Con ngươi của Hướng Huyền co rụt lại, mặc dù hình ảnh của Giang Tinh Chước đã được dựng lên nhiều lần trong tâm trí anh ta, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác thế giới quan sụp đổ tan tành. Hơn nữa cái cảm giác khó tả, không thể diễn tả được mà cô đem lại là thứ mà con người tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không thể hình dung bằng lời được

Không có thời điểm nào thuyết phục hơn khoảnh khắc cô xuất hiện!

Thuyết phục con người tin rằng thứ sức mạnh và sinh linh đó thực sự tồn tại trên thế giới này.

Đến hơi thở cũng bất giác trở nên khẽ khàng.

Ngay cả Hướng Huyền còn thế này, nói gì đến Mạc Dao. Cô ta lạnh toát cả người, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì, giống như một con thú nhỏ khiếp sợ khi bị kẻ săn mồi hàng đầu nhìn chằm chằm, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.

Và bởi Hướng Huyền đang mở cửa nên cảm giác này còn tràn cả một ít ra ngoài.

An Duệ đang trồng hoa trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu lên, vứt cái xẻng đi và lao tới.

“Này! Anh đang làm gì vậy ?” Thấy An Duệ đang lao về phía tòa nhà ký túc xá dành riêng cho gia đình Hướng Huyền, tay bắn tỉa đã hạ gục Chu Kim lúc trước đang ngậm điếu xì gà lập tức xông tới định ngăn cản. Đó không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào, huống hồ An Duệ còn không phải là người của khu 6 bọn họ!

Các thành viên phụ trách an ninh của tòa nhà ký túc xá cũng ngăn cản ngay lập tức, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của An Duệ mình đồng da sắt được. Chẳng mấy chốc đã ngã xuống đất nhốn nháo, tay bắn tỉa ở phía sau dùng súng bắn nhưng cũng phí công vô ích. Chỉ có thể vừa mắng chửi vừa đuổi theo.

Sếp của họ là một nhà khoa học què chân yếu đuối, sợ là An Duệ có thể giết anh ta chỉ bằng một cú đấm.

Càng đến gần, cảm giác ấy càng mãnh liệt, An Duệ bất giác bước thong thả lại, thở khẽ khàng, chậm rãi đi tới.

“An Duệ, đồ khốn kiếp…” Người đuổi theo phía sau cũng đột nhiên ngậm miệng, phanh gấp, tóc dựng đứng.

Ngay lập tức, hai tấm thẻ đó xuất hiện trong tâm trí họ, không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng trong lòng đã hiểu ra, sinh vật mà mấy ngày qua Hướng Huyền muốn họ cầu nguyện đã xuất hiện rồi… Trời ạ, không ngờ lại có thật!

Bỗng chốc có thêm vài người, nhưng sự im lặng quái dị đến nghẹt thở vẫn còn đó.

Giang Tinh Chước mỉm cười, dưới cái bóng của chiếc mũ, không biết là đang nói với ai: “Thẻ hạch tâm của người nào đó đã xuất hiện trong hồ rút thẻ của tôi, có rút thẻ không? Một bộ mười thẻ, mỗi bộ 10 triệu.”

Hướng Huyền đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm lý của mình, anh ta nhìn đầu em gái trong bể rồi lại nhìn Giang Tinh Chước.

“Rút.”

“Tốt lắm.” Khóe miệng Giang Tinh Chước cong lên.

Cây gậy gỗ nhỏ xuất hiện trong tay như phép nhiệm màu, vẩy khẽ một cái, một vòng xoáy sương mù trắng xóa cuộn lên trong căn phòng màu hồng đậm chất thiếu nữ, sau đó mười tấm thẻ phát sáng bay ra từ tâm cơn lốc xoáy, đứng trước mặt Hướng Huyền.

Khung cảnh kỳ ảo, đẹp đến khó tin này khiến người xem không khỏi choáng ngợp. Lúc này, Mạc Dao cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, nhưng cũng càng thêm sợ hãi. Nhìn mười tấm thẻ bài mà mồ hôi lạnh cô ta ứa ra như mưa.

Giang Tinh Chước: “Mời lật thẻ bài.”

Hướng Huyền hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, dáng vẻ căng thẳng tò mò cực độ.

Tấm thẻ được lật lên, ánh sáng biến mất, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt.

“Thật không may, anh đã rút trúng một thẻ trống.”

Họ đã được Chu Kim và An Duệ cho biết luật chơi, làm gì có chuyện đánh bạc lại trúng mánh dễ dàng như vậy? Hướng Huyền ngay lập tức giơ tay về phía tấm thẻ thứ hai.

Tấm thẻ được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt, lại là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ ba được lật lên, lại là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ tư được lật lên, vẫn là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... tấm thẻ thứ chín, tất cả đều là thẻ trống.

An Duệ: Không thành vấn đề! Trước đây anh ta cũng đã từng như vậy rồi, phía trước đen như châu Phi là bởi để dành tất cả may mắn về sau! Tấm thẻ cuối cùng được lật ra chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, không khéo lại là một tấm thẻ SSR!

Tấm thẻ cuối cùng đứng giữa không trung, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người, cơ hội cuối cùng luôn khiến người ta hồi hộp nhất.

Hướng Huyền liếc nhìn An Duệ, như thể cảm nhận được sự an ủi và khích lệ của anh ta, Hướng Huyền đưa tay chạm vào.

Tấm thẻ cuối cùng được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng và sáng long lanh, trên đó có những hoa văn và ký tự bí ẩn.

Cuối cùng!

Cơ thể Mạc Dao lảo đảo, sợ đến nỗi như thể sắp ngất đi.

Giang Tinh Chước nở nụ cười dịu dàng: “Chúc mừng, anh đã rút trúng một con dao bình thường.”

Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào lòng bàn tay của Hướng Huyền, và biến thành một con dao bình thường.

An Duệ: ...

Hướng Huyền: …

Mạc Dao cảm thấy mình như được hồi sinh, không phải viên thuốc hồi phục!

Còn Hướng Huyền nhìn con dao tầm thường này, khuôn mặt đông cứng lại. Nhưng anh ta cũng giữ vững được tâm lý.

“Tôi muốn rút một bộ khác.” Anh ta nhớ là không chỉ được phép rút một bộ, chỉ cần có tiền, chỉ cần cô cho phép là có thể tiếp tục rút mãi.

Giang Tinh Chước vui vẻ đồng ý, sau khi trừ mức giá mà Hướng Huyền phải trả bị trừ đi từ tài khoản của anh ta, mười tấm thẻ khác bay ra khỏi bộ thẻ và hạ cánh trước mặt Hướng Huyền.

Lần này, vận may của Hướng Huyền vẫn không được tốt lắm, anh ta liên tục rút ra những thẻ bài trống và con dao bình thường, thứ duy nhất khác biệt cũng chỉ là viên thuốc tích cốc có tác dụng không cần ăn trong một tháng.

Anh ta lại rút bộ thẻ thứ ba, số phận vẫn thế.

Lúc này, hai bên thái dương Hướng Huyền ngấm ngầm giật liên hồi. Tận mắt chứng kiến vận rủi của mình, tâm trạng con người ta sẽ không thể nào vui vẻ được, cho dù anh ta vẫn còn tiền, vẫn có thể tiếp tục rút.

“Trò chơi này không có tỷ lệ trúng thưởng cố định sao?” Hướng Huyền không kìm được phải xác nhận lại. Xổ số phúc lợi luôn có số người và số tiền trúng thưởng cố định. Bất kỳ trò chơi nào cũng có tỷ lệ trúng thưởng và tỷ lệ thắng cố định. Anh ta muốn biết liệu có những yếu tố nào khác có thể ảnh hưởng và kiểm soát tỷ lệ thắng của anh ta hay không.

Giọng nói nhẹ nhàng và bí ẩn ân cần trả lời những câu hỏi của anh ta: “Không có. Chỉ liên quan đến những điều trái tim anh khát khao thôi.”

“Nghĩa là sao?”

Tất nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nói cho anh ta biết sự thật là cô thấy anh ta là một con cừu béo múp, muốn xẻ thịt làm một bữa ngon lành thôi. Cô nói bằng một giọng đao to búa lớn nhưng lại đầy tính logic: “Về mặt lý thuyết, khát khao càng mạnh thì càng có khả năng rút ra bất cứ thứ gì mình muốn từ hồ rút thẻ của ta. Tuy nhiên, nếu điều anh khao khát trái ngược với số phận đã định sẵn, tỷ lệ khó rút trúng cũng sẽ được nâng lên.”

Hướng Huyền hiểu ngay lập tức, những người khác cũng vậy.

Khát vọng trong tim Hướng Huyền là muốn em gái mình trở về từ cõi chết theo đúng nghĩa thực sự, nhưng đây vốn dĩ chỉ là chuyện viển vông và không thể thực hiện được nên tỷ lệ rút trúng của anh ta mới thấp đến vậy.

Suốt quá trình nhìn Hướng Huyền lật thẻ trước đó, thần kinh của Mạc Dao luôn căng thẳng, khi nghe thấy lời này mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Kỳ tích không thể xảy ra dễ dàng như vậy, chỉ trả vỏn vẹn 30 triệu mà đòi cướp người khỏi tay Diêm Vương, làm gì có chuyện như thế. Ha ha ha ha ha tuyệt vời! Tuyệt vời! Cô ta biết vận may của mình cũng không tệ đến thế mà, nếu không năm xưa cũng không thể nào là Hướng Cầm chết còn mình thì sống!

Tuy nhiên, ngay trong giây tiếp theo, Hướng Huyền nhìn về phía cửa, nhìn về phía tay bắn tỉa kia: “Tiêu Khắc.”

Tiêu Khắc đã đi theo Hướng Huyền nhiều năm, mức độ ăn ý rất cao, anh ta ngay lập tức hiểu ý của Hướng Huyền, đứng dậy nói: “Để tôi rút một bộ đi.”

Hướng Huyền ngay lập tức chuyển 10 triệu cho Tiêu Khắc. Tất nhiên anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nếu cơ hội anh ta rút trúng viên thuốc hồi phục là rất nhỏ thì hãy để cho người khác rút, biết đâu lại có thể rút trúng.

Trái tim Mạc Dao vừa mới được thả lỏng đã một lần nữa thắt chặt không kiểm soát được. Nỗi sợ hãi mãnh liệt từ đáy lòng lại trào dâng, cô ta không khỏi nhìn về phía Giang Tinh Chước, rốt cuộc đây là gì? Thần ư? Không đúng, không đúng. Trên đời này không có thần, người trên đời này đều không tin có thần tồn tại. Chắc chắn người này là ác ma, mà ác ma thì sẽ không bảo vệ công lý, đúng không?

Giang Tinh Chước mỉm cười, hấp thụ từ trên người Mạc Dao nỗi sợ hãi mãnh liệt, cứ như quất roi vào con ngựa lười, nỗi sợ bị ép tràn ra do kích thích liên tục, cảm xúc tiêu cực này biến thành năng lượng, đổ đầy hệ thống Chúa tể của cô, cuối cùng cũng coi như dư dả một chút.

Mười tấm thẻ bay ra khỏi hồ rút thẻ, đứng trước mặt Tiêu Khắc.

“Mời lật thẻ bài.”

Tận mắt chứng kiến tỷ lệ rút trượt tuyệt đối trong ba bộ thẻ của Hướng Huyền, đây lại là cơ hội được rút thẻ miễn phí, chưa kể Tiêu Khắc có sẵn tính lười nhác, nên trúng hay không trúng cũng vô tư, Tiêu Khắc bình thản, chỉ có một chút căng thẳng và kỳ vọng không đáng kể mà trò chơi này mang lại.

Tấm thẻ đầu tiên được lật lên, để lộ phần thân trong suốt với những hoa văn và ký tự bí ẩn trên đó.

Có hoa văn và ký tự, không phải là con dao bình thường chứ?

Tất cả đều nhìn về phía Giang Tinh Chước, bài học kinh nghiệm đen đủi của Hướng Huyền còn đó, không ai nghĩ rằng tấm thẻ đầu tiên được rút ra có thể là điều gì tốt.

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, cậu đã rút được thẻ phục chế SSR, thẻ sinh mệnh đặc biệt, “công cụ linh hồn nhỏ”. Sử dụng thẻ này trên bất kỳ vật thể nào có trọng lượng, nó sẽ có linh hồn, chấp nhận tiếng gọi của cậu, trong phạm vi gọi, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của cậu là sẽ vượt mọi gian nan để đến bên cậu.”

Tiêu Khắc choáng váng. Cái… cái gì?

Mà lúc này, hướng dẫn sử dụng thẻ cũng tự động hiện ra trong đầu anh ta. Tiêu Khắc bắt đầu thử nó với sự ngờ vực, tò mò, háo hức. Anh ta nhìn vào thắt lưng của một cộng sự bên cạnh mình, trên thắt lưng có một khẩu súng.

Tấm thẻ lập tức biến thành ánh sáng, rơi vào khẩu súng trên thắt lưng người cộng sự kia, giây tiếp theo, khẩu súng như sống dậy, vùng vẫy dữ dội, khiến người cộng sự sợ đến mức muốn rơi con mắt ra ngoài.

Súng nhanh chóng bị đẩy bật cúc bấm, giằng co nhảy ra khỏi bao súng, chủ nhân của khẩu súng bất giác muốn giật lại vũ khí, đối với những người sống ở một nơi như thế này, vũ khí không thể rời tay dù chỉ trong giây lát, bởi không ai biết được khi chìm vào giấc ngủ, liệu có con quái vật nào bò lên đầu giường mình hay không, cho nên bắt vũ khí của mình lại hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện, một hành vi có sẵn trong tiềm thức.

Thế nhưng, như thể biết được rằng mình đang bị chặn lại, khẩu súng ở giữa không trung bất ngờ nhắm thẳng chủ nhân ban đầu, như có một kẻ vô hình đang chĩa súng đe dọa anh ta.

Chủ nhân ban đầu sững sờ, lập tức vung tay lên không dám nhúc nhích.

Khẩu súng quay đầu và bay về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc cầm trong tay, nó nằm yên, ngoan ngoãn vô cùng.

“... Á đù!” Tiêu Khắc choáng váng. Có cả chuyện như vậy ư?

Ngoại trừ An Duệ đã tự mình trải nghiệm ra, những người chứng kiến đều khó tránh khỏi phấn khích.

Có cả chuyện như vậy ư? Sở hữu loại thẻ này, chẳng phải Tiêu Khắc có thể dễ dàng giật được bất cứ thứ gì của bất kỳ ai hay sao? Khi đánh quái vật, sẽ không còn xuất hiện tình trạng rơi mất vũ khí, hoặc vũ khí không đủ dùng nữa! Tỷ lệ sống sót tăng đột ngột! Thậm chí phát triển thêm ra, biết đâu còn có những tác dụng thần kỳ khác. Bản thân câu [vượt mọi gian nan để đến bên cậu] đã chứa đựng khả năng phát triển vô hạn!

Nhưng ngay cả khi không có thì việc làm một món đồ có “sức sống” thôi đã là điều khó tin rồi!

“Công cụ linh hồn nhỏ” trở về tay Tiêu Khắc từ khẩu súng kia, biến lại thành một tấm thẻ, và cảm giác khẩu súng sống dậy cũng biến mất ngay lập tức. Lúc này, khi chạm vào tấm thẻ một lần nữa, tâm trạng của Tiêu Khắc đã hoàn toàn khác, thái độ của anh ta thay đổi rõ rệt.

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sức mạnh này, nó phi thường đến mức nào, ngoài sức tưởng tượng của con người đến mức nào, và sở hữu được nó sẽ khiến người ta nảy sinh muôn vàn mơ tưởng xa xôi, từ đó sinh ra niềm hy vọng vô hạn.

Không chỉ có Tiêu Khắc, ngoại trừ An Duệ, những người ban đầu có lẽ vì không có nhiều trí tưởng tượng nên không biết thì không sợ, hoặc vì xác suất trúng của ba bộ thẻ mà Hướng Huyền đã rút khiến họ không hứng thú với trò chơi này, nay từ hơi thở đến ánh mắt của họ cũng đã thay đổi.

Giang Tinh Chước quan sát, hấp thụ năng lượng, đôi mắt cong lên sung sướng.

Mỗi con cừu khác nhau có cách cạo lông khác nhau. Chỉ cần đã cậy ví ra thì tiền trong ví về cơ bản đã là của cô rồi.

Khi Tiêu Khắc chạm vào tấm thẻ thứ hai, niềm háo hức đợi mong của anh ta đã không còn so được với tấm thẻ thứ nhất. Những người khác cũng vậy. Tấm thẻ này được lật lên, giống như mở chiếc hộp phép màu của số phận, có thể ảnh hưởng đến tương lai của một người!

Tiếc rằng kẻ giật dây có lắm chiêu trò thâm hiểm, sau khi đưa ra một củ cà rốt làm mồi nhử, muốn tiếp tục có được sẽ không đơn giản như vậy. Đồ tốt xuất hiện thường xuyên thì sẽ không còn đáng giá nữa.

Tiêu Khắc thất bại không rút thêm được một món đồ tốt ở cấp bậc như “công cụ linh hồn nhỏ”, nhưng vận may của anh ta tốt hơn Hướng Huyền, cũng có thẻ trống và con dao bình thường, nhưng cũng vẫn rút được một lọ thuốc giải độc vạn năng nhỏ và một chiếc gương dỗ dành.

Tiêu Khắc rất vui mừng, ngay cả Hướng Huyền cũng không thể giải khỏi tất cả các loại virus, với lọ thuốc này, anh ta lại có thêm một cơ hội giữ mạng sống. Chiếc gương dỗ dành không có tác dụng thực tế gì, nhưng nhìn vào gương là nó bạn sẽ tâng bốc bạn lên tận mây xanh. Ai lại không thích nghe những lời tốt đẹp chứ? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Anh ta đã lãi to rồi, và đây còn là cơ hội rút thẻ miễn phí của anh ta nữa chứ.

Những người khác đều đỏ mắt ghen tỵ.

Tuy nhiên, Tiêu Khắc vẫn tương đối có lương tâm, nhìn Hướng Huyền rồi nói: “Xin lỗi sếp.”

Không rút trúng viên thuốc hồi phục nào.

“Tiếp theo để tôi!” Một người đẩy Tiêu Khắc ra.

Tiêu Khắc lại đẩy ngược anh ta: “Ông đây vẫn chưa rút đủ, tiền tiết kiệm của tôi vừa đủ rút thêm được một bộ nữa.”

“Vận số anh như thế thì thôi bỏ đi! Tôi may mắn, tôi rút trước. Sếp, tôi nhất định sẽ rút trúng viên thuốc hồi phục cho anh!”

“...”

Từng tấm thẻ bay ra khỏi hồ rút thẻ, mỗi lần lật đều làm cho trái tim ai nấy đập nhanh hơn, adrenaline tăng vọt, sự cám dỗ tăng lên không ngừng, dần dần thành nghiện rút thẻ.

Mạc Dao vừa sợ hãi vừa tham lam, ghen tị với những người có thể rút thẻ, thèm muốn mọi vật phẩm thần kỳ được rút trúng, cô ta cũng muốn rút. Nhưng cô ta lại sợ hãi vô cùng, chỉ sợ tấm thẻ nào đó lật ra là một viên thuốc hồi phục sẽ giáng cho cô ta một đòn chí mạng.

Lúc này, không ai còn có thể phân tâm để ý đến cái đầu trong bể cá, đường sóng não tượng trưng cho việc nó vẫn còn sống, có thể vẫn còn một linh hồn tội nghiệp đang vùng vẫy, cũng đang nhảy nhót, cũng đang hồi hộp mong đợi và khao khát một điều gì đó như trái tim đập rộn ràng của mọi người.



Bên trong bức tường, thành phố B, tại nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Ảnh thu tay ra khỏi lưng Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết phun ra một ngụm đỏ tươi có lẫn cả máu đen, những người khác lập tức tiến lên giúp cô ta súc miệng, lau miệng.

“Tuyệt vời! Sau này Tiểu Tuyết có thể luyện võ được rồi!” Nước mắt người mẹ trào ra trong niềm vui sướng.

Cha cũng rất hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm.”

Mộ Dung Ảnh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy huyệt đan điền đau âm ỉ, nhưng cô ta đã quen rồi. Thông thường, một người có thể thông thạo tuyệt học của gia đình trong một đời đã quá tốt, hơn nữa nếu học nhiều quá cũng rất dễ mắc sai lầm, không khéo còn bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Mộ Dung Ảnh thì khác, cô ta là một thần đồng võ thuật bẩm sinh, gia đình đem mấy quyển bí kíp mà những người khác trong nhà không thể học nổi cho cô ta, trong đó có một bản nội công tâm pháp, luyện được ra nội công rất khủng khiếp. Trong quá trình tu luyện, thất kinh bát mạch đều đau đớn, nhưng cô ta vẫn phải luyện, bởi vì sau khi luyện thành, cô ta có thể ép chất độc ra khỏi cơ thể Mộ Dung Tuyết.

Cô ta không thể nhớ được Mộ Dung Tuyết đã trúng độc như thế nào, nhưng cha mẹ nói đó là do cô ta. Năm xưa có một ma nữ vi phạm quy tắc ẩn thế và bỏ ra ngoài, còn gây ra một trận gió tanh mưa máu, gần như hủy hoại danh tiếng của các thế gia cổ võ. Ma nữ này bị các gia tộc bao vây hòng tiễu trừ, nhưng cô ta vẫn trốn thoát. Có lẽ vì lúc đó nhà họ Mộ Dung là người đứng ra kêu gọi nên mới bị trả thù. Thuốc độc vốn dĩ ở trong sữa bột của Mộ Dung Ảnh, thế nhưng Mộ Dung Ảnh lại đút sữa bột cho Mộ Dung Tuyết, nên mới khiến Mộ Dung Tuyết trúng độc.

Có rất nhiều gia tộc ẩn thế, cũng có không ít những điều thần kỳ, một vài căn bệnh không thể chữa bằng y học hiện đại nhưng lại thể được giải quyết thông qua nội lực thần kỳ.

Ép độc cho Mộ Dung Tuyết chính là truyền nội lực đáng sợ này vào trong cơ thể cô ta, người bị truyền sẽ cảm thấy khó chịu, bản thân Mộ Dung Ảnh cũng bị hành hạ, cũng may đây đã là lần cuối cùng, cả hai đều được giải thoát.

“Cảm ơn chị. Chị em mình nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” Mộ Dung Tuyết nói.

“Đi nào.” Mẹ âu yếm đỡ lấy cô ta, không thèm nhìn Mộ Dung Ảnh.

Mộ Dung Ảnh cảm thấy hơi hụt hẫng, cô ta biết trong thâm tâm mẹ luôn trách mình vì chuyện đã cho Mộ Dung Tuyết uống sữa bột có độc.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn khô ráp đặt xuống xoa đầu cô ta. Mộ Dung Ảnh ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha là Mộ Dung Trường Phong.

“Sao rồi? Còn đau không? Có muốn cha giúp con không?”

Tâm trạng của Mộ Dung Ảnh lập tức tốt lên rất nhiều, cô ta lắc đầu: “Con tự làm được ạ.”

“Tốt. Bao năm qua, vất vả cho con rồi.” Mộ Dung Trường Phong nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp.

“Không vất vả gì đâu, đây là việc con nên làm.”

Mộ Dung Trường Phong lại xoa đầu cô ta rồi rời đi.

Mộ Dung Ảnh tự vận công chữa trị nội thương, sau đó nằm trên giường nở nụ cười hạnh phúc. Mộ Dung Tuyết đã hồi phục sức khỏe, có thể luyện võ, vậy thì cuối cùng cô ta cũng đã có thể cống hiến cho đất nước khi lò sát sinh đến rồi, đúng không?

Mộ Dung Ảnh rất mạnh mẽ. Dù mới 19 tuổi nhưng cô ta đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ. Tư chất của cô ta xuất sắc. Cha mẹ và bề trên nói rằng cô ta là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng vì Mộ Dung Tuyết, cô ta chưa từng thi đấu với người của những gia tộc khác. Cô ta khát khao được cọ xát với cao thủ của những gia tộc khác, cũng háo hức chiến đấu khi lò sát sinh xuất hiện, để đóng góp một phần sức lực của mình, muốn trở thành anh hùng bảo vệ thành phố như bao bạn bè cùng trang lứa.

... Có lẽ đến lúc đó, cô ta và Văn Thanh sẽ có nhiều chủ đề nói chuyện hơn.

Mộ Dung Ảnh tưởng tượng về một tương lai tự do và không bị ràng buộc. Trong khi ở phía bên kia, Mộ Dung Trường Phong và vợ là Vạn Dung rời khỏi phòng của Mộ Dung Tuyết.

Vạn Dung lạnh lùng cất tiếng: “Chất độc trong cơ thể của Tiểu Tuyết đã bị ép ra ngoài, có thể bắt đầu bước tiếp theo được rồi.”

Mộ Dung Trường Phong do dự, Vạn Dung cười khẩy: “Sao? Không nỡ à?”

“Làm gì có chuyện đấy? Bà đừng nghĩ lung tung.”

“Tốt hơn hết là ông nên như thế. Hừ.”

...

Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, khu 6.

Không ai biết những sự kiện kỳ ảo gì đang diễn ra trong tòa nhà ký túc xá của khu trưởng này.

Những tấm thẻ bay ra, lật lên, lần lượt từng món đồ tuyệt vời rơi xuống. Số tiền tiết kiệm mà Hướng Huyền tích góp trong nhiều năm đang cạn kiệt nhanh chóng.

Nhưng lại vô cùng đáng tiếc, bởi không rút trúng nổi một viên thuốc hồi phục nào cả.

“Rút lại!” Đôi mắt của Hướng Huyền bất thình lình đỏ lừ, một cảm xúc mạnh mẽ chưa từng có bao trùm lấy anh ta, anh ta cảm thấy tức giận, không cam tâm và tuyệt vọng.

Anh ta không thèm quan tâm tới những tấm thẻ đáng kinh ngạc đó. Anh ta chỉ muốn viên thuốc hồi phục, nhưng rút mãi mà không trúng được. Ngay đến loại ăn cháo đá bát ngu ngốc như Trịnh Phong còn có thể rút trúng, vậy mà anh ta lại không thể nào rút trúng! Cứ như thể số phận đang chế giễu anh ta mơ tưởng hão huyền, đang nói cho anh ta biết sự thật rằng… em gái đã chết rồi, anh ta không còn người thân nào nữa, anh ta bơ vơ trơ trọi giữa cõi đời này, chính anh ta đã tự lừa dối mình suốt bấy lâu nay.

Anh ta không thể chấp nhận được!

Nhưng lần này, không một tấm thẻ nào bay ra khỏi vòng xoáy sương mù màu trắng.

Giang Tinh Chước: “Tiếc quá, anh không có đủ tiền để giao dịch.”

Hướng Huyền sửng sốt, vẻ hoảng hốt hiếm hoi hiện lên trên gương mặt anh ta, dĩ nhiên không thể nào rút chịu được, anh ta quay sang nhìn An Duệ.

Bản thân An Duệ nghèo rớt mùng tơi, dĩ nhiên là lực bất tòng tâm. Còn cấp dưới của Hướng Huyền toàn phải do anh ta trả tiền rút thẻ, đương nhiên không thể giúp được anh ta.

Nhưng Mạc Dao thì có, cô ta có mấy món đồ trang sức nhặt được, đổi thành tiền cũng đủ, nhưng làm sao cô ta có thể đem ra cho Hướng Huyền rút thẻ chứ? Cô ta chỉ ước sao cho giao dịch sẽ kết thúc tại đây, Giang Tinh Chước mau chóng biến mất, để cô ta không phải lo lắng thấp thỏm nữa.

Vậy nên cô ta lắc đầu, tỏ vẻ lo lắng: “Làm thế nào đây, anh Hướng?”

Hướng Huyền nhìn An Duệ, không phải muốn mượn tiền An Duệ mà là sực nhớ ra điều gì đó.

“Tại sao An Duệ có thể rút một bộ miễn phí?” Hướng Huyền không cam lòng, cố gặng hỏi. Chẳng lẽ còn phải chọn người hợp duyên mới cho rút miễn phí sao?

Giang Tinh Chước giải thích bằng giọng nhẹ nhàng và khoan dung: “Bởi vì thẻ hạch tâm của anh ta đã xuất hiện trong hồ rút thẻ của tôi.”

“Vậy thì tôi… chẳng lẽ người đó không phải tôi ư?” Hướng Huyền sững sờ, anh ta luôn cho rằng Giang Tinh Chước xuất hiện vì nhận được tiếng gọi của anh ta. Lẽ nào không phải như vậy? Nhưng cô đã xuất hiện trong căn phòng này cơ mà. Lẽ nào...

Hướng Huyền nhìn Mạc Dao.

Giang Tinh Chước cũng quay sang Mạc Dao.

Mạc Dao ngỡ ngàng. Cái gì? Hóa… hóa ra là cô ta ư?

Ngay lập tức, trái tim Mạc Dao đập loạn xạ, tâm trí ngây ngất. Vừa rồi cô ta không dám đưa ra yêu cầu xin rút thẻ, một là sợ mình rút trúng viên thuốc hồi phục, hai là sợ lộ ra mình có tiền, Hướng Huyền sẽ vay mượn. Nhưng nếu người đã triệu hồi Giang Tinh Chước có thể rút một bộ miễn phí thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!

Mạc Dao không ngu ngốc, cô ta cho rằng mình sẽ không bao giờ có thể rút được viên thuốc hồi phục, bởi vì nếu có thể rút ra tấm thẻ nào liên quan đến ham muốn của mình, thì không đời nào cô ta muốn nhìn thấy Hướng Cầm sống lại. Cô ta không hề có ham muốn đó, làm thế nào có thể rút trúng viên thuốc hồi phục được?

Quả nhiên là cô ta được thượng đế ưu ái, cô ta là người con gái được ông trời chọn lưa, nên cách đây 15 năm cô ta đã sống sót, và còn may mắn hơn tất cả mọi cô gái ở vùng đất bị bỏ hoang, 15 năm qua cô ta không phải chịu bất cứ gian khổ nào hết!

Hướng Huyền không biết bộ mặt thật của Mạc Dao. Lúc này chỉ cảm thấy ông trời không tuyệt đường sống của con người, chắc chắn người triệu hồi được Giang Tinh Chước phải rất đặc biệt, hoặc sẽ rất may mắn, giống như An Duệ, biết đâu Mạc Dao cũng có thể rút trúng viên thuốc hồi phục!

Những người khác cũng nghĩ như vậy, họ đã mặc định rằng Mạc Dao triệu hồi Giang Tinh Chước để cầu nguyện cho người bạn thân của mình, nhưng không ai để ý đến bể cá bên cạnh Mạc Dao, những đường sóng não dần trở nên bình tĩnh hơn. Giống như linh hồn đang vật lộn kia đã nhìn thấy kết cục, đã không thể kiên trì thêm được nữa, đã bỏ cuộc và đã tuyệt vọng.

Đời nào Mạc Dao lại có thể rút trúng viên thuốc hồi phục cơ chứ? Đây là thứ cô ta không mong muốn nhất cơ mà. Và điều khiến người ta đau đớn hơn cả là tại sao một người như Mạc Dao lại có thể nhận được nhiều ưu ái như vậy? Tại sao?

Mạc Dao kích động đến run cả người, “Là, là tôi sao?”

Giang Tinh Chước nhìn cô ta, nụ cười càng sâu.

“Không phải.”

Mạc Dao sững sờ. Cái, cái gì? Không phải cô ta? Còn ai khác ngoài cô ta ra?

“Là cô ấy.” Giang Tinh Chước nói.

Tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu ra Giang Tinh Chước đang nói đến ai, cho đến hai giây sau, sự chú ý của họ đều đổ dồn vào bể cá bên cạnh Mạc Dao - trong bể cá có một cái đầu đang ngâm dung dịch dinh dưỡng, trên đầu cắm rất nhiều dây, như một người mắc bệnh nặng cắm đủ loại ống tiêm khắp cơ thể, đang thoi thóp trong sự vật lộn và nỗi tuyệt vọng, chật vật để tồn tại.

Đường sóng não phẳng lặng như thể còn đang ngơ ngác, chậm mất nửa nhịp mới lại bắt đầu dao động dữ dội.

Hướng Huyền ngẩn ra, ngay lập tức mắt anh ta đỏ lên. Nó... Không, là cô ấy.

Còn vẻ mặt của Mạc Dao thì đã cứng ngắc như xi măng.

Giang Tinh Chước vẫy cây gậy gỗ nhỏ, từng tấm thẻ lại bay ra khỏi tâm xoáy của làn sương trắng lần nữa, đứng phía trên bể cá.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một khách hàng đặc biệt như vậy, để tôi lật thẻ lên cho cô nhé.” Giang Tinh Chước cất giọng dịu dàng, vẫy nhẹ cây gậy gỗ nhỏ, mười tấm thẻ xếp ngay ngắn xoay một vòng tròn, ánh sáng trắng như mảnh thủy tinh vỡ tung, hóa thành vụn sao rồi biến mất, lộ ra một mặt thẻ trong suốt, sạch sẽ.

Không thể tin được, tấm thẻ nào cũng có hoa văn và ký tự, không một tấm thẻ trống nào khiến người xem không khỏi thảng thốt, bàng hoàng không sao giải thích được.

Họ còn nhận ra rằng chẳng những không có thẻ trống, mà trong số đó có hai tấm thẻ màu vàng, thoạt nhìn thì thấy vượt trội hơn hẳn so với các thẻ khác.

“SSR.” An Duệ thì thào.

“Xin chúc mừng, cô đã rút trúng viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục và hai thẻ hạch tâm, viên thuốc hồi phục cấp SSR và thẻ sinh mệnh đặc biệt cấp SSR, ‘Ảnh Nhân’.”

Khi giọng nói của Giang Tinh Chước thốt ra rành mạch từng chữ viên thuốc hồi phục, sắc mặt Mạc Dao tái dần đi, cho đến khi mặt như tờ giấy vàng, cô ta mới từ từ lui về phía sau, người run cầm cập.

Tiếc là không ai rảnh hơi mà nhìn cô ta lúc này.

Viên thuốc hồi phục thông thường không thể khiến một cái đầu phát triển thành cơ thể, nhưng Giang Tinh Chước đã cho Hướng Cầm một tấm thẻ SSR, đây là thẻ cấp cao chỉ đứng sau thẻ UR cấp cao nhất, có mức độ hoành tráng cần thiết dành cho SSR.

Tấm thẻ viên thuốc hồi phục cấp SSR này hóa thành ánh sáng rơi vào cái đầu trong bể cá, trong phút chốc ánh sáng chói lọi đến mức tất cả mọi người đều buộc phải nhắm mắt lại.

Lúc này Mạc Dao bùng nổ khát vọng sống sót trong nháy mắt, cô ta nhân cơ hội lao ra khỏi phòng, hất văng Tiêu Khắc và những người đang đứng chắn ngoài cửa. Tuy họ cũng tần ngần những không ai hơi đâu quan tâm xem Mạc Dao làm sao, ai nấy đều chỉ tò mò và mong chờ những thứ đang biến đổi trong vòng sáng kia.

“Này, cô……”

“Kia là Mạc Dao à? Cô ấy làm sao vậy? Có ma đuổi theo sau cô ấy sao?”

Tất cả những người đi đường trông thấy Mạc Dao đều ngơ ngác, nhìn theo bóng lưng của Mạc Dao mà không rõ chuyện gì.

Mạc Dao chạy trối chết, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cắm đầu chạy trốn, không thể ở lại khu 6 được nữa, bí mật đã không thể tiếp tục che giấu, biết Hướng Cầm bị cô ta hại chết, Hướng Huyền sẽ lột da cô ta !

Ánh sáng chói lọi chầm chậm tụ lại, tụ lại, một bóng người dần dần xuất hiện trước mắt tất cả. Giang Tinh Chước nhìn đi nhìn lại, ân cần vẫy cây gậy gỗ nhỏ, dùng một chút năng lượng tạo ra một chiếc áo choàng màu đỏ bình thường, chiếc áo choàng rơi xuống, che phủ cô gái mới sinh ra.

Hướng Cầm chết khi chỉ mới 14 tuổi, thẻ hồi phục cấp SSR chỉ khiến cô ấy trở lại hình dạng như trước khi chết, không tính thời gian đã qua. Vì vậy, xuất hiện trước mặt mọi người là một cô thiếu nữ quấn trong lớp áo choàng đỏ, gương mặt vẫn còn vẻ bụ bẫm của trẻ con, giống hệt cô bé quàng khăn đỏ mà con sói độc ác thèm muốn.

Hướng Huyền sững sờ, gần như tưởng mình đang mơ, người thân duy nhất của anh ta, đứa em gái từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, đứa em gái mà anh ta vất vả lắm mới nuôi nấng trưởng thành, đã thật sự trở về rồi sao?

Cô ấy tiếp đất bằng chân trần, Hướng Huyền đẩy xe lăn về phía trước: “Tiểu Cầm...”

Hướng Cầm đột nhiên quay đầu lao về phía Giang Tinh Chước, ôm chặt lấy cô.

“Ấy...” Giang Tinh Chước bị cô ấy làm cho giật mình.

An Duệ sửng sốt, đôi mắt đột nhiên mở to như bị kích thích, bất giác tiến lên một bước, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.

Hướng Cầm ôm Giang Tinh Chước rất chặt, Giang Tinh Chước không để cho cô ấy ôm lâu, một lực vô hình nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Khoảng cách gần như vậy là không được phép đâu nhé.

Hướng Cầm thoáng thất vọng, nhưng cũng cảm thấy được ôm một lát như vậy là mình đã lãi to rồi, hơn nữa, hiện giờ cô ấy cũng có những cảm xúc khác tích tụ trong lòng bấy lâu, sắp bùng nổ đến nơi.

Hai mắt Hướng Cầm đỏ hoe, tuy thân thể vẫn 14 tuổi nhưng đã 15 năm trôi qua, 15 năm nay ở trong bể cá, cô ấy biết tất cả mọi chuyện, Mạc Dao đã lợi dụng cô ấy như thế nào để được anh trai cô ấy bảo vệ, gương mặt xấu xa, độc ác đó, trái tim vặn vẹo bệnh hoạn đó của cô ta đã in sâu vào tâm trí cô ấy. Vậy nên ánh mắt của cô ấy đã không còn vẻ trong sáng và ngây thơ, chưa trải đời như thuở ban đầu.

Cô ấy nắm chặt bàn tay, quay sang nhìn Hướng Huyền: “Anh, là Mạc Dao, là cô ta đẩy em ra!”

Hướng Huyền giật mình.

Tiêu Khắc và những người khác cũng tần ngần, hiển nhiên họ không bao giờ nghĩ rằng Mạc Dao là một con sói đội lốt cừu, là hung thủ giết người ngụy trang thành kẻ vô tội, đáng sợ nhất là cô ta còn ẩn náu bên cạnh nạn nhân bấy lâu nay. Ngẫm kỹ lại, ai nấy đều không khỏi ớn lạnh.

Thảo nào, hóa ra là như vậy! Chẳng trách vừa nãy Mạc Dao đột nhiên chạy ra ngoài!

Khuôn mặt của Hướng Huyền lập tức biến sắc, tức giận đến tột độ, huyệt ấn đường tối sầm lại.

Ông ta nhìn về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc lập tức quay đầu đuổi theo Mạc Dao.

Nhưng Hướng Cầm đã ngăn anh ta lại. Cô ấy đưa tay ra lấy một tấm thẻ hạch tâm khác của mình. Tấm thẻ hóa thành ánh sáng, sau khi tiến vào trong cơ thể Hướng Cầm, cô ấy nhắm mắt lại, một khối đặc quánh đen như mực không ngừng tuôn ra từ cơ thể cô ấy cho đến khi tạo nên một hình người đen sì sì, đứng ở bên cạnh Hướng Cầm.

Hướng Cầm: “Bắt Mạc Dao lại cho ta.”

Bóng đen di chuyển sau khi nhận được lệnh, nó hòa vào bóng tối và biến mất không dấu vết.

“Cái đù, vừa rồi là cái gì thế?”

“Cái gì?”

“Hình như có cái gì đen ngòm vọt qua... Chắc là nhìn nhầm.”

Ảnh Nhân di chuyển nhanh như chớp trong bóng tối, nháy mắt đã rời khỏi khu 6. Thỉnh thoảng đi ngang qua nơi sáng sủa, khối đen ngòm lướt qua như một con rắn, khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng tưởng đó là ảo ảnh.

Lúc này, Mạc Dao đã ngồi xe jeep rời Khu 6, cô ta vội vàng chạy đến Khu 5, nơi gần Khu 6 nhất.

Cô ta sẽ đem bí mật của thẻ bài đến Khu 5 đi tìm nơi trú ẩn. Sếp của Khu 5 có mối quan hệ không tốt với Hướng Huyền, rất vui khi chống lại Hướng Huyền. Hơn nữa, con trai của sếp Khu 5 là cái đuôi của cô ta, gọi là đến đuổi là đi, tuy trông bề ngoài rất buồn nôn, nhưng để sống sót cũng chẳng còn cách nào khác.

May mà người Khu 6 thường xuyên dọn dẹp quái vật gần đó, cũng phun rải thuốc nên suốt dọc đường đi cô ta bình an vô sự, không gặp phải quái vật nào. Thấy cổng Khu 5 ở ngay trước mặt, những dây thần kinh căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. - App TYT tytnovel.com

Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ mặt đất phía trước chặn đầu xe của cô ta, chiếc xe jeep bất thình lình đâm sầm tới, nhưng lại lún sâu vào như thể đâm phải một quả bóng bằng cao su bán chảy.

Cái… cái gì?

Mạc Dao sững sờ, nhìn khuôn mặt đen kịt dán trên kính chắn gió, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cô ta chỉ cảm thấy thời gian tức thì chậm lại.

Một giây tiếp theo, chiếc xe bị bật ngược trở ra và đâm sầm vào một bức tường.

Tiếng động quá lớn, khiến người Khu 5 giật mình, họ vội vàng chạy ra xem thì thấy một cái bóng đen ngòm giống hình người, khiêng chiếc xe jeep với tư thế kỳ quái đã chạy xa.

... Hình như có gì đó không ổn? Mình nhìn nhầm ư?

Người Khu 5 ra sức chớp mắt, đầu óc ngơ ngác.

Trò chơi rút thẻ tối nay đã kết thúc, Giang Tinh Chước chuẩn bị rời đi.

An Duệ im lặng mãi cuối cùng đã lên tiếng: “Xin hãy đợi một lát!”

Bước chân của Giang Tinh Chước dừng lại.

An Duệ hít một hơi thật sâu, khẽ cụp mắt xuống, trông rất thành kính và ngoan đạo.

“Tôi nên gọi người như thế nào?” An Duệ chưa từng tin cô là ác ma, danh hiệu này không xứng với cô.

Giang Tinh Chước khẽ nhếch khóe miệng, “Chức danh của ta là: Chúa Tể.”

An Duệ nhất thời cảm khái, đúng vậy, danh hiệu này mới phù hợp với cô.

Giang Tinh Chước nói dứt lời liền biến mất, biến mất cùng cô còn có cảm giác khó tả do hào quang Cthulhu mang lại. Nhất thời, họ chỉ cảm thấy mình đã ra khỏi không gian kỳ lạ đặc biệt kia, bầu không khí nhẹ đi rất nhiều, dòng thời gian cũng trở lại bình thường.

Bên ngoài vang lên âm thanh náo động, đánh thức những người đang đắm chìm trong cuộc gặp gỡ diệu kỳ tối nay.

Bên ngoài tòa nhà ký túc xá, bóng người đen ngòm ném chiếc xe jeep nâng trên đầu xuống mặt đất, các tinh anh giương súng, cảnh giác nhìn cái thứ không biết là thứ quỷ quái gì này. Khi đám người Hướng Huyền bước ra mới lũ lượt nhường đường.

Cửa xe mở ra, lộ ra Mạc Dao với vầng trán đang chảy máu, ánh mắt kinh hãi, cả người run bần bật

Mạc Dao nhìn ra ngoài, cô ta những tưởng người mình sợ nhất là tên điên Hướng Huyền, nhưng khi nhìn thấy Hướng Cầm trong dáng vóc 14 tuổi mặc áo choàng đỏ, mái tóc đen, vẫn còn sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình, nỗi khiếp hãi chưa từng có trong đời ập lên não. Đặc biệt là đôi mắt to, đen ngòm, phảng phất một chút quỷ dị của Hướng Cầm, cô ta như nhìn thấy lệ quỷ đến đòi mạng, hét lên một tiếng rồi ngất đi vì sợ hãi.

...

Bà chủ Vạn Dung của nhà Mộ Dung đang ru Mộ Dung Tuyết ngủ. Hôm nay Mộ Dung Tuyết đã thử tập võ nhưng còn chưa chạm tới được trình độ nhập môn. Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đẫm lệ, dường như đến giờ mới biết ở tuổi của mình mà học võ công là điều bất khả thi.

Từ khi còn nhỏ, Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đã dỗ dành cô ta rằng, đợi đến khi ép hết chất độc trong cơ thể ra ngoài, cô ta sẽ có thể học võ công và còn giỏi ngang ngửa Mộ Dung Ảnh. Mộ Dung Tuyết hoàn toàn tin tưởng, không mảy may nghi ngờ, cho đến hôm nay phát hiện ra một vài manh mối, mới ý thức được là mình bị lừa.

Nhưng thực ra Vạn Dung không hề nói dối. Danh hiệu “thiên tài chưa lộ mặt của nhà họ Mộ Dung” được chuẩn bị cho Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Ảnh.

Vạn Dung nhìn khuôn mặt trắng nõn dễ thương của cô con gái yêu, ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau khi rời khỏi căn phòng này, ánh mắt bà ta trở nên sắc bén.

Mộ Dung Trường Phong chắp tay sau lưng đứng ở cửa. Ông ta sở hữu khuôn mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả hiện tại cũng vẫn là một ông chú điển trai, tiếc thay đôi môi quá mỏng, nhìn thôi đã biết bạc tình.

Vạn Dung vừa yêu vừa hận ông ta. Người đàn ông này có biết bao người tình vây quanh, vô cùng đào hoa, nhưng thái độ đối xử với người khác lại luôn khiến phụ nữ nghĩ rằng mình là người đặc biệt. Ông ta khoanh tay đứng nhìn những người phụ nữ đòi sống đòi chết vì ông ta, thậm chí cảm thấy tự mãn về điều đó.

Tiếc là bà ta đã nhìn thấu người này quá muộn, dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy ông ta từ tay chị gái Vạn Phù của mình, kết hôn thành công thì đã sao? Chẳng phải bên ngoài vẫn còn cả đám hồng nhan tri kỷ à? Bà ta đánh dẹp hết người này đến người khác, hai tay đã kiệt sức mà cũng không hết!

Giờ đây, ông ta đã lớn tuổi, cuối cùng cũng kiềm chế lại, người bên ngoài đều tản mác hết, cũng rất yêu thương Mộ Dung Tuyết. Cuối cùng bà ta đã thôi khổ sở, cảm thấy an tâm một chút nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai, vì Mộ Dung Ảnh vẫn còn đó, khiến bà ta như bị mắc kẹt trong cổ họng.

May sao, tối nay đã có thể giải quyết được.

“Đến lúc kết thúc ông sẽ không luyến tiếc đấy chứ?” Vạn Dung thận trọng hỏi, nhìn chằm chằm vào chồng mình.

Mộ Dung Trường Phong bất lực liếc nhìn bà ta: “Lòng ai mà chẳng thiên vị, tôi thiên vị ai bà không nhìn ra sao?”

Vẻ mặt của Vạn Dung đã giãn ra. Sau khi Mộ Dung Tuyết chào đời, quả thực Mộ Dung Trường Phong đã kiềm chế đi nhiều, dẫu con bé mắc bệnh bẩm sinh mà Mộ Dung Trường Phong cũng không chán ghét, trái lại còn yêu thương hơn, khiến bà ta cảm động ngỡ ngàng.

Mộ Dung Ảnh đang luyện kiếm trong viện của mình, một đường kiếm khí chém ra làm cái cây có đường kính gần 20cm bị chặt đứt, cô ta lại tiến bộ thêm rồi. Mộ Dung Ảnh thu kiếm lại, tưởng tượng mình có thể cứu được bao nhiêu người, trong lòng mừng rỡ khôn tả. Tập luyện vất vả nhiều năm như vậy chỉ vì ngày đó còn gì? Trước đây cha mẹ nói rằng sợ Mộ Dung Tuyết nhìn thấy sẽ buồn, dặn cô ta không được ra ngoài thể hiện. Cô ta hiểu chuyện, đã kìm chế, chỉ vùi đầu vào luyện tập và chờ ngày ra ngoài, khiến người khác phải kinh ngạc.

Bây giờ Mộ Dung Tuyết đã được chữa lành, ngày đó sắp đến rồi đúng không?

Mộ Dung Ảnh đang nghĩ ngợi thì nghe thấy cửa viện mở ra, nhìn thấy Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đi vào, nụ cười nở trên môi: “Cha, mẹ, tới tìm con muộn thế này có việc gì sao ạ?”

Vạn Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta là thấy khó chịu, Mộ Dung Ảnh lộ rõ vẻ tổn thương ngay khi bắt gặp ánh mắt của bà ta. Mộ Dung Tuyết đã khỏi mà bà vẫn thế ư? Rõ ràng là sinh đôi, sao bà lại có thể thiên vị như vậy? Nếu không phải cô ta giống Vạn Dung hơn Mộ Dung Tuyết, bản thân cô ta cũng sẽ nghi ngờ rằng liệu mình có thực sự được Vạn Dung sinh ra hay không.

Mộ Dung Trường Phong nhẹ nhàng lên tiếng: “Có chuyện muốn bàn bạc với con.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Chất độc trong cơ thể em gái con đã được hút hết ra, có thể luyện võ được rồi, nhưng con cũng thấy đấy, con bé đã lớn bằng ngần này, tư chất cũng không tốt lắm, kiếp này dựa vào bản thân nó chắc sẽ không học nổi.” Mộ Dung Trường Phong nói với vẻ buồn bực: “E là con vẫn phải giúp em.”

Mộ Dung Ảnh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì: “Con có thể giúp em sao? Giúp như thế nào ạ?”

Vạn Dung nói, “Đơn giản lắm, hãy cho em công lực của con.”

“Cái gì?” Mộ Dung Ảnh sững sờ, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

“Con không bằng lòng sao? Đừng quên, nếu không vì con, Tiểu Tuyết cũng chẳng lỡ mất thời gian luyện công tốt nhất. Đây là điều mà con nợ con bé!” Vạn Dung nghiêm khắc trách mắng.

Mộ Dung Ảnh lùi lại một bước, nước mắt lăn dài trên mặt, không thể tin nổi: “Mẹ? Sao mẹ lại làm vậy với con?”

Cô ta sẵn lòng luyện bí kíp tà công đó, chịu đựng nỗi đau như có từng lưỡi dao cứa vào ruột vì Mộ Dung Tuyết, nhưng dựa vào cái gì mà bắt cô ta phải cho Mộ Dung Tuyết công lực của mình? Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đứng tấn đến bật khóc cũng không được nghỉ ngơi, ngã khỏi cây cọc mặt mũi sưng tấy, ngã gãy xương cũng vẫn phải tiếp tục, tốt nghiệp cấp hai xong cũng nghe theo lời họ, trở về chuyên tâm luyện công tiếp. Mọi thứ cô ta có được đều đổi lấy bởi không biết bao nhiêu máu và mồ hôi của cô ta.

Vạn Dung thực sự không hề thương xót cô ta chút nào ư? Đó là lý do tại sao lại có thể dễ dàng bảo cô ta cho Mộ Dung Tuyết công lực như thế. Hơn nữa không phải là một nửa, hoặc một vài phần, có vẻ muốn cô ta giao cho Mộ Dung Tuyết tất cả.

Có khi nào cô ta hiểu sai rồi không?

Mộ Dung Ảnh vẫn đang đợi Vạn Dung trả lời, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay đã bám vào lưng cô ta, toàn thân cô ta như bị nam châm hút vào, nội lực trong cơ thể mà cô ta luyện tập vất vả ngày đêm đủ để khiến những người cùng trang lứa phải ghen tị không ngừng liên tục bị hút ra.

Mộ Dung Ảnh không sao tin được: “Cha...”

Người phía sau không đáp lại, cũng không hề tỏ ra thương xót.

“Mẹ...” Mộ Dung Ảnh lại bất giác muốn xin mẹ giúp đỡ, nhưng quay sang lại bắt gặp đôi mắt khoái chí của Vạn Dung. Cô ta chỉ cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng, nếu không thì sao lại chứng kiến cảnh tượng này? Cha mẹ cô ta như những con ác quỷ đến căn viện nhỏ của cô ta đòi mạng, cướp đi công lực giống như một nửa sinh mạng của cô ta.

Vạn Dung nói: “Im ngay. Tao không phải mẹ mày. Con mẹ khốn nạn của mày đã chết lâu rồi!” Bà ta nói, còn liếc nhìn Mộ Dung Trường Phong xem ông ta có phản ứng khó chịu gì không, nhận thấy là không có, bà ta rất sung sướng.

“Mày cũng biết đấy. Trước đây đã kể với mày nhiều lần rồi, lần nào mày cũng nói giết là đúng.”

Mộ Dung Ảnh như rơi vào hầm băng, đã kể rất nhiều lần... giết là đúng... Người đàn bà ác quỷ ấy? Nhưng, nhưng rõ ràng cô ta giống Vạn Dung như thế cơ mà, còn giống hơn cả Mộ Dung Tuyết... Đột nhiên, Mộ Dung Ảnh chợt nghĩ đến điều gì đó, cô ta sững sờ.

Hình như… Vạn Dung có một người chị mà lần nào các bậc bề trên nhắc đến cũng giấu kín như bưng?

Đúng vậy, Mộ Dung Ảnh không hề giống Vạn Dung một chút nào, mà giống Vạn Phù, chị gái của Vạn Dung. Vạn Phù từ nhỏ đã xuất sắc hơn Vạn Dung, bất kể là ngoại hình hay tư chất, thậm chí vị hôn phu cũng tốt hơn của bà ta. Vạn Dung lớn lên trong cái bóng của chị gái mình, thế nhưng bà ta lại rung động trước người anh rể tương lai dịu dàng, bị quyến rũ mất cả hồn vía.

Cuối cùng bà ta nghĩ ra một thủ đoạn hèn hạ, lên giường với Mộ Dung Trường Phong trước, còn vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ, làm cho toàn bộ người của các gia tộc ẩn thế đều biết. Trong hoàn cảnh ấy, đối tượng liên hôn giữa nhà họ Vạn và nhà họ Mộ Dung đã buộc phải thay đổi.

Sự phản bội kép của người đàn ông mình yêu và cô em gái yêu đã kích thích Vạn Phù, khiến Vạn Phù tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên loạn. Sau khi biến mất một thời gian thì đã trở thành ác quỷ. Khi lò sát sinh xuất hiện, không phân biệt địch hay ta, bà ấy giết cả quái vật lẫn một số người vô tội. Khi đó Vạn Phù đã là một siêu anh hùng được hơn năm triệu người theo dõi trên nền tảng xã hội trực tuyến. Hành động này khiến mọi người sửng sốt, cũng bị mắng chửi thậm tệ.

Lúc ấy Vạn Dung vừa hạ sinh con gái, phát hiện con gái mình trúng độc, tin chắc là do Vạn Phù hạ độc để trả thù, bà ta đã phát điên lên vì hận thù. Theo thỏa thuận giữa chính phủ và các gia tộc ẩn thế, sau khi Vạn Phù phát điên, người của thế gia võ cổ sẽ giải quyết chuyện này. Ngay lập tức, Vạn Dung bất chấp việc vẫn đang trong thời gian ở cữ, xông pha đi đầu ra tay sát hại Vạn Phù.

Vạn Phù là thần đồng võ học, tuổi đời còn trẻ nhưng võ công đã đạt đến đỉnh cao, núi sông Tổ quốc thì bao la, muốn trốn thì chẳng ai tìm được. Thế nhưng họ còn chưa tìm ra được Vạn Phù thì tự Vạn Phù đã xuất hiện. Bà ấy vẫn không thể buông bỏ được Mộ Dung Trường Phong. Sau một thời gian ngắn tỉnh táo, bà ấy chạy đến tìm Mộ Dung Trường Phong và đã bị Vạn Dung giết chết. Mà cũng vào lúc đó, họ mới biết rằng Vạn Phù cũng đã hạ sinh một bé gái cách đây vài tháng, là đứa con của bà ấy với Mộ Dung Trường Phong.

Hóa ra Vạn Phù và Mộ Dung Trường Phong đã từng có quan hệ từ lâu, nhưng người ta là một cô gái hết sức bình thường, cũng biết xấu hổ, sẽ không kể chuyện này với người khác. Khi Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong làm chuyện đó, bà ấy đã có thai, chẳng qua là họ không biết điều đó mà thôi.

“Vốn dĩ tao đã định giết mày rồi, nhưng mày lại được thừa hưởng căn cốt tuyệt vời của mẹ mày, bé tí đã đã bộc lộ năng khiếu đáng kinh ngạc, tình cờ lại trở thành cục pin dự phòng cho đứa con đáng thương của tao.” Vạn Dung nói.

Bao năm qua, lòng căm thù của bà ta đối với Vạn Phù vẫn không hề giảm bớt, bởi vì hễ nhìn thấy vẻ ngoài mong manh của Mộ Dung Tuyết và dung mạo xuất sắc của Mộ Dung Ảnh, bà ta lại cảm thấy đang nhìn mình và Vạn Phù trước kia. Thật quá đáng thương, bà ta sẽ không bao giờ để đứa con gái yêu quý của mình đi theo con đường cũ và sống dưới cái bóng của Mộ Dung Ảnh.

Nghe được sự thật, cổ họng Mộ Dung Ảnh trào lên một ngụm máu tanh, người cha ruột sau lưng hút nội lực của cô ta như người xa lạ, cho đến khi không thể hút được gì từ cơ thể của Mộ Dung Ảnh nữa mới chịu buông tay.

Mộ Dung Ảnh ngã xuống đất.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc. Chỉ là hút đi nội lực thôi, cô ta vẫn có thể luyện tập lại, dù sao thì tư chất của Mộ Dung Ảnh cũng quá tốt. Vạn Dung không muốn nhìn thấy cảnh này, mà chẳng phải làm như vậy sẽ khiến bản thân có thêm một kẻ thù tiềm tàng à? Ngộ nhỡ Mộ Dung Ảnh quay lại báo thù cho mẹ thì sao?

Vì vậy, Vạn Dung phá hủy căn cốt của Mộ Dung Ảnh, khiến cô ta từ nay hoàn toàn vô duyên với võ học, chỉ có thể bị giam cầm trong căn viện nhỏ này như một người tàn tật.

Trong căn viện nhỏ, tiếng hét của Mộ Dung Ảnh thấu tận trời xanh, nhưng tiếc thay đây lại là căn viện hẻo lánh nhất trong khu đình viện mênh mông của nhà Mộ Dung, nên chẳng đánh thức được mấy người.

...

Giang Tinh Chước nhìn thấy cảnh tượng này qua Con mắt biết tuốt, cảm thấy câu chuyện của thế hệ trước đến là hoang đường, nhưng Mộ Dung Ảnh và Vạn Phù bị cặp đôi cặn bã, đê tiện này hãm hại cũng thật sự thê thảm.

Cô thương hại Mộ Dung Ảnh, nhưng đáng tiếc bây giờ vẫn chưa phải lúc cô xuất hiện.

Nói đi cũng phải nói lại, món nợ khó đòi này của nhà Mộ Dung cũng có nhiều nghi vấn, liệu Mộ Dung Tuyết trúng độc có thực sự là do Vạn Phù gây ra? Một tên cặn bã như Mộ Dung Trường Phong thực sự sẽ thật sự thương xót, yêu chiều một Mộ Dung Tuyết yếu ớt bệnh tật hay sao? Cả hai đều là con ruột của ông ta, đối với kiểu gia tộc võ cổ cũng thu nhận rất nhiều đồ đệ mang họ khác này, đáng lí ra phải thiên vị người có tư chất tốt, căn cốt tốt hơn chứ? Điều này rất có lợi cho tương lai của một gia tộc cơ mà.

...

Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, Khu 6.

Mạc Dao tỉnh dậy, phát hiện thấy mình trở lại 15 năm trước, đang trốn trong ký túc xá với Hướng Cầm, bên ngoài hỗn loạn đến phát sợ.

Cuộc đại di tản phía Tây...

Mạc Dao bần thần, chẳng lẽ... cô ta đã hồi sinh?

“Dao Dao, đừng sợ, anh sẽ đến cứu bọn mình. Đến lúc đó, cậu sẽ đi cùng tớ, sống chung với anh em tớ.” Hướng Cầm nắm chặt tay cô ta, an ủi, đôi mắt trong veo, sáng ngời.

Mạc Dao thấy vậy, đột nhiên cảm thấy an tâm vô cùng. Sau cơn hoảng sợ tột độ, cô ta không còn cảm thấy ghen tị khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng trong trẻo như vậy nữa, chỉ thấy cảm động vô bờ.

Cô ta nghĩ, cô ta đã biết rằng Hướng Huyền sẽ đến nhanh thôi, cô ta sẽ không còn sợ hãi đến nỗi phải đẩy Hướng Cầm ra ngoài. Và như vậy, 15 năm sau, cô ta sẽ không bị Hướng Huyền giết, cũng có thể rút thẻ.

Cô ta cực kì yên tâm, cùng Hướng Cầm đợi đội cứu viện, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái rắn vừa mới đẻ trứng xong kia, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái kỳ nhông ấy. Lần này cô ta không buông tay Hướng Cầm mà kéo cô ấy cùng bỏ chạy.

Thế nhưng đột nhiên, cô ta bị đẩy ra, cô ta kinh hoàng ngước mắt lên nhìn Hướng Cầm... Không, không phải Hướng Cầm, đó là khuôn mặt của cô ta! Nhìn chằm chằm vào cô ta một cách độc ác, đáng sợ như một bóng ma u ám.

Cô ta ngã xuống đất, con quái vật ngoác miệng lao đến cắn, nó chỉ ăn nội tạng nên bụng cô ta bị xé toạc, cơn đau khủng khiếp ập đến, Mạc Dao vừa sợ hãi vừa đau đớn, kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng cùng cực.

Đây có phải là những gì Hướng Cầm đã trải qua không? Cứu tôi với!

Mạc Dao đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm mơ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, một gương mặt vừa quen vừa lạ ghé sát mặt cô ta. Là Hướng Cầm!

Mạc Dao sợ tới mức há hốc mồm định hét lên, nhưng chất lỏng đột nhiên đổ ập vào, cô ta mới nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Trong căn phòng màu hồng, chiếc bể cá chứa cái đầu suốt 15 năm đón chào một vị khách mới. Bộ não của Mạc Dao ngâm ở trong đó, không biết Hướng Huyền đã làm như thế nào mà cô ta vẫn còn sống.

Giống như Mạc Dao suốt 15 năm qua, Hướng Cầm cúi xuống, sung sướng nhìn cô ta bị ngâm trong đó.

Cảnh tượng kinh hãi và kỳ quái này khiến Mạc Dao sợ hãi khóc thét lên. Cô ta hoảng hồn nhìn Hướng Cầm, muốn phát ra tiếng nhưng không sao phát ra được, cô ta đã không còn dây thanh âm để rung động nữa, thế nên chỉ có thể dùng đôi mắt van lơn nhìn cô ấy.

“Cậu đang xin tha sao?” Hướng Cầm hỏi, giọng nói mang vẻ ngây ngô tàn nhẫn. Cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu đỏ được Giang Tinh Chước tặng, nghiêng đầu đáng yêu như cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích bước ra, trong vẻ ngoài xinh xắn toát lên chút gì đó tà ác.

Mạc Dao chớp mắt, nước mắt hòa với dung dịch dinh dưỡng.

“Được chứ.” Hướng Cầm mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào: “15 năm nữa, tớ sẽ cho cậu ra khỏi bể cá”


TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play