Mạc Dao sợ đến mức môi không tự chủ được mà run lên, chỉ cần nghĩ đến điều đó là cô ta đã cảm thấy tuyệt vọng đến mức ước mình có thể chết đi. Đúng lúc này, cô ta nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Mạc Dao đang ở trên lầu à?”
Giọng nói rất quen thuộc, là giọng nói mà cô ta từng rất ghét, nghe được liền cảm thấy ghê tởm - con trai khu trưởng khu 5, mê cô ta đến mức thần hồn điên đảo!
Mạc Dao tuyệt vọng lại dâng lên một chút hy vọng, anh ta đang tìm mình! Anh ta tình nghĩa sâu đậm với cô ta, nhất định sẽ giúp cô ta. Hướng Cầm chỉ còn lại đại não vẫn có thể hồi sinh thì cô ta cũng vậy, chỉ cần anh ta có thể rút ra một viên thuốc phục hồi cho cô ta thôi.
Cô ấy nhìn cánh cửa đầy mong đợi.
Nhìn thấy phản ứng của cô ta, nụ cười của Hướng Cầm càng thêm rạng rỡ, cô đứng dậy, vừa vặn tiếng gõ cửa vang lên, liền đi tới mở ra.
Đây là lần đầu tiên vị thiếu gia đến từ khu 5 này đặt chân đến trung tâm khu 6. Trong lòng có chút căng thẳng, nhưng lại rất muốn nhìn thấy nữ thần, thậm chí còn có ảo tưởng nữ thần quyến rũ, yêu cầu hắn vào phòng ngủ, kéo kéo chiếc nơ con bướm trên cổ áo. Nghĩ tới đây, hắn dè dặt gõ cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp như búp bê xuất hiện trước mặt hắn.
Thiếu gia khu 5 nhìn đến ngây người.
“Tìm Mạc Dao sao?” Hướng Cầm nói.
Người tới ngơ ngác gật đầu.
Hướng Cầm tránh ra: “Cô ấy ở kia kìa.”
Hắn ngẩng nhìn lên và bắt gặp cái đầu trong bể cá.
Con trai khu trưởng khu 5 là một người đàn ông mập mạp, cao chưa đến 1m7, khuôn mặt cũng rất bình thường. Dáng vẻ từng làm cô ta cảm thấy ghê tớm, nhưng lúc này lại như vị anh hùng từ trên trời giáng xuống.
Đôi mắt của Mạc Dao bật ra sự mong đợi mãnh liệt: Mau, cứu tôi!
“A, ah, cái quái gì thế này!” Đáp lại ánh mắt kia, người đàn ông sợ tới mức gào ré lên rồi lui về phía sau. Cảnh tượng này quá kinh dị, quá khủng bố, hù chết hắn mất thôi.
Đặc biệt là khi Mạc Dao chật vật miệng khép khép mở mở, giống như đang muốn bày tỏ điều gì đó với hắn, khiến hắn chỉ cảm thấy càng thêm kinh hãi. Nữ thần cái gì, filter gì gì đó đều biến mất sạch sẽ cả rồi!
“Làm sao vậy? Đây là Mạc Dao đó, nhìn cô ấy như vậy có vẻ rất muốn đi theo anh, anh có muốn không? Nếu muốn thì tôi sẽ cho anh.” Hướng Cầm nghiêng đầu, dáng vẻ rất ngây thơ.
“Tôi không muốn !!” Hãi cả hồn, ai lại muốn một cái đầu chứ, buổi tối ngủ sẽ gặp ác mộng mất!
Tuy ằng Mạc Dao không thể nói chuyện nhưng mắt và tai cô ta vẫn có thể sử dụng bình thường. Phản ứng của người đàn ông khiến vẻ mặt cô cứng đờ lại, không sao tin nổi.
“Vậy anh đến khu 6 của chúng tôi là vì cái gì? Anh hẳn là hiểu rõ, nếu sau này có thể uống một viên thuốc hồi phục, cũng không phải không có khả năng làm cho thân thể của cô ấy dài ra.”
Trước khi Mạc Dao lái xe đến khu 5 tìm chỗ ẩn náu, tuy không thành công nhưng sau khi bên phía khu 5 tra camera thì vẫn lần ra được manh mối. Thế gian này không có bức tường nào mà không lọt gió. Sau khi Hướng Huyền bảo người ở khu 6 cầu nguyện, công bố sự tồn tại của thẻ bài, các khu lân cận cũng nghe được chút phong thanh. Nhưng họ chưa tận mắt nhìn thấy thẻ bài cho nên không có nhiều người tin. Họ còn âm thầm đồn đãi, Hướng Huyền rốt cuộc cũng bị điên thật rồi.
Nhưng khu 5 lại nhìn thấy cảnh tượng đằng sau Mạc Dao đột nhiên tỏa ra một cái bóng đen, nhấc bổng cái xe của cô ta lên chạy đi, vậy là liền bắt đầu nghi ngờ tính xác thực, cuối cùng mang người tới kiểm tra.
Nghe được lời của Hướng Cầm, đôi mắt ti hí của thiếu gia khu 5 thoáng động, nở nụ cười ngây ngô, liên tục xua tay nói: “Không cần, không cần đâu, hay là thôi đi vậy. Tôi chỉ hơi quan tâm đến tình hình của cô ấy thôi, giờ đã biết rồi, vẫn nên xin phép về trước.”
Ai mà không biết trước đây Mạc Dao từng sống như một công chúa ở đây. Lúc này lại bị Hướng Huyền lấy được đầu, ngâm mình ở bể cá, ý phạt đã quá rõ ràng. Trước kia hắn thích Mạc Dao, tìm mọi cách để theo đuổi cô ta, việc gì cũng thuận theo là bởi vì Mạc Dao xinh đẹp, còn là công chúa của khu 6, đối tượng liên hôn cực kỳ hoàn hảo. Nhưng hiện giờ Mạc Dao chỉ còn lại một cái đầu, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi khiếp sợ. Hơn nữa Mạc Dao còn đắc tội Hướng Huyền, hắn còn muốn cô ta, không phải nói rõ là muốn đối đầu với Hướng Huyền hay sao? Hắn cũng đâu có không ngốc, có biết bao mỹ nhân xinh đẹp cơ thể lạnh lặn ngoài kia, vì một cái đầu mà đối nghịch với Hướng Huyền thì quả thực không đáng tẹo nào.
Còn thuốc phục hồi kia, nếu thật sự có thứ như vậy thì phải tự giấu đi, khi gặp bệnh còn có thể mang ra cứu mạng chứ. Đồ gia truyền không giữ mà lại đưa cho Mạc Dao dùng? Đùa gì vậy?
Đôi mắt Mạc Dao đỏ như máu, muốn con cún dính người không hơn không kém này biến mất.
“Chậc chậc chậc chậc. Người xưa nói quả không sai, giết người người giết ta. Kẻ đạo đức giả, ích kỷ và độc ác như cô đương nhiên không xứng với một trái tim chân thành. Sẽ chẳng có ai vì cô mà tình nguyện bỏ ra 10 triệu để rút thẻ đâu.” Hướng Cầm khom lưng nhìn Mạc Dao: “Cô sẽ mãi mãi, mãi mãi không hơn được tôi đâu.”
Hướng Cầm đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhốt Mạc Dao ở nơi địa ngục chật hẹp và đáng sợ này. Cô vừa đi vừa vui sướng xoay một vòng, nhìn vạt áo choàng nở ra như một bông hoa. Đây chính là quà mà Chúa tể ban tặng, cô vô cùng yêu thích.
...
Sau khi Mộ Dung Trường Phong hút đi toàn bộ công lực của Mộ Dung Ảnh, Vạn Dung không khỏi tự hỏi, ông ta sẽ thật sự truyền hết công lực cho Mộ Dung Tuyết đấy chứ?
Kết quả là bà ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Mộ Dung Trường Phong và bà ta cùng nhau đi đến tòa viện của Mộ Dung Tuyết. Tới nơi, Mộ Dung Trường Phong không chút do dự, lập tức truyền hết công lực mà bất cứ ai cũng muốn của Mộ Dung Ảnh cho Mộ Dung Tuyết.
Giờ phút này, Vạn Dung cảm thấy như vậy là đã đủ để chứng minh sự chân thành của Mộ Dung Trường Phong, bà ta lập tức tha thứ cho quá khứ của ông ta, mọi thù hận đều biến mất, ánh mắt sắc bén cũng trở nên ôn nhu.
Mộ Dung Trường Phong ôm bà ta an ủi, Vạn Dung càng thêm cảm động, không hề chú ý rằng ánh mắt Mộ Dung Trường Phong nhìn bà ta không có chút cảm xúc nào cả. Chỉ khi nhìn Mộ Dung Tuyết, ông ta mới thật sự dịu dàng và yêu thương.
Giang Tinh Chước ngồi xem trò vui qua Con mắt biết tuốt, cảm giác khó hiểu vô cùng. Một người đào hoa tứ phía, sẽ vì con gái mà hồi tâm chuyển ý được ư? Không hề có chút tình cảm nào với người mẹ nhưng lại tràn ngập tình yêu với người con. Cho dù thật sự có chuyện yêu con không yêu mẹ đi chăng nữa, nhưng nếu ghép chuyện đó với Mộ Dung Trường Phong, vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được nội lực dồi dào, trong lòng vui mừng rơi nước mắt: “Cảm ơn cha, cha cho con nhiều như vậy ... Thật sự sẽ không tổn hại gì đến cơ thể của cha chứ ạ?”
“Không sao, đừng lo lắng, con cứ làm quen với sức mạnh này đi. Một thời gian sau cha sẽ mở tiệc chiêu đãi, mời những người từ các thế gia khác đến, giới thiệu con cho bọn họ.” Mộ Dung Trường Phong cười nói.
“Thật sao ạ? Ngài tổng thống cũng sẽ đến chứ?”
Vạn Dung chọc vào trán cô ta: “Con ấy à, ỷ vào cha con chiều chuộng mà muốn làm khó ông ấy có phải không? Các thế gia trong tối ngoài sáng đều âm thầm muốn có được quyền quản lý thành phố từ tay chính phủ, mời tổng thống đến đây, các gia tộc khác sẽ nghĩ thế nào về chúng ta chứ? Mà tổng thống là người con muốn gặp là có thể gặp chắc? Nếu con muốn gặp tổng thống, chờ tới khi lò sát sinh xuất hiện thì biểu hiện cho tốt vào.”
“Vâng ạ.” Mộ Dung Tuyết lè lưỡi, vui vẻ lăn xuống giường, sau đấy lại ngẩng đầu lên, “Chị đâu rồi, sao mấy ngày nay không thấy chị đến gặp con?”
Vạn Dung: “Con bé đang bế quan, trong một năm rưỡi nữa sẽ không thể ra ngoài được. Ngoan, đừng quấy rầy chị, hại chị tẩu hỏa nhập ma đấy.”
“À, vâng ạ.”
Trong tiểu viện vắng vẻ, Mộ Dung Ảnh đang “bế quan” chật vật nằm trên giường, hiện giờ cô ấy đã bị liệt, người chăm sóc cô ấy là một người phụ nữ trung niên độc ác, là người hầu trung thành của Vạn Dung.
Người hầu trung thành lục tung phòng ngủ của cô ấy lên, lấy đi tất cả những dụng cụ có thể giao tiếp được với thế giới bên ngoài. Một người đã mất khả năng vận động, lại không cách nào tìm được phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chả hay. Cho nên, người hầu trung thành này cũng không trông chừng cô ấy mọi lúc mọi nơi, nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh để cày phim.
Mộ Dung Anh bật khóc, nghiến răng căm hận, nhưng trong mắt vẫn còn có tia sáng.
Sau khi người hầu trung thành rời đi, cô ấy liền chống mình dậy, dùng tay kéo người rời khỏi giường.
Trước đây, để cô ấy tập trung luyện công, hoặc có khi thật ra là để cách ly cô ấy không cho cô ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Vạn Dung thường tịch thu điện thoại di động và máy tính của cô ấy, nhưng ở trong này cô đơn quá, cho nên để có thể duy trì liên lạc với Văn Thanh, cô ấy đã học được cách giấu di động đi.
Điện thoại di động được giấu trong một ngăn ẩn dưới giường, người hầu trung thành đã không phát hiện ra. - App TYT tytnovel.com
Mộ Dung Ảnh lấy điện thoại di động từ bên trong ra, đã lâu không dùng nên không còn điện nữa rồi. Cô bé cầm điện thoại di động, lấy cục sạc ra, trèo lên góc tường cắm vào ổ cắm điện, kết nối điện thoại di động.
“Nhanh lên, nhanh lên nào...” Mộ Dung Ảnh nhìn biểu hiện giao diện nạp điện chậm rãi trên điện thoại, tay cứ giữ mãi nút nguồn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa như một con chim non sợ hãi. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không muốn chết ở đây, nhất định phải cầu cứu!
Điện thoại từ từ mở máy, trong bóng tối bao trùm, ánh sáng le lói thôi nhưng lại rất chói mắt, Mộ Dung Ảnh bật khóc, run rẩy bấm một dãy số.
“Bíp... bíp... bíp...”
“Nhanh.. nhanh lên..”
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cả người Mộ Dung Ảnh run lên, kinh hãi quay lại nhìn.
Hình bóng của người hầu già được phản chiếu qua cửa sổ.
Cũng may là bà ta không vào, hình như bà ta chỉ đi ngang qua rồi đi vào bếp thôi.
Đúng lúc này…
“Alo?” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Văn Thanh, là em đây!” Mộ Dung Ảnh vội vàng nói: “Văn Thanh, giúp em với! Mau cứu em với...”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Ảnh vừa khóc vừa nhanh chóng giải thích ngắn gọn mọi chuyện, bên kia lẳng lặng nghe, cô gái cầm điện thoại mà như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, qua một lúc lâu mới có tiếng trả lời: “Ra vậy, cô chờ chút.”
Điện thoại bị cúp máy.
“Alo? Alo?” Mộ Dung Ảnh sững sờ, sau đấy liền nghĩ Văn Thanh nhất định đang đi tìm cách giúp cô ấy rồi. Trưởng lão nhà họ Ôn đều rất thích cô ấy, nghĩ kỹ lại thì nếu lúc trước cô ấy không bỗng dưng bị nhà họ Văn chú ý tới, được nhà họ Văn coi trọng thì Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung sẽ chẳng bao giờ để cô ấy đính hôn với Văn Thanh. Vậy nếu Văn Thanh nói cho nhà họ Văn biết chuyện cô ấy đang gặp phải, chắc họ sẽ giúp cô ấy thôi phải không?
Trong lòng ôm hy vọng này, Mộ Dung Ảnh một mực chờ đợi, chờ đợi, nhưng dần dần lại chợt thấy bất an.
Không đúng, giờ cô ấy đã là kẻ bỏ đi rồi, nhà họ Văn còn thích cô ấy được không? Nếu nhà Mộ dung không chịu thừa nhận cũng có làm gì được bọn họ đâu? Một mình Văn Thanh không thể chống lại nhà Mộ Dung, hơn nữa nhà họ Văn ở thành phố C, nước xa không cứu được lửa gần...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Ảnh mới nhận ra người đầu tiên cô nghĩ đến để cầu cứu không phải là người thích hợp nhất. Cô thở dốc, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên gọi cảnh sát.
“Bang!” Cánh cửa bị bật ra.
Mộ Dung Ảnh quay phắt đầu lại, hoảng sợ nhìn Vạn Dung.
Vạn Dung như bóng ma sải bước đi tới, đá vào điện thoại di động của cô: “Mày giống mẹ mày y như đúc, bên ngoài thì tỏ vẻ hào sảng trong sáng nhưng sau lưng lại làm những chuyện nhỏ nhen nhơ nhớp! Mày còn muốn cầu cứu nữa à, mẹ mày hại con gái tao ăn phải độc sống trong khổ sở nhiều năm như vậy. Giờ mày chỉ là trả nợ thay mẹ mày thôi, hiểu không!”
Vì sao? Sao Vạn Dung lại đột nhiên xuất hiện, như thể biết cô đang kêu cứu?
Trước khi bị cái tát trời giáng làm cho choáng váng, trong đầu Mộ Dung Ảnh xuất hiện một bóng người, trái tim cô cũng giống như tầm mắt, bỗng chốc chìm vào bóng tối…
Trong lúc Vạn Dung đang hành hạ Mộ Dung Ảnh thì Mộ Dung Trường Phong vẫn đang ở trong sân nhỏ để hướng dẫn Mộ Dung Tuyết dùng nội lực lưu thông trong thất kinh bát mạch, hoàn toàn không quan tâm đến sự rời đi đột ngột của Vạn Dung.
Mộ Dung Tuyết chuyển được ba giờ là đã thở hồng hộc dừng lại nghỉ ngơi, Mộ Dung Trường Phong cũng không chán ghét, vẫn cưng chiều nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, từ từ rồi làm tiếp.”
“Vâng thưa cha, người đã nói với mẹ là con không sao chưa ạ?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Vẫn chưa. Khi nào khỏe hơn cha sẽ đưa con đến gặp bà ấy, cho bà ấy một bất ngờ lớn.” Mộ Dung Trường Phong nói, nghĩ đến người kia sẽ có biểu cảm vui vẻ kinh ngạc cỡ nào, đôi môi bạc tình kia không ngờ lại cong lên, ngay cả khóe mắt cũng trông rất dịu dàng.
“Vâng ạ!” Mộ Dung Tuyết cũng vui vẻ cười nói: “Lần cuối cùng con nhìn thấy mẹ là nửa tháng trước rồi, mẹ chắc chắn nhớ con muốn chết mất thôi.”
“Chưa chắc đâu, cha nghĩ bà ấy sẽ càng nhớ cha hơn con đấy.”
Đuôi lông mày Giang Tinh Chước chợt giật một cái, cô vừa nghe được cái gì thế? Hóa ra là như vậy, lúc trước cô còn tưởng thái độ của Mộ Dung Trường Phong đối với Mộ Dung Tuyết và Vạn Dung có gì đó không được bình thường, còn cho rằng Mộ Dung Trường Phong đang muốn lợi dụng Mộ Dung Tuyết để làm gì đó. Nhưng hóa ra đó lại là tình yêu thương thật lòng, bởi vì Mộ Dung Tuyết chính là con gái mà ông ta và người ông ta yêu sinh ra. Mà Mộ Dung Tuyết cũng biết chuyện này, thậm chí còn thường xuyên ra ngoài cùng Mộ Dung Trường Phong, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Rõ rang là Mộ Dung Trường Phong đã bí mật đánh tráo đứa trẻ cùng người thương sinh ra với con của Vạn Dung.
Nếu Mộ Dung Tuyết không phải con gái ruột của Vạn Dung thì con ruột của Vạn Dung đang ở đâu? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Mộ Dung Ảnh? Dù sao trông hai người cũng rất giống nhau, có thể nói Mộ Dung Ảnh chính là Vạn Dung thứ hai cũng được. Nhưng cũng không đúng lắm, bởi dù sao căn cốt của Mộ Dung Ảnh cũng tốt như vậy, rất có thể là được di truyền từ Vạn Phúc.
Hay là đứa con ruột kia của Vạn Dung đang bị người thương của Mộ Dung Trường Phong ngược đãi?
Giang Tinh Chước được mở mang tầm mắt một phen, lòng tò mò hóng hớt chuyện nổi lên khiến cô muốn chuyển Con mắt biết tuốt của mình đến chỗ người thương của Mộ Dung Trường Phong để xem tình hình. Nhưng đáng tiếc Con mắt biết tuốt vẫn chưa được nâng cấp đến mức có thể tìm được bất cứ ai mà cô muốn, cô lại càng không biết người thương của Mộ Dung Trường Phong đang ở nơi nào. Giờ mà tìm thì khác nào mò kim đáy biển.
Mà trong lúc này Giang Tinh Chước cũng bắt đầu lập ra kế hoạch rút thẻ cho gia đình này. Chà, nhất định sẽ vô cùng thú vị cho mà xem.
...
Tại sảnh khu 6, khu trưởng khu 5 đi cùng một nhóm tinh anh tới đây làm khách, chờ lâu đến mức trong lòng đã mất kiên nhẫn hết cả rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cực lực kiềm chế, tránh việc đàm phán không thành.
“Anh Hướng, chúng ta đều cùng nhau sống ở vùng đất bị bỏ hoang này, điều muốn thực hiện ở tận trong thâm tâm cũng đều giống như cả. Nếu có cách phá bỏ vòng vây, chúng tôi không ngại bỏ qua khúc mắc, hợp tác cùng có lợi.” Khu trưởng khu 5 là con trai của một người ở lò sát sinh, vóc người cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông thô kệch vô cùng. Nhưng có thể làm tới chức khu trưởng thì cũng chẳng phải kẻ ngốc.
“Thẻ bài mà anh từng nói, có phải là thật hay không?”
Hướng Huyền vẫn đang ngồi trên xe lăn, Hướng Cầm cho anh ta sử dụng một viên thuốc phục hồi, chữa trị dây thần kinh ở hai chân cho anh ta xong, anh ta liền không để cô ấy tiếp tục dùng nữa, muốn tự mình làm vật lý trị liệu rồi về sau từ từ đứng dậy. Viên thuốc phục hồi này không dễ có, không khác nào thực thể được biến thành từ khát vọng sống mãnh liệt của Hướng Cầm. Anh ta không nỡ dùng, giữ lại về sau để hai anh em bảo vệ tính mạng thì tốt hơn.
“Có phải thật hay không, không phải mấy người đã nắm chắc trong lòng rồi à?” Hướng Huyền uống một ngụm trà, nói.
Thì bọn tôi đến đây là muốn xem chứng cứ chứ còn gì nữa! Khu trưởng khu 5 thật sự chỉ muốn bắt lấy hai vai Hướng Huyền mà lắc lắc điên cuồng lên. Đó là lý do tại sao ông ta ghét mấy kẻ đạo đức giả cứ thích nói năng lòng vòng thế này. Dù sao chuyện về thẻ bài cũng quá mức ngoài sức tưởng tượng, ngay cả khi có video, nhưng chỉ cần họ chưa nhìn thấy hoặc tận mắt sờ vào chứng cứ, họ sẽ luôn cảm thấy hoài nghi không chắc chắn.
Dù không chắc chắn nhưng lại muốn có vô cùng.
Lúc này Hướng Cầm chợt đi ra, gương mặt tươi tắn, nhan sắc hoạt bát thu hút sự chú ý của mọi người.
“Anh trai.” Hướng Cầm đi đến ngồi xuồng bên cạnh Hướng Huyền.
Khu trưởng khu 5 đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng: “Lẽ nào đây là…”
“Bằng chứng mà ông muốn.” Hướng Huyền kêu thuộc hạ mang cho Hướng Cầm một bình sữa, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.
Hướng Cầm nghiêng đầu: “Nếu vẫn cảm thấy không đủ, như thế này thì sao?”
Chỉ thấy trên chiếc áo choàng màu đỏ toát ra một thứ gì nhớp nháp dinh dính màu đen, sau đó nửa khối lớn cao su chảy rơi xuống mép, biến thành hình người, mà hình người lại tiếp tục nở ra và lớn dần lên.
Cái, cái gì... Mấy người ở khu 5 đứng phắt dậy, lập tức lùi lại rồi sờ vào súng. Đây chính là thứ đã khiêng cả chiếc xe jeep lên mà bọn họ nhìn thấy trong video giám sát!
“Xin thứ lỗi, cho tôi mượn bóng của mọi người dùng một chút nhé.” Hướng Cầm bình tĩnh nói.
Bọn họ vội vàng cúi đầu, sau đấy lập tức phát hiện bóng của mình đã biến mất, bõng của những người khác cũng tách ra khỏi thân thể một cách kỳ lạ, bị Ảnh Nhân của Hướng Cầm hút đi. Ảnh Nhân hút càng nhiều bóng người thì càng lớn hơn, rất nhanh đã lên đến trần nhà, đẩy mạng nhện ở trên trần nhà sang một bên.
Hướng Cầm: “Đủ rồi.”
Lúc này Ảnh Nhân mới dừng lại, đầu khom khom chen chúc trên trần nhà, gương mặt đen như mực nhăn nhúm hết lại, trông vừa tội vừa buồn cười.
“Chứng cứ đủ chưa?” Hướng Cầm nói.
“Bà mẹ nó… đủ rồi, quá đủ rồi!” Thu Hùng đã trở thành một người không còn bóng, rõ ràng ông ta đứng bên dưới bóng đèn nhưng lại không thấy bóng đâu. Lúc này ông ta muốn không tin cũng không được.
“Vậy thì mau cầu nguyện đi.” Hướng Cầm cười rạng rỡ, chắp tay cung kính trước ngực, đôi mắt đen hơi híp lại, lộ ra vẻ bí hiểm: “Cầu nguyện với Chúa tể của tôi đi.”
Mấy người ở khu 5 lúc đến thì nửa tin nửa ngờ, tới lúc về thì lòng đầy chấn động.
Những người ở khu khác đều đang theo dõi, trông thấy biểu cảm như vậy của người khu 5, tim càng thêm đập rộn lên, chẳng lẽ là thật? Những tấm thẻ bài thật sự có thể mang lại cho con người siêu năng lực và khiến họ sống lại? Những sinh vật kỳ bí khó tin kia thật sự tồn tại?
Tin tức này không khác nào gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, lấy khu 6 làm trung tâm, bốn phương tám hướng lan truyền tin tức trấn động ra.
“Nếu như là thật thì tại sao người khu 6 lại nói cho chúng ta biết?”
“Hơn phân nửa là thật. Mọi người đã quên An Duệ rồi sao? Hiện giờ An Duệ đang ở khu 6. Tôi đoán anh ta cũng có được cuộc gặp gỡ thần kỳ kia nên mới có thể sống sót rời khỏi khu 3. Cũng đỉnh đấy, coi như ở hiền gặp lành rồi.
“Nhưng tại sao khu 6 lại nói cho chúng ta biết? Độc chiếm năng lực này không phải là tốt hơn sao?”
“Rõ ràng là không thể độc chiếm...”
“Chỉ cần cầu nguyện là có thể ư?”
“Cầu nguyện với ai?”
“Chúa tể.”
Đừng nói người khu khác không thể hiểu, ngay cả ở khu 6 cũng có nhiều người không thể hiểu được, tại sao phải công bố tin tức này ra ngoài? Bọn họ phải tranh thủ thời gian vơ vét của cải, vụng trộm rút thẻ chứ, một mình độc chiếm không phải tốt hơn à? Cho dù tới cuối cùng không thể che giấu được nhưng bọn họ có nhiều thêm mấy thẻ bài thì vẫn mạnh hơn cơ mà.
Nhưng cũng có một số người thông minh, có tầm nhìn xa đã đoán được tại sao Hướng Huyền lại làm như vậy. Việc quỷ thần kia có giáng xuống nữa hay không, giáng xuống ở đâu, giáng xuống lúc nào rõ ràng không phải là thứ con người có thể điều khiển được. Muốn bí mật rút thẻ một mình độc chiếm, chỉ trong mơ mới có thể thực hiện được. Chỉ dựa vào bản thân mà muốn triệu hồi được Ngài để có được sức mạnh phi thường là điều quá khó khăn. Cho nên chỉ còn cách tung tin tức ra, để càng nhiều người biết chuyện này, càng nhiều người đi cầu nguyện, tới lúc đó mới gia tăng khả năng gọi được Ngài.
Sau đó, bọn họ liền nghĩ ra hai kết cục mà mình có thể khống chế được:
Thứ nhất, sau khi ai đó triệu hồi được Giang Tinh Chước, họ lập tức tới đó tìm cơ hội rút thẻ;
Thứ hai, nhiều người có được thẻ bài hơn, bọn họ liền biết ai có thẻ bài, thẻ bài có năng lực gì, sau đó liền nghĩ biện pháp đi đoạt.
Nhưng trên thực tế, ngoài hai lý do này, còn có một lý do nữa khiến Hướng Huyền làm như vậy.
“Chúa tể, ngài được toàn bộ người dân trên thế giới tin tưởng và sùng kính, giống như toàn thể các vị thần được tôn thờ trong lịch sử nhân loại. Nhưng tất cả bọn họ đều là giả hết, khi ai đó gặp phải bi kịch, không một vị thần nào đáp lại lời cầu nguyện của con người cả. Chỉ có ngài, ngài mới là chân thực, ngài mới chính là Chúa tể chân chính. Ngài không nên vô danh ẩn thế…”
Cô bé quàng khăn đỏ chắp hai tay trước ngực, lẩm bẩm một mình, thành kính đến mức lộ ra vẻ điên cuồng.
Sau khi khởi tử hoàn sinh, Hướng Cầm liền trở thành tín đồ cuồng tín của Giang Tinh Chước, muốn truyền giáo cho toàn thế giới. Thân là em gái của Hướng Huyền, dĩ nhiên không có ai dám dị nghị gì với cô ấy.
Huống hồ nếu so ra thì khu 6 có ưu thế hơn khu khác rất nhiều. Bọn họ có Tiêu Khắc mang trong tay thẻ phục chế cấp SSR, còn có An Duệ may mắn rút được thẻ người thép cấp SSR. Sau khi có được cơ thể cứng như thép, An Duệ hiển nhiên cũng trở thành tín đồ của Giang Tinh Chước, rất sẵn lòng cùng đi truyền giáo với Hướng Cầm.
...
Sau khi dư năng lượng, căn phòng nhỏ vô hình của Giang Tinh Chước đã từ thiếu đông thiếu tây biến thành một căn biệt phủ xa hoa. Nhưng rõ ràng như thế này còn chưa đủ, loại cấp bậc này sao xứng đáng để Chúa tể ở được? Thần điện phải có dáng vẻ của Thần điện chứ.
Nhưng cứ từ từ đã, dù sao cần một tòa Thần điện trước mặt mọi người bây giờ vẫn còn quá sớm.
Cô mở bảng dữ liệu ra.
Chúa tể: Giang Tinh Chước.
Cấp độ: Lv2 (Chúa tể tập sự)
Điểm năng lượng: 179273 ...... 187263 ...... (Điểm năng lượng tăng nhanh chóng, tuyệt vời, bạn đã nắm được ý nghĩa thực sự của việc thống trị trò chơi)
Cấp độ năng lực sáng tạo: Lv2 (vẫn còn rất yếu, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, nhưng bạn đã thể hiện khả năng sáng tạo xuất sắc của mình, đã là chúa sáng thế danh xứng với thực)
Tùy tùng: 16 (Số lượng rất ít nhưng chất lượng cực cao, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Giang Tinh Chước ấn mở mục “tùy tùng”, ở đây còn có thể chia nhỏ xem tùy tùng cống hiến bao nhiêu năng lượng. Không ngạc nhiên chút nào, hiện tại người cống hiến năng lượng nhiều nhất là Hướng Cầm, phía sau là An Duệ. Cả hai đều có nguồn cung cấp năng lượng ổn định, còn những tùy tùng khác thì có mức độ cống hiến gián đoạn, có lẽ vẫn đang duy trì cống hiến nhưng không được coi là nhiều.
Bất cứ cảm xúc nào một khi quá cực đoan đều được coi là cảm xúc tiêu cực. Tình yêu biến chất, hận thù, phẫn nộ, ghen ghét, tham lam… Trong số những cảm xúc tiêu cực này, lòng tham là mạnh nhất, vì chỉ có lòng tham là vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nhưng còn có một cảm xúc khác có thể tạo ra năng lượng mạnh mẽ hơn lòng tham, hơn nữa còn liên tục không ngừng, đến chết mới thôi.
… Tín ngưỡng.
Không có gì cực đoan và điên rồ hơn tín ngưỡng.
Giang Tinh Chước đôi mắt cong cong, dịu dàng và vô hại như nước. Cô dịch người trên ghế sô pha, tựa đầu vào khuỷu tay, thỉnh thoảng nhét một quả nho vào đôi môi căng mọng, hướng Con mắt biết tuốt nhìn khắp thế giới này.
Thế giới này đã bước sang giai đoạn thứ 3. Cái gọi là giai đoạn thứ ba là giai đoạn mà luật pháp, sự tín nhiệm của chính phủ và quyền lực tập trung, đạo đức con người đang trên đà sụp đổ.
Dưới tình hình này, xã hội loài người gặp nạn không chỉ là do những lũ quái vật từ lò sát sinh mang tới.
Sự gia tăng của các băng nhóm phạm tội ở thành phố chính là một bằng chứng.
Băng nhóm tội phạm Đỉa Độc khét tiếng ở thành phố A chỉ trong một đêm đã chết sạch. Bất chấp nỗ lực ngăn chặn của chính phủ, tin tức vẫn lan đến tai của các băng nhóm tội phạm khác khiến giới giang hồ bàng hoàng.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi! Việc này là ai làm? Chính phủ sẽ không làm như vậy, bọn họ vẫn cần phải tuân theo pháp luật nữa mà. Hay là các thế gia võ cổ?”
“Không có chuyện đó đâu. Thành phố A được nhà họ Tần trấn thủ. Trong đầu những kẻ đạo đức giả ra vẻ tôn nghiêm đó chỉ muốn quyền cai quản thành phố thôi, làm gì có chuyện ra tay được? Hôm đó người nhà họ Tần còn đang uống trà với mấy người ở thành phố khác để bàn nhau cách chống lại chính quyền nữa cơ mà.”
“Khoan từ từ, không phải hôm đó xuất hiện một người mặc đồ đỏ sao? Chính là cái người vung một kiếm đã trảm quái thú làm đôi ấy?”
“Đi xem lại đoạn video đó vài lần nữa thử đi, trông cô ta có vẻ giống với loại người sẽ làm ra việc này đấy.” Cao nhân thần bí kia nói, ngay cả yêu quái cũng bị một kiếm xẻ đôi, kiêu ngạo như vậy, muốn giết người còn phải do dự sao?
Hơn nữa, đám người Độc Điệt kia chết rất quỷ dị, có vẻ là tự giết lẫn nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cả một băng nhóm tội phạm lớn như vậy, từ lão đại cho đến đàn em đều tàn sát lẫn nhau ? Thật sự là càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc làm thế nào mà được như thế?
“Ờm... ông chủ có biết chuyện này không? Ông chủ nói thế nào?”
Ông chủ… không ai biết hắn là ai cả, hắn ta là một nhà nghệ thuật, cũng là một tội phạm bí ẩn và vô cùng mạnh mẽ, người đã vạch ra một kế hoạch phạm tội không chê vào đâu được cho đám người tàn ác này. Người ta đồn rằng 2/3 số tội phạm trong cả nước đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Tào Văn làm nội gián ở Đỉa Độc lâu như vậy, cũng không phải là không có cơ hội hốt gọn một mẻ đám tội phạm này, chỉ là mưu đồ của bọn họ sâu hơn như thế nhiều, muốn bắt được cục u ác tính được gọi là “Ông chủ” này. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ, Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện, Đỉa Độc cứ thế bị diệt sạch.
Các lão đại đang trò chuyện, thì điện thoại trên bàn của một người trong số đó đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt kiêu ngạo của lão đại kia bỗng trở nên thận trọng và kính cẩn.
“Dạ thưa ông chủ?”
Một giọng nam nhẹ nhàng và du dương vang lên từ phía đối diện: “Kế hoạch ngày mai tạm dừng trước đi đã.”
“Chuyện này... là do có sắp xếp khác sao ạ?”
“Ừ, tôi có chút việc phải rời đi một khoảng thời gian, các người an phận một chút đi.”
“Là… là bởi vì chuyện của Đỉa Độc ạ?”
Bên kia không trả lời, điện thoại đã cúp máy. Nhưng trực giác của họ mách bảo, chắc chắn là do chuyện của Đỉa Độc rồi. Dù sao thì từ khi ông chủ xuất hiện, ông chủ chưa từng bị đánh bại lần nào cả. Chính quyền và các thế gia võ cổ đều không làm gì được hắn. Tất cả băng nhóm đều nằm trong tay hắn, hắn muốn bọn họ hủy diệt thì bọn họ mới có thể hủy diệt. Vậy là bây giờ Đỉa Độc lại lẳng lẳng bị tiêu diệt, dĩ nhiên là hắn không thể nhẫn nhịn được rồi.
TYT & Lavender team