Phương Xa

Chương 3: Thương Lan


2 năm


"Trời nước mênh mang..."
___
Ta biết Thiên Y trong một lần hạ sơn, nàng ấy giống như dương quang chói lóa, không hề xa cách ta, không gọi ta là đại ma đầu như những người khác.

Khi đó ta chưa có võ công cao siêu gì, bị người ta đánh trọng thương, là nàng cứu ta.

Từ đó ta hạ quyết tâm phải bảo vệ nàng.

Nhưng hình như nàng bắt đầu xa cách ta rồi.

Ta nhìn thấy bên cạnh nàng xuất hiện một nam nhân, thân thiết với nàng.

Ta chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy, lần đầu tiên tức giận chất vấn nàng, nàng lại nói với ta rằng nàng thích hắn ta.

Sau đó ta không đi theo nàng nữa.

Ta luyện thành võ công một đời của cha ta, lần nữa xuất quan.

Nghe nói nàng đã là minh chủ võ lâm, cũng đúng, nàng tài giỏi như vậy cơ mà.

Ta không ngờ mình sẽ gặp lại nàng.

Nàng bị người ta truy sát, ta rất tức giận, tại sao chúng muốn làm nàng bị thương cơ chứ!

Ta giúp nàng đánh bọn chúng, lại phát hiện sư huynh của nàng cũng đang ở cạnh nàng.

Bọn ta bị ép rơi xuống vách núi.

Linh Tuyền thượng nhân có vẻ rất hứng thú với ta, nàng chỉ muốn giết hai người họ, bỏ qua cho ta, còn cứu ta.

Nhưng ta không đồng ý, ta nói để ta chết thay nàng, dựa vào cái gì mà tên sư huynh ta cảm thấy không có chỗ nào hơn ta kia được chết chung với nàng.

Đúng, ta cảm thấy hắn chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.

Linh Tuyền thượng nhân nói thuốc này không có tác dụng độc hại với phụ nữ như đàn ông, chỉ thành phế nhân mà thôi.

Ta vẫn không đồng ý.

Nàng ấy kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu nổi thành một phế nhân chứ.

Cuối cùng Linh Tuyền thượng nhân theo ý ta, cho ta biết phương thuốc giải độc.

Bà ta đưa bọn ta trở về.

Ta lấy được Hàn Băng Tâm Liên, thực ra ta biết nàng cũng sẽ phát hiện ra mình cần nó, ta chỉ muốn đi lấy cho nàng, dù sao Thiên Sơn nguy hiểm trùng trùng, ta chưa từng nghe nói ai có thể trở ra nếu đã đi vào.

Ta thành công thoát ra cùng với Hàn Băng Tâm Liên đấy nhé.

Nàng cùng ngũ nhạc kiếm phái vây bắt ta, ta không muốn làm nàng bị thương, nhưng ta bị thương rất nặng.

Ta rất thông minh, biết nàng không thích ta từ lâu rồi, không nhịn được che miệng cười đắc ý một hồi.

Bình Nhất Chỉ ôm tâm tư gì với ta, ta cũng biết, nhưng biết làm thế nào với một người giáo chủ tốt như ta chứ.

Họ đã đi theo ta từ khi ta còn rất nhỏ, luôn ở cạnh ta.

hôm nay ta thức dậy rất sớm, bên ngoài trời có rất nhiều tuyết rơi.

Ta cảm thấy mình quên đi thứ gì đó rất quan trọng, ta tạm thời không nhớ ra.

Những ngày sau đó, ta luôn nghĩ cách trêu đùa lũ thuộc hạ huynh đệ ngu ngốc của ta, ta biết họ sẽ không chịu nổi nếu ta rời đi.

Sau đó, có một cô gái tới tìm ta, khoảnh khắc nhìn thấy nàng khi ấy, ta biết những ngày qua mình đã quên đi cái gì.

Ta quên mất nàng.

Nàng cưới, ta gả.

Hơi kì cục, nhưng nàng thích, ta cũng thích.

Nàng ấy hơi thô bạo, những lúc bị đè lên giường bắt nạt, ta cảm thấy nàng ấy không yêu ta nữa!

Dù ta rất là sướng...

Nàng dẫn ta đi khắp giang hồ, đi tới những nơi ta muốn tới, làm tất cả những việc ta muốn làm.

Nàng còn đánh sư huynh của nàng vì ta, ta rất mãn nguyện.

Thực ra ta rất muốn giết hắn, nhưng ta nghĩ nếu sau này nàng ấy hối hận, cũng không ai ở bên nàng, nên để nàng giữ mạng hắn lại.

Ta rất chu đáo đó.

Hình như nàng biết ta nghĩ gì, hôm sau ta không xuống được giường.

Hừ, chỉ ỷ vào ta đang suy yếu mà bắt nạt ta!

Sau này ta cũng không khỏe lại được, cho nàng biết tay, mà...cũng không có sau này.

Trước ta gặp nàng lần đầu là lúc hai mươi tuổi, yêu nàng mười năm, đổi lấy mười ngày bên nhau.

Có lẽ nàng cũng yêu ta đi...

Ta tên là Thương Lan, là phu quân của Thẩm Thiên Y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play