Cầu nguyện?
Hướng Huyền ngẩn ra. Đối với người ở thế giới này, cầu nguyện là việc làm vô lý, nực cười biết mấy. Nếu thật sự có thần thì làm sao thế giới này lại biến thành dạng quỷ quái này được? Vì không có thần nên cầu nguyện với ma quỷ, và ma quỷ đáp lại ư?
Có một cảm giác phi lý đến khó tin, nhưng đó lại là sự thật.
“Có phiền nếu tôi kiểm tra sức khỏe cho anh không?”
“Được.”
Nếu nói An Duệ là mảnh lương tâm cuối cùng sót lại của vùng đất bị bỏ hoang thì Hướng Huyền chính là đấng cứu thế cuối cùng của vùng đất ấy. Vì số người được Hướng Huyền cứu sống còn nhiều hơn cả số người từng chịu ơn của An Duệ. Tuy người này cũng rất đáng sợ nhưng chí ít anh ta quang minh lỗi lạc, tuyệt nhiên không phải phường tiểu nhân bỉ ổi.
Vậy nên An Duệ không hề lo lắng anh ta sẽ đột nhiên giở trò bỉ ổi gì với mình.
Và đúng là Hướng Huyền cũng không giở mánh khóe gì. Đích thân anh ta kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận sức khỏe của An Duệ giống như bất cứ người bình thường nào khác, không có gì khác lạ. Thế nhưng khi Hướng Huyền phi một con dao về phía An Duệ, cơ thể anh ta lập tức hóa thành thép.
Không có bất cứ cơ sở khoa học nào cả. Hoàn toàn phi logic.
Nhưng có lẽ chính sức mạnh phi logic, khó tin này mới có thể khiến ảo giác phi logic khó tin trở thành sự thật. Đây chẳng phải là “kỳ tích” hay sao?
“Là viên thuốc hồi phục cấp SSR, đúng không?” Hướng Huyền lẩm bẩm một mình. Trái tim nằm trong lồng ngực đột ngột tăng tốc. Anh ta luôn tin vào con dao phẫu thuật của mình hơn bất cứ ai, cũng đã quen kiểm soát số phận bằng chính đôi bàn tay mình. Nhưng việc người bình thường không làm được thì nhiều vô số kể, chẳng hạn như chuyện em gái đã chết được hồi sinh.
An Duệ đứng dậy, nhìn Hướng Huyền đang thất thần, cũng từng nghe kể láng máng về chuyện của Hướng Huyền và em gái anh ta: “Cầu nguyện đi! Nếu không cất lên tiếng nói khát khao mãnh liệt mà chỉ trông chờ kỳ tích lặng lẽ xuất hiện với mình thì đời nào có chuyện?”
Hướng Huyền công nhận An Duệ nói câu này là đúng. Để cho em gái được hồi sinh, anh ta có thể hy sinh hết thảy, chỉ cầu xin ma quỷ thôi mà, hiển nhiên cũng có thể làm được. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta không chỉ cầu nguyện một mình mà còn kêu gọi người khác cầu nguyện cùng.
Vì lí do này nên An Duệ ở lại, muốn xem thử liệu Hướng Huyền có làm được hay không.
Các thành viên thuộc khu 6 nếu không uống rượu, hút thuốc, rèn luyện sức khỏe trong trụ sở nghiên cứu thì sẽ ra ngoài săn bắt quái thú, tìm nguyên liệu nghiên cứu mà sếp cần. Bất thình lình bị sếp gọi về, ai nấy đều ngơ ngác tập trung ở đại sảnh tầng một của trụ sở nghiên cứu. Cần thông báo mệnh lệnh quan trọng gì chăng?
Mạc Dao cũng có mặt. Cô ta tương đối nổi bật giữa đám đông. Khu 6 gồm toàn những tinh anh, bất kể nam hay nữ, người nào người nấy đều vai u thịt bắp, da ngăm ngăm, mặt vênh tận trời. Chỉ có Mạc Dao là trắng trẻo nõn nà, chải chuốt tinh tế, quần là áo lượt, dẫu sao cũng là công chúa của khu 6 mà, chẳng bao giờ cần phải ra bên ngoài mạo hiểm chịu khổ.
Dù Hướng Huyền có đưa ra quyết định trọng đại đến mấy đi chăng nữa, cũng hầu như chẳng can hệ gì đến Mạc Dao. Cô ta chỉ việc ở phía sau hưởng trái ngọt là được. Vậy nên vẻ mặt cô ta cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ thấy tò mò chứ không thấy căng thẳng.
Hướng Huyền ngồi trên xe lăn, được đẩy ra phía trước, quay mặt ra phía mọi người. Anh ta giơ cao hai tấm thẻ bài trong tay.
“Mọi người, mấy ngày trước đã xảy ra một việc, báo cho mọi người biết, trên thế giới này có một vài sự tồn tại đặc biệt.” Hướng Huyền giao thẻ phi hành cho y tá nữ gợi cảm phía sau.
Tay cô y tá khẽ cử động, sau lưng mọc ra một đôi cánh, cô ta vỗ cánh, bay lên không trung.
“Trời ơi? Gì thế này?”
“Có, có cánh?”
Các tinh anh rơi sạch điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Cô y tá trở lại mặt đất, trả thẻ bài cho Hướng Huyền, rồi lại nhận lấy tấm thẻ tàng hình.
Một chiếc áo choàng đen thình lình xuất hiện trên tay cô y tá, mở ra vẩy nhẹ, choàng lên người, cô y tá đã biến mất.
Cuối cùng thì lần này họ cũng đã có phản ứng. Hình như đây không phải là nghiên cứu gen di truyền của Hướng Huyền mà là một sức mạnh kỳ diệu nào đó. Và thế là tất thảy đều câm nín, chỉ biết sững sờ nhìn Hướng Huyền.
“Chỉ cần khát vọng nội tâm đủ mãnh liệt, cất lời cầu nguyện với ma quỷ là sẽ có thể triệu hồi được Ngài, tiến hành giao dịch với Ngài, có được loại thẻ bài này với cái giá phải trả chỉ là 10 triệu.”
Chuyện này nghe thực sự rất vô lý, nhưng đây là lời mà Hướng Huyền nói ra, anh ta tuyệt đối không phải kiểu người thích đùa cợt.
Tất nhiên, chỉ có Hướng Huyền có thể thốt ra được câu “giá phải trả chỉ là 10 triệu”. Con số 10 triệu là một khoản tiền khổng lồ với đa số người. Vậy là, Hướng Huyền nói: “Tôi tuyên bố, chỉ cần có người triệu hồi được Ngài, tôi sẽ chi trả tiền giao dịch. Tôi chỉ cần viên thuốc hồi phục thôi, bất cứ cấp độ nào cũng được.”
Việc chẳng khác nào ngồi mát ăn bát vàng thế này, ai lại không bằng lòng cơ chứ?
Hướng Huyền tuyên bố xong, người của khu 6 xôn xao bàn tán, vừa không dám tin vừa buộc phải tin chuyện này, xét cho cùng, hai tấm thẻ đó chính là bằng chứng. Trên thế gian này, thật sự có quỷ thần sao? Nhưng nếu không phải là thần thì làm thế nào sức người có thể chế tạo ra được loại thẻ bài kia?
Sau cơn sốc, trong lòng Mạc Dao dâng lên một nỗi bất an, cô ta vội vàng chạy ngay đến bên cạnh Hướng Huyền: “Anh Hướng, viên thuốc hồi phục kia có tác dụng gì? Có thể cứu được Tiểu Cầm phải không?”
“Đúng vậy.” Hướng Huyền ngẫm nghĩ. Nếu một tuần tới, không ai trong đám người của khu 6 có thể triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta sẽ kể chuyện thẻ bài với người của những khu khác. Anh ta không tin là không một ai có thể gọi được ra. Còn lí do tại sao chưa công bố với người của những khu khác ngay lúc này, hiển nhiên là vì làm vậy sẽ lập tức khiến sự việc mất kiểm soát, để cho người khác khống chế được sức mạnh áp đảo này trước thì làm sao anh ta có thể bảo vệ được Tiểu Cầm, chứ nói gì đến việc giao dịch? Do đó, đây là kế hoạch B được bổ sung thêm.
Mạc Dao hơi nghiêm mặt lại, may mà lúc này Hướng Huyền đang mải nghĩ ngợi chuyện khác nên mới không thấy vẻ khác lạ của cô ta.
“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Anh Hướng, ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng Tiểu Cầm đã được cứu rồi!” Mạc Dao cảm động phát khóc.
Hướng Huyền: “Cầu nguyện đi!”
Mạc Dao gật đầu cái rụp, tim đập thình thịch, đáy mắt dần đong đầy giá lạnh.
Mạc Dao đến phòng của Hướng Cầm. Căn phòng màu hồng được bày trí rất dễ thương và ấm cúng, thể hiện sự quan tâm, yêu thương của người cha dành cho con gái. Dù không còn cha mẹ nhưng người anh trai Hướng Huyền đã hoàn toàn bù đắp đủ niềm tiếc nuối này. Thật khiến người ta phải ghen tỵ. Sao cô ta lại tốt số đến thế cơ chứ? Có một người anh trai như vậy, thậm chí giờ đây chỉ còn lại một cái đầu mà cũng vẫn còn con đường sống!
Mạc Dao nhìn cái đầu trong bể cá, siết chặt nắm đấm, nhìn về phía những sợi dây nối liền với đầu. Cô ta không hiểu những thứ này là gì, nhưng cô ta biết, nhờ có những thứ ấy mới có thể giữ được sức sống cho cái đầu này suốt bấy nhiêu năm. Nếu như rút ra thì chưa đầy vài phút, cái đầu này sẽ rụng, sẽ thối rữa.
Cô ta vươn tay về phía những sợi dây. Hướng Cầm nhất quyết không được sống lại, bằng không cô ta sẽ toi đời.
… Khoan đã!
Bàn tay Mạc Dao dừng khựng lại, ngón tay chầm chậm co về.
Bộ não của Hướng Cầm không có phản ứng với bất cứ ai, nó chỉ có phản ứng với giọng nói của Hướng Huyền và Mạc Dao. Đây cũng là lý do Hướng Huyền che chở cho Mạc Dao bấy lâu nay. Một là điều này chứng tỏ Mạc Dao đích thực có vai trò rất quan trọng với sinh mệnh của Hướng Cầm, anh ta không đành thấy người bạn quan trọng đến mức ấy của em gái chết mà không cứu. Hai là có giọng nói kích thích liên tục giúp cái đầu giữ được hoạt động tự chủ, rất có lợi với cái đầu này. Hướng Huyền rất bận rộn, không thể đến thăm em gái thường xuyên, cho nên Mạc Dao là sự lựa chọn tuyệt vời.
Do đó, chưa tính đến chuyện liệu Hướng Huyền có nghi ngờ nếu cái đầu này đột ngột chết đi hay không, sau khi cái đầu đã chết, Mạc Dao sẽ không còn tác dụng gì với Hướng Huyền nữa. Cô ta còn có thể tiếp tục làm công chúa của khu 6, không cần làm mà vẫn được hưởng thụ chắc?
Nghĩ đến đây, Mạc Dao không thể manh động với cái đầu này được. Đúng, cũng không cần thiết phải ra tay ngay lúc này. Quả thực đã có một con đường sống khó mà tin nổi xuất hiện, nhưng cũng chính vì khó tin, thậm chí phải gọi là kỳ tích, nên khả năng xuất hiện cực kì cực kì thấp, chưa chắc Hướng Huyền đã có thể toại nguyện.
May mà Mạc Dao đã nghĩ lại. Cô ta nhìn cái đầu bằng ánh mắt chứa đầy hận thù, trách Hướng Cầm đã chết rồi mà vẫn không buông tha cho cô ta.
Cô ta cầu nguyện, cầu nguyện cho người sáng tạo ra những tấm thẻ bài kia đừng xuất hiện!
…
Dĩ nhiên, Giang Tinh Chước, người được thành viên khu 6 thấp thỏm nguyện cầu cho xuất hiện đã chứng kiến tất cả.
Cô đang tạo ra một tấm thẻ “buồng tàng hình”, chức năng của nó rất đơn giản, đó là một căn phòng nhỏ vô hình, che mưa chắn gió cho cô yên giấc ngủ. Hơi sơ sài nhưng đành chịu thôi, còn quá ít năng lượng, phải tiết kiệm cho việc lớn.
Cô dùng năng lượng tạo ra một tấm thẻ bài có tên “con mắt biết tuốt”, cấp UR, dùng tấm thẻ này, cô có thể quan sát mọi thứ, nghe được mọi âm thanh xung quanh trong một phạm vi nhất định. Hiện tại cô không đủ năng lượng, chỉ cài đặt được phạm vi 3.000 mét, đợi đến khi có nhiều năng lượng hơn cô còn có thể tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.
Cô đã biết chuyện ở phía khu 6, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm xuất hiện, vẫn chưa đến lúc năng lượng đạt đến tối đa. Vả lại, người ta vừa cầu nguyện đã xuất hiện ngay thì không có máu mặt gì cả.
Vậy là cô nhanh chóng di chuyển phạm vi, màn sương mù hình con mắt phía trước chớp chớp như thể có sinh mệnh. Sau khi con mắt mở ra, bên trong đã không còn là khung cảnh khu 6 bên ngoài bức tường mà là cảnh ở một nơi bên kia bức tường.
Bên kia bức tường, tại thành phố B.
Như bao cổ võ thế gia khác, nhà Mộ Dung cũng sống trong đình viện với rường cột chạm trổ, mang hơi hướng cổ kính. Ngay cả những sản phẩm công nghệ hiện đại cũng được trang trí tỉ mỉ để chúng hòa quyện một cách tự nhiên mà không gây khó chịu. Đây là điều mà mọi thế gia đều theo đuổi, như thể bằng cách này họ mới thể hiện được sự độc đáo và đẳng cấp của mình.
Nhưng quả thực, người nào đến thăm quan những thế gia này cũng đều sẽ có cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Bậc bề trên của nhà Mộ Dung đang uống trà trong đại sảnh, ngắm nghía mấy loại dược phẩm trong tay. Đó chính là thuốc có được từ khu của Hướng Huyền.
“Không ngờ lại có cả thứ này… Khoa học ghê gớm thật.”
“Có tác dụng gì đâu? Chỉ đuổi quái vật đi thôi, mà đuổi đi đâu được cơ chứ? Cuối cùng chúng ta vẫn phải ra tay mới ổn thỏa.”
“Cũng phải.”
Sau cuộc thảo luận nhỏ, chuyện thuốc kia đã bị ném sang một bên, không còn được coi ra gì nữa.
Lúc này, có hai cô bé từ ngoài cửa đi vào. Một cô gái xinh đẹp với vẻ sắc sảo, cột tóc đuôi gà, mặc bộ võ phục màu đen, nom vô cùng hoạt bát, thoải mái. Một cô mặc váy trắng với áo khoác, mái tóc dài đen tuyền, yêu kiều, mỏng manh.
Giang Tinh Chước hướng tầm nhìn vào cô bé mặc váy trắng, hơi nheo mắt lại. Lẽ nào là thiếu nữ thiên tài của nhà họ Mộ Dung?
Cô bé mặc váy trắng ho lụ khụ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
“Tiểu Tuyết, hôm nay gió lớn, sao con lại ra ngoài?” Mẹ vội vàng đứng dậy ôm cô bé váy trắng vào lòng, cất giọng hiền từ quở trách, quay sang nhìn cô bé còn lại đứng bên cạnh Mộ Dung Tuyết, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đã bảo con trông nom em cơ mà? Suốt ngày chỉ chực chạy ra ngoài, làm cho em cũng muốn ra theo. Vì con nên em mới trúng độc, tổn hại sức khỏe, thế mà con cũng vì em không chịu bớt cái tính ham chơi lại.” - App TYT tytnovel.com
Nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Ảnh cứng ngắc.
“Mẹ, mẹ làm gì thế ạ? Là con khăng khăng đòi ra đấy chứ. May nhờ có chị ngày nào cũng vận công ép chất độc ra giúp nên sức khỏe của con tốt lên nhiều rồi. Vả lại, chị muốn gặp anh Văn Thanh cũng là chuyện bình thường mà.” Mộ Dung Tuyết ương bướng cất lời, chớp mắt với hai nhân vật chính, vô cùng tinh nghịch, khuôn mặt trắng như tuyết đến là sống động, dễ thương.
Hai má Mộ Dung Ảnh bỗng hơi ửng hồng, gương mặt sắc sảo cũng trở nên dịu hiền.
Thế nhưng chàng trai trẻ ngồi trong đại sảnh lại tránh né ánh mắt của Mộ Dung Ảnh, chau mày, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Tuyết, biểu cảm phức tạp.
Tiếc thay, Mộ Dung Ảnh đang chìm đắm trong cảm xúc tuổi mới lớn không hề phát hiện ra.
“Thưa cha mẹ, đã tìm thấy cô gái rất lợi hại xuất hiện đột ngột trước đó chưa ạ?” Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, nói được một câu lại che miệng húng hắng, ai nhìn cũng thấy thương.
“Vẫn chưa. Con ấy à, bớt lo lắng mấy chuyện này đi.”
“Sao có thể không lo chứ? Chị đã là thiên tài hiếm có khó tìm rồi, lại mọc ra thêm một người nữa, cũng không biết cô ta so với chị thì ai lợi hại hơn. Ngưỡng mộ thật sự…” Mộ Dung Tuyết khát khao thèm muốn, rồi nghĩ đến điều gì đó, cười bảo: “Mà kể cả cô ta lợi hại hơn chị thì đã sao? Chị chỉ cần kết hợp với anh Văn Thanh là có thể phát huy uy lực mạnh nhất của “Liên tâm quyết”, vô địch thiên hạ!”
“Liên tâm quyết” là một bộ nội công tâm pháp đặc biệt, chia ra làm hai nửa, một nửa do nhà họ Mộ Dung nắm giữ, một nửa do nhà họ Văn nắm giữ, do một cặp vợ chồng tổ tiên của hai nhà liên hôn cùng sáng tạo ra, tách riêng thì chỉ có 50% uy lực, nhưng nối đôi bên kết hợp là có thể phát huy 200% uy lực. Vì thế nên mỗi thế hệ nhà họ Mộ Dung và nhà họ Văn đều liên hôn. Đến đời này là Mộ Dung Ảnh và Văn Thanh, hai người đã được đính hôn từ khi còn rất nhỏ.
Mặt Mộ Dung Ảnh càng đỏ bừng, nhìn về phía Văn Thanh, nhưng lại thấy cậu ta cúi đầu uống trà, dường như không hề nghe thấy những lời này, cô ta bỗng cảm thấy hụt hẫng, cúi gằm xuống gảy bao kiếm của mình. Không biết vì sao cô ta luôn cảm thấy Văn Thanh đã lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, là bởi tốt nghiệp hết cấp hai, cô ta không tiếp tục đi học nên cảm thấy không có tiếng nói chung với cô ta sao?
“Tiểu Tuyết sắp khỏi hẳn chưa?” Văn Thanh đặt tách trà xuống rồi lên tiếng.
“Sắp rồi, chắc thêm một hai lần nữa thôi.” Mộ Dung Tuyết hớn hở đáp: “Nhờ chị cả đấy.”
“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh thương yêu xoa đầu em gái.
Cô ta không nhìn thấy vẻ áy náy thoáng qua trong mắt Văn Thanh khi chứng kiến cảnh này.
Từ chiếc ghế sô pha duy nhất trong căn buồng nhỏ, Giang Tinh Chước đứng dậy, chăm chú quan sát Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh một lúc, cuối cùng dừng lại ở Mộ Dung Tuyết, khóe môi cong lên mỉm cười hờ hững.
…
Bên ngoài bức tường.
Đã mấy ngày trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm của Mạc Dao. Từ sự hồi hộp trong ngày đầu tiên, các thành viên của khu 6 cũng dần dần bắt đầu hoài nghi.
Có quỷ thần thật ư? Có khi nào tấm thẻ bài kia không phải tấm thẻ bài thần kỳ thật mà chỉ là ảo giác, thôi miên không? Nghĩ kĩ lại, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra loại ảo giác này, nhưng anh ta thực sự không có lí gì lại làm như vậy…
Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước, không tự mình chứng kiến trò chơi rút thẻ thần kỳ ấy, mọi người bắt đầu bán tín bán nghi, nhưng cảm xúc thì vẫn ổn, vô cùng bình tĩnh, vẫn ăn uống đánh quái thú như thường.
Mạc Dao thì khác. Tuy cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng vẫn có tật giật mình. Lần này đã cho cô ta một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu cái đầu của Hướng Cầm vẫn còn sống thì Hướng Huyền sẽ không bỏ cuộc. Ngộ nhỡ một ngày nào đó Hướng Cầm sống lại thật, hoặc đột nhiên có thể truyền tin thì cô ta toi đời.
Nên ý nghĩ muốn Hướng Cầm chết cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mãi, đồng thời đã hạ quyết tâm, đợi ngày mai lúc Hướng Huyền đi khỏi khu 6, đến các khu khác nói về chuyện thẻ bài, cô ta sẽ giải quyết cái đầu này. Cực kì đơn giản, rút hết những sợi dây kia ra, hoặc làm dung dịch dinh dưỡng bao quanh đầu ô nhiễm là có thể khiến cái đầu này chết.
“Đợi đến ngày mai…” Mạc Dao thì thầm với Hướng Cầm, nhìn sóng điện não của cô ấy dao động dữ dội trên màn hình, có một cảm giác khoái cảm kì lạ. Thật thê thảm, chỉ có thể chịu sự hành hạ nhưng không thốt ra được âm thanh nào.
“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói của Hướng Huyền đột ngột vang lên phía sau.
Mạc Dao tái mặt ngay tức thì, nhưng cô ta đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất nhiều năm, lập tức ngoái đầu lại bảo: “Anh Hướng, anh làm em giật cả mình. Em đã kể chuyện thẻ bài với Tiểu Cầm. Em nhìn này, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui lắm.”
Hướng Huyền nhìn điện não đồ dao động kia như thể đang giãy giụa muốn tâm sự với anh ta điều gì đó, nhưng rất khó phân biệt được những đường sóng não ấy dao động rốt cuộc là vì vui hay vì giận dữ.
“Em muốn nói gì với anh sao?” Hướng Huyền lại gần bể cá, rất muốn nắm lấy tay em gái, nhưng em gái chỉ còn lại một cái đầu.
Phí công đường sóng não kia dao động dữ dội nhưng vẫn không thể nào truyền đạt được thông tin ra ngoài.
Mạc Dao đứng sau lưng Hướng Huyền, nhếch mép cười.
Hướng Huyền thăm em gái một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, quay người định bỏ đi. Những lời cầu nguyện của anh ta không nhận về bất cứ hồi đáp nào cả, khát vọng muốn Hướng Cầm sống lại của anh ta, nếu có thể biến thành thực thể thì đã hủy diệt cả trời đất rồi. Tại sao không trả lời anh ta? Hướng Huyền hiếm khi nào kích động mạnh thế này, anh ta cảm thấy không cam lòng.
Anh ta sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai anh ta sẽ tiến hành kế hoạch B.
Hướng Huyền quay lưng lại với bể cá, thong thả điều khiển xe lăn ra cửa lớn, không hề trông thấy đường sóng não trên màn hình càng dao động dữ dội hơn, như đang níu kéo, cũng như đang cầu cứu. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, cuối cùng lại như thể bỏ cuộc, dần ổn định trở lại.
Mạc Dao thực sự không nhịn được mà bật cười. Cô ta đã thắng, cô ta mới là người chiến thắng cuối cùng!
Đúng vào lúc này…
Ngay khoảnh khắc xe lăn của Hướng Huyền ra khỏi cửa, trong không khí chợt có gì đó thay đổi.
Mạc Dao nổi hết da gà, mặt cứng đờ lại.
Bánh xe lăn của Hướng Huyền khựng lại, sởn tóc gáy, một cảm giác khiếp đảm xuất hiện.
Rất hiếm khi có cảm giác này, ngoại trừ những chuyện liên quan đến em gái, cảm xúc của anh ta rất khó xao động. Lần gần nhất cảm giác hãi hùng này xuất hiện là khi nhìn thấy em gái bị quái vật cắn mất một bên người.
Anh ta điều khiển xe lăn một cách cứng nhắc, chầm chậm quay đầu, nhìn thấy một người quấn áo choàng quanh thân, lặng lẽ đứng trong căn phòng vốn dĩ chỉ có anh ta và Mạc Dao này.
“Tôi nghe thấy tiếng gọi của dục vọng, nhận được tiếng gọi nên đến đây.”| Giọng nói ấy cất lên dịu dàng và thần bí.
Đầu của Hướng Huyền bỗng chốc căng ra đến cực điểm, giọng nói của Chu Kim vang lên trong tâm trí và cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trùng khớp với nhau.
TYT & Lavender team