Bông Hoa Khát Máu

Đôi mắt


2 năm

trướctiếp

8h30p sáng.



Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước dinh thự. Trong xe, người thư ký điển trai bước xuống. Đoàn Tử là thư ký riêng của Ngài Cố, anh có vẻ ngoài điển trai và tính cách vui vẻ nhưng khi đã bắt đầu làm việc thì vẻ nghiêm nghị của anh rất đáng sợ.



" Chào Ngài, lịch trình hôm nay tôi đã chuẩn bị rất tốt "



Đoàn Tử mỉm cười niềm nở mở cửa xe cho Ngài. Sau đó quay sang nhìn Vũ An phía sau hỏi.



" Cậu là...?"



" Xin chào, tôi là Tống Vũ An, vệ sĩ riêng của Ngài Cố"



" Thì ra là đồng nghiệp"



Đoàn Tử mỉm cười vui vẻ, đưa tay ra bắt lấy tay cậu, nói



" Từ giờ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy, tôi mong có thể trở thành bạn thân của cậu "



Vũ An cũng rất vui vẻ gật đầu, cậu cảm thấy người trước mắt đúng là mang lại cho người khác cảm giác thoải mái.



Ngài Cố trong xe chứng kiến toàn bộ màn chào hỏi. Liếc mắt nhìn hai người hỏi.



" Đi được chưa ?"



" Lâu rồi chưa có đồng nghiệp chung nên tôi vui quá. Sẽ xuất phát ngay đây ,thưa ngài "



Nói rồi Đoàn Tử vào xe, Vũ An cũng tiến vào.



" Anh ấy có vẻ là một người tốt nhỉ? "



" Cậu nghĩ tôi sẽ chọn một người xấu làm thư ký sao?"



" Vâng??"



Ngài Cố không nói nữa, chỉ đưa mắt liếc cậu một cái rồi lại dán mắt vào màn hình máy tính. Vũ An bên này vẫn ngơ ngác ,cậu nghĩ



" Mình làm gì sai hả ta??"



.....



Chiếc xe dừng lại trước công ty, Ngài Cố bước xuống ,nhanh chân tiến vào, bỏ lại hai con người chậm chạp đằng sau. Vũ An thậm chí còn chưa kịp xuống xe, nhìn theo bóng dáng của Ngài, quay qua hỏi Đoàn Tử.



" Ngài ấy làm sao vậy ??"



Đoàn Tử nhún vai.



" Tôi chịu, tôi có bao giờ hiểu được Ngài ấy đâu"



" Ngài ấy có vẻ khó chịu, hay là bị bệnh rồi "



Vũ An nói trong sự lo lắng. Đoàn Tử nghe vậy thì lắc đầu nói.



" Không giống vậy đâu, chắc Ngài ấy muốn nhanh chóng hoàn thành công việc thôi. Ngài ấy luôn bận bịu mà "



" Đúng là Ngài ấy bận thật"



" Cậu vào trong trước đi, tôi đi đậu xe. Sau đó chúng ta cùng đi mua cafe nhé"



Đoàn Tử nhìn qua cửa sổ xe, cười vui vẻ nói. Vũ An cũng mỉm cười gật đầu. Có vẻ hai người họ thật sự hợp nhau.



Tại phòng làm việc của Ngài Cố. Căn phòng được bày trí tối giản, xung quanh tường đc treo vài bức tranh. Ừm....trong nó khá là kì dị.



Tường phải là bức tranh " Người đàn ông đau khổ". Bên tường trái là bức tranh " Ác mộng ". Cái nhận thức về sự đẹp của nghệ thuật của mỗi người đều khác nhau. Vũ An có vẻ còn phải tìm hiểu kĩ về Ngài nhiều rồi. Vũ An ngắm nhìn xong căn phòng thì cũng nhớ ra mục đích mình vào đây nên cậu quay qua Ngài đang ngồi bên ghế sofa xử lý tài liệu mà hỏi.



" Ngài có muốn uống chút cafe không?, tôi và Đoàn Tử định sẽ đi mua."



Ngài Cố mắt không rời máy, đáp.



" Không cần "



" Vậy tôi xin phép, chúng tôi sẽ trở về nhanh thôi "



Không gian chìm vào im lặng,thấy rõ được sự ngượng nghịu Vũ An nhanh chóng rời khỏi phòng bước đến bên Đoàn Tử đã đợi sẵn bên ngoài.



" Chúng ta đi thôi "



.....



Căn phòng của Ngài Cố nằm ở vị trí trung tâm của công ty, Ngài làm thế để tiện cho công việc. Tầng phía dưới phòng là dành cho nhân viên, và bên kĩ thuật. Tầng phía trên phòng là dành để họp và tiếp những khách hàng lớn. Đối diện với căn phòng của Ngài cũng có vài tòa nhà cao và vị trí cũng rất phù hợp để bắn tỉa.



Tia laser từ tòa nhà đối diện cách đó không xa chiếu vào cửa kính phản chiếu lên khuôn mặt của Ngài.



• Đòang• tiếng nổ súng vang lên, viên đạn chẻ đôi đi lớp không khí mà lao thẳng đến mục tiêu, sau đó là tiếng kính vỡ rồi •Phập• một tiếng, viên đạn dài cấm thẳng vào.



Ninh Hạo bên kia tòa nhà thấy viên đạn đã đáp vào thẳng mục tiêu thì vui vẻ lấy điện thoại ra thông báo với chủ nhân. Đầu dây bên kia bắt máy.



" Thế nào?"



" Đã hoàn thành một cách ấn tượng "



" Tốt, quay về đi, chuẩn bị cho ngày mai nữa "



" Được "



Ninh Hạo tắt máy, thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Bên này Vũ An và Đoàn Tử vừa mua cafe xong, đang trên đường trở về. Bản tính luôn linh hoạt nên Đoàn Tử luôn là người mở đầu câu chuyện.



" Cậu là người đã làm vụ 352 à ?"



" 452?? "



" Ngôi biệt thự với 45 người bị gϊếŧ và thiêu cháy lúc 2h sáng "



" Tôi không biết vụ đó còn có tên gọi như vậy đấy "



" Không phải chỉ cần gϊếŧ một mình tên mưu phản ấy là được sao?. Tại sao cậu lại ra tay tàn bạo với những người vô tội khác? "



Nghe thấy lời nói có phần thương tiếc của Đoàn Tử, Vũ An quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.



" Đó là kết cục của sự phản bội. Nếu còn tàn dư sẽ còn nguy hiểm. Nếu còn nhân chứng sẽ còn rắc rối "



Trong vài giây ngắn ngủi, Đoàn Tử như nhìn thấy ánh mắt của Vũ An lóe sáng lên, ánh mắt đáng sợ nhìn xoáy vào con ngươi của anh. Não bộ của anh báo động cho cơ thể lùi lại vì nó cảm nhận được sự nguy hiểm. Ánh mắt vừa rồi như muốn xé toạc cả cơ thể anh ra vậy. Đoàn Tử bị dọa chết đứng vài giây.



Một tiếng động nhỏ vang lên khiến anh bừng tỉnh, Vũ An vừa đưa tay lên vỗ một cái rồi mỉm cười nhẹ nhàng.



" Thường xuyên bị mất tập trung thì anh sẽ càng có tỉ lệ bị gϊếŧ cao đấy "



Đoàn Tử lúc này đã lấy lại sự bình tĩnh.



" Mình vừa thân nhau được 1 chút, thì cậu đã dọa tôi rồi. Quá đáng thật"



Nghe thấy giọng nói có phần trách móc.



Vũ An cười cười không nói, hai người họ chuyển chủ đề bàn bạc rồi từ từ tiến vào công ty.

Viên đạn ghim thẳng vào tường, Ngài Cố gương mặt cũng không biến sắc, có lẽ Ngài đã quá quen với kiểu đưa thư này rồi. Ngài nhìn gương mặt điển trai của mình qua sự phản chiếu của mặt kính.



" May là gương mặt không bị gì , nếu lúc nãy viên đạn đó làm xước thì mình sẽ gϊếŧ luôn ba đời dòng họ của tên đó "



Ngài Cố dùng tay vặn nhẹ phần đuôi của viên đạn lấy trong đó ra một bức thư.



" Ngài Cố kính mến.



- Tôi được biết Ngài vừa nhặt được một bảo bối tốt. Cậu ta có một đôi mắt rất đẹp và tôi rất mong chờ được chiêm ngưỡng chúng. Tôi muốn ngắm nhìn đôi mắt ấy ở phòng trà mỗi khi tôi muốn thư giản. Vậy nên hãy mang theo cậu ấy đến buổi tiệc nhé!! Tôi rất mong chờ đấy.                                  



                                               Kí tên

HT 





Ngài Cố đọc xong bức thư rồi tiện tay ném vào sọt rác gần đó, Vũ An lúc này bước vào thấy một viên đạn dài ghim thẳng vào tường thì lo lắng hỏi.



" Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, Ngài ổn chứ ??"



" Tôi ổn, chỉ là xém bị gϊếŧ thôi. Nếu có ngày mà tôi chết thật thì cậu phải xem là tôi chết đẹp hay xấu. Nếu tôi chết mà vẫn đẹp thì cậu hãy lựa chọn một nơi nhẹ nhàng để tôi yên nghĩ. Còn nếu tôi chết xấu thì cậu nhất định phải tìm ra kẻ đã gϊếŧ tôi rồi phanh thây người đó ra luôn. Biết chưa ?"



Vũ An bị shock bởi câu trả lời của Ngài.



" Ngài có ấn tượng mạnh mẽ về cái đẹp đến vậy luôn sao??"



Ngài Cố vẫn tỉnh như ban ngày nói.



" Nếu tôi không còn đẹp thì tôi chả tha thiết sống đâu! "



.... Vũ An thật sự cạn lời, đâu đó trong bộ não của cậu đã hiện lên câu hỏi

" Ngài Cố... có vấn đề về mặt thần kinh chăng?"





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp