻ khác? Nói cho cùng nếu người rút được “Bút phán quan ác ma” là bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở nên giống như tên mặt sẹo thôi.
“Nếu đã như vậy, mặt sẹo, chúng ta hợp sức với nhau, cùng nhau làm chủ thiên hạ, thế nào? Anh cũng biết đấy, mặc dù chúng tôi có được mấy tấm thẻ bài này nhưng những thế gia cổ võ ngoài kia, chính phủ và những thứ trong lò sát sinh, chẳng có cái nào là dễ dây vào, một cây làm chẳng nên non mà.” Một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu trọc lốc xăm chằng chịt những hình thù nói.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, tên mặt sẹo có được chiếc bút nghịch thiên kia, cùng vết xe đổ của đại ca và người đàn ông mặc áo tàng hình ở đó nên không ai dám chọc giận anh ta, chỉ có thể lấy lòng trước, rồi lẳng lặng chờ thời cơ...
Tên mặt sẹo cười khằng khặc: “Các người nói không sai, một cây làm chẳng nên non, tôi cần có đồng bọn. Thế nên, chúng mày đi chết hết cả đi!”
Tên mặt sẹo cầm bút vẽ xoành xoạch những dấu chấm câu. Tưởng anh ta ngu hả? Chẳng lẽ anh ta lại không biết đám người này đang nhắm vào anh ta, cùng hội cùng thuyền với bọn họ chẳng qua chỉ là bảo hổ lột da, không chừng một ngày nào đó sẽ bị hãm hại.
Gì chứ? !
Tên mặt sẹo xếp hạng dựa trên những gì anh ta quan sát, cảm thấy người nào là mối đe dọa lớn nhất với mình thì xếp trước, đám người kia bỗng nhiên xông lên, nghĩ rằng ra tay trước sẽ có lợi, nhưng lần lượt từng người đều thất khiếu chảy máu mà chết.
Một người, hai người, ba người, bốn người... đã sắp sửa chạm đến chỗ tên mặt sẹo đứng rồi nhưng đều ôm hận, bất lực mà ngã xuống.
Còn tên mặt sẹo có được cảm giác nắm trong tay sự sống chết của người khác cũng sảng khoái đến mức nảy sinh phản ứng tâm lý biến thái, đây chính là cảm giác được làm thần sao? Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Nếu không phải vì lúc này không thích hợp thì chắc chắn anh ta đã thiết kế ra đủ các cách thức chết rồi, bút phán quan ác ma, thứ này thực sự rất thích hợp với anh ta, anh ta thích nhất là giết người, đặc biệt là hành hạ đến chết!
Tại sao Giang Tinh Chước lại cho anh ta cây bút này? Bởi vì ngay từ đầu người dâng hiến cảm xúc giết người tàn nhẫn cho Giang Tinh Chước chính là tên mặt sẹo. Giết người là sở thích của anh ta, cho nên thẻ bài chủ chốt phù hợp nhất dành cho anh ta chính là cây bút tội ác ghê tởm này.
Ngay sau khi bọn họ ngã xuống, từng tấm thẻ bài không giới hạn rơi trên mặt đất. Những người không đủ tiền rút thẻ đứng rải rác khắp nơi nhìn cảnh tượng này, hơi thở gấp gáp, lòng tham khiến ngón tay co quắp lại, nhưng bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ người tiếp theo ngã xuống đất chính là mình. Trong danh sách chằng chịt của tên mặt sẹo kia không biết sẽ có tên mình không.
Nếu họ đoán không lầm thì tên mặt sẹo muốn họ làm đồng bọn, họ là những tay sai cấp thấp nhất trong băng nhóm, lại không có thẻ bài, hầu như không có tranh chấp gì với tên mặt sẹo, càng không có tính uy hiếp. Tên mặt sẹo có cây bút này đã là bất khả chiến bại, không quá cần những thẻ bài này, vậy nên hẳn sẽ dùng những thẻ bài này làm phần thưởng cho họ.
Băng nhóm tội phạm có 49 người, trong đó tổng cộng 14 người là có tiền rút thẻ, có mấy người thấy những kẻ trước mặt đều chết hết, tức khắc sợ đến nỗi quỳ rạp xuống, giao thẻ bài ra, khẩn khoản van xin.
Nhưng tên mặt sẹo không hề dừng tay: “Ha ha ha chết hết đi, chết đi cho ông!”
Lập tức những người đó trừng lớn hai mắt, lòng tràn đầy tuyệt vọng, chờ đợi cái chết sắp sửa xảy đến.
Tuy nhiên, không có chuyện gì sảy ra cả.
Mười giây sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả lặng im, bầu không khí dần trở nên lúng túng.
Biểu cảm của tên mặt sẹo cứng đờ, chợt cúi đầu nhìn quyển sổ, có chuyện gì thế? Là anh ta không khoanh tròn dấu chấm nên bút phán quan ác ma không xác định được là anh ta đã viết xong một câu rồi sao?
Sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi, không ai rảnh đi tìm hiểu xem tại sao những người bị viết tên lên đó đều không chết, không lúc này thì còn chờ đến lúc nào? Mấy người van xin ban nãy lập tức xông lên, một cước đá bay tên mặt sẹo, tên mặt sẹo đập vào tường, xương sườn đứt gãy, miệng phun máu tươi, bút phán quan ác ma cũng rơi xuống đất.
Ánh mắt bọn họ sáng lên, vội vã lao tới tranh giành.
Mà lúc này, những người không rút thẻ cũng hành động, không lúc này thì còn chờ đến bao giờ?
Bọn họ lao tới nhặt thẻ bài rơi trên mặt đất, nhặt được một tấm, mới vừa nở nụ cười mừng như bắt được vàng thì sau gáy bỗng nhiên bị một cái búa đập vào, não bắn tung toé. Thẻ bài rơi xuống, bị người khác cướp đi mất. Rồi người khác vừa nhặt lên, lại bị một cây đao đâm xuyên qua giữa giữa lưng...
Cục diện trở nên đẫm máu và hỗn loạn, ai nấy đều rơi vào thế bị động, anh không giết tôi thì tôi sẽ phải giết anh, từng tấm thẻ bài tỏa ra sức cám dỗ tựa như ma quỷ, khiến cho người ta mất hết lý trí.
Tay chân Tào Văn run lên, vô thức lui về phía sau, rời xa chiến trường, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt phản xạ có điều kiện liền chớp một cái, một tên côn đồ đột nhiên bị chém đầu, máu bắn ra rất xa, bắn đến tận trên mặt anh ta.
Còn Giang Tinh Chước cuối cùng cũng chú ý tới anh ta.
Lại không bị mê hoặc à? Ừm... Giang Tinh Chước sờ sờ cằm, nhìn Tào Văn chằm chằm, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là anh ta rất nhát gan, ngay cả sức mạnh dễ bề có được trong tầm tay anh ta cũng không dám tranh đoạt, hai là... anh ta là nội gián của quân đội, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mang theo sứ mệnh mà tổ quốc giao cho, có thể tự kiểm soát không để bản thân vì ham muốn cá nhân mà đánh mất lý trí.
Anh ta trông không giống như một người nhát gan nhu nhược, nói đi cũng phải nói lại, dám gia nhập băng nhóm tội phạm này đều là những kẻ giết người cướp của, không việc ác nào là không làm, có bao nhiêu kẻ hèn nhát không dám giết người giành giật kho báu chứ?
Vậy thì đúng là nội gián rồi.
Chuyện này có chút nằm ngoài dự liệu, cô cũng không muốn mới đó đã làm kinh động đến chính phủ ở thế giới này. Cô vẫn chưa nắm rõ tình hình ở đây, mới đó đã xuất hiện công khai thì có thể sẽ gây ra hậu quả bất lợi cho cô. - App TYT tytnovel.com
Giang Tinh Chước cụp mi mắt, suy tư mấy giây, không còn để ý tới Tào Văn nữa.
Mùi máu tanh trong căn cứ càng lúc càng nồng, người này xông ra cướp bút phán quan ác ma của tên mặt sẹo lập tức bị người khác đánh bại, người khác lại bị người khác tấn công, sau đó lại bị người nhặt được thẻ bài lấy được sức mạnh quật ngã...
Bầu không khí chết chóc bao trùm, từng thi thể lần lượt ngã xuống, Tào Văn nhân lúc không ai chú ý, nhanh chân xoay người bỏ đi. Tình hình trước mắt đã nằm ngoài tầm kiểm soát, anh ta cần yêu cầu chi viện!
Trong căn cứ dần dần yên ắng trở lại, thẻ bài nhuốm đầy máu tươi, lẫn lộn trong đống thi thể. Không ai có thể ngờ được, băng nhóm tội phạm ngày trước đem đến vô số cơn ác mộng cho thành phố A sẽ tự chém giết lẫn nhau đến mức hủy diệt băng nhóm. Trên những gương mặt không còn sự sống kia dường như vẫn còn sót lại vẻ mờ mịt và không cam lòng.
Tên mặt sẹo vẫn còn hơi thở, vừa tuyệt vọng vừa không cam tâm mà nhìn về phía cây bút cách đó không xa.
Tại sao? Tại sao lại mất đi hiệu lực? Rõ ràng anh ta đã viết dấu chấm câu rồi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện tại sao lại trở thành như thế? Anh ta sở hữu một vật như vậy, rõ ràng anh ta phải trở thành thần mới đúng...
Lúc này, vạt áo màu đen xuất hiện ngay trước mắt anh ta.
Tên mặt sẹo ngẩng đầu đầy khó khăn, trông thấy một gương mặt mỉm cười dịu dàng, nhìn từ trên cao xuống.
Tên mặt sẹo lập tức như tìm thấy ánh sáng, đưa tay nắm lấy vạt áo cô: “Cứu... cứu tôi với...”
Giang Tinh Chước nhìn anh ta, giọng nói vẫn mềm mại như trước, không có bất kỳ thay đổi nào, vào giây phút này, cô càng giống như một vị thần đang cúi đầu nhìn xuống trần gian: “Rút thẻ không?”
“Rút, rút...” Trong mắt tên mặt sẹo phát ra sự mong mỏi mãnh liệt, viên thuốc hồi phục, chỉ cần rút trúng một viên thuốc hồi phục là anh ta sẽ sống lại, tất cả mọi người chết rồi, những tấm thẻ bài đều sẽ là của anh ta!
“Nhưng mà, anh đã hết tiền rồi.”
“Tôi... ký nợ...”
Giang Tinh Chước mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hi vọng đang ở ngay trước mắt lại không thể nắm lấy, nỗi đau đớn và tuyệt vọng mãnh liệt hơn trước xông thẳng lên đầu, mà những thứ này đều hóa thành năng lượng nhắm vào Giang Tinh Chước.
Ý thức dần biến mất, lúc này, tên mặt sẹo lại nghĩ tới bút phán quan ác ma, lòng không cam chịu nảy sinh nghi vấn, muốn nhận được lời giải thích, bằng không anh ta sẽ chết không nhắm mắt.
Giang Tinh Chước có vẻ bất ngờ, nói: “Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.”
Tên mặt sẹo giật mình, đúng vậy, cô từng nói như thế, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nhưng... nhưng ruột của cây bút kia lớn như vậy, nhiều mực như vậy cơ mà!!! Có thể viết ra được bao nhiêu chữ...
Bỗng chốc trong đầu anh ta lóe lên một tia chớp, tên mặt sẹo đột ngột mở to mắt nhìn Giang Tinh Chước, nhịp tim tăng nhanh, nỗi sợ hãi dồn dập kéo đến.
[Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.]
Anh ta bất chợt hiểu ra ẩn ý trong lời nói này, thông thường tất cả mọi người đều hiểu thành: [Ruột của cây bút này rất to, rất nhiều mực, có thể viết được rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, vậy nên phải dùng tiết kiệm.]
Không hề gạt người. Cô quả thực không hề nói dối, chỉ là cô không nói rõ cho anh ta biết mực này không tính theo loại mực bình thường của con người, viết một chữ sẽ tiêu hao rất nhiều rất nhiều mực so với bọn họ nghĩ, đồng thời câu nói này chỉ là để dụ dỗ tất cả mọi người mà thôi.
Nếu như không có câu nói này, nếu như ngay từ đầu cô nói ra số lần có thể sử dụng và lượng mực tiêu hao thì sự việc đã không đi đến bước đường này, bọn họ dĩ nhiên sẽ không liều mạng một mất một còn vì cây bút chỉ có thể giết đến mấy mạng người ấy, bởi vì anh ta sẽ không dễ dàng viết tên và cách thức chết mà không biết tiếc mực như vậy.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì trong toàn bộ thẻ bài không giới hạn không có tấm nào có tác dụng chữa trị, đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?
Sau khi ý thức được chuyện này, tên mặt sẹo bắt đầu sợ hãi, cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, luôn mang ý cười của Giang Tinh Chước thật đáng sợ, giống như ma quỷ đùa giỡn lòng người đang mỉm cười nhìn xuống vong hồn vậy.
Khuôn mặt đáng sợ này đã khắc sâu trong lòng anh ta trước khi chết, nếu có thể biến thành ma thì e rằng đến làm ma anh ta cũng vẫn sợ cô.
Người dân thành phố A nghe tin mà khiếp sợ, ngoại trừ một người làm nội gián giả côn đồ thì toàn bộ băng nhóm tội phạm vô cùng hống hách, làm nhiều điều ác đều nằm lại nơi đó.
“Chậc, cần gì phải tham tham như thế?” Giang Tinh Chước lắc đầu, tỏ vẻ vô tội mà buông lời cảm khái.
Áo khoác tàng hình có hiệu lực là nhờ vào ý niệm, sau khi hút sạch năng lượng ở nơi này đến mức không còn gì để hút, Giang Tinh Chước nghĩ thầm, sau đó liền biến mất không còn tăm hơi ngay tại chỗ, xoay người rời khỏi căn cứ hệt như bãi tha ma của những kẻ phạm tội này.
Từng tấm thẻ bài rơi xuống bên cạnh từng thi thể người, nhuốm đầy máu tươi, chân cô đạp lên, bỏ đi không chút lưu luyến.
Cô phải đi xem bố cục của thế giới này như thế nào, có những thứ gì để còn sắp xếp kế hoạch tiếp theo. Trước đó cô có nghe được cái gì, thế gia gì đó? Còn cả lò sát sinh là cái gì?
Ừm, tóm lại không cần biết thế nào, phải khiến cho nhiều người đến rút thẻ hơn mới được.
Lúc này, bảng số liệu của Giang Tinh Chước:
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: Lv 1 (Chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 379273 (Rất tốt, bạn đã nắm được nguyên lý của trò chơi Chúa tể)
Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv 1 (còn rất kém, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, nhưng bạn đã bước đầu thể hiện được sức sáng tạo, xứng đáng là người dự bị của đấng sáng thế)
Tuỳ tùng: 1 (đã tử vong 48 người. Số người đi theo ít ỏi, nhưng chất lượng cao, xin hãy tiếp tục tạo ra ác mộng!)
Giang Tinh Chước bước qua Tào Văn, anh ta đang ở bên ngoài báo cáo tình hình với cấp trên và yêu cầu chi viện. Cô dừng bước, đưa tay về phía sau gáy anh ta, một tấm thẻ bài chậm rãi hình thành, hút ra một số thứ từ trong đầu anh ta.
TYT & Lavender team