Phương Xa

Chương 2


2 năm


"Hỏi nhân thế, còn ai khác ấm nồng..."
___

Mấy hôm sau, thương thích trên người Thương Lan dần bình phục, y đã có thể tự đi lại, nhưng giáo chủ tỉnh lại cứ quái quái thế nào ấy...

Rất thích trêu đùa bọn họ.

Ngày thứ bảy trong một tháng cuối cùng, Dao Quang có tuyết rơi.

Cả bầu trời như chìm trong màn tuyết trắng xóa, lá cây trên núi cũng rụng xuống gần hết, Dao Quang là ngọn núi đặc thù, bốn mùa phượng nở, hằng hà sa số những bông phượng đỏ rực bay lả tả trong gió tuyết, khung cảnh tuyệt đẹp mà thê lương đến lạ.

Giáo chủ muốn ngắm tuyết rơi, đã ngắm hai canh giờ.

Giáo chủ muốn ăn thịt dê nướng, hữu hộ pháp đích thân xuống núi mua dê.

Giáo chủ mắng Tả hộ pháp có phải ngươi cắt xén nguyên liệu không, vì sao mặt đất lại lạnh như vậy, mắng xong lại tự mình bật cười, cười tới vui vẻ. Tả hộ pháp mặt mo liên tục nói mình đáng chết, trong lòng đã đau tới quặn lại.

Hữu hộ pháp đi rất nhanh đã mang dê về, nhưng vẫn bị mắng.

Ngày thứ tám, trời vẫn đổ tuyết.

Giáo chủ muốn ăn thịt cừu.

Nền gạch trong nhà cũng đã ấm như mùa xuân, đây là công của Hữu hộ pháp.

Ngày thứ chín, tuyết vẫn đang rơi.

Giáo chủ mách lẻo với Bình đại phu rằng hai tên hộ pháp chọn người không công tâm, để nha hoàn nhìn trộm y tắm.

Hai vị hộ pháp đau bụng tiêu chảy hết ba ngày.

Ngày thứ mười lăm, giáo chủ mất tích.

Tả Hữu hộ pháp lật tung hết cả núi Dao Quang lên, cuối cùng tìm thấy y đang bắt cá ở khe núi.

Trời tuyết rơi tới nỗi nước đóng băng, nhưng không biết y làm thế nào mà làm băng tan được một mảng lớn, thật sự bắt được cá.

Thấy họ tìm tới, giáo chủ cười tươi vẫy tay, mau lại đây nướng cá cho ta.

Bình Nhất Chỉ lần đầu tiên thất thố lao tới ôm chặt lấy y.

Giáo chủ không tức giận, chỉ cười trêu Bình đại phu đến ngày sao, sao lại yểu điệu như vậy.

Hai tên hộ pháp cũng không giữ nổi phong độ, quỳ bên hai con cá sống đang giãy đành đạch khóc thút thít.

Giáo chủ tức giận, không cho họ ăn cá nữa.

Ngày hai mươi trong tháng cuối cùng, giáo chủ còn lại mười ngày.

Từ xa, có tên hộ vệ dậy sớm đi tiểu thấy bóng người lướt qua, hắn cứ ngỡ nhìn lầm, quay về ngủ tiếp.

Một cô gái xinh đẹp đạp tuyết leo lên đỉnh núi Dao Quang, đường núi rộng thênh thang, không ai tiến lên ngăn cản nàng.

Sát khí trên người nàng gần như bao phủ cả trời tuyết xung quanh, nhưng khi tiến tới gần gian nhà gỗ cao nhất trên đỉnh núi, ngửi thấy mùi huân hương từ xa thổi qua mặt, sát khí lại hóa thành dịu dàng vô hạn.

Thiên Y bước tới đẩy cửa, một nam tử mặc áo đỏ tựa đầu trên giường đọc sách, trước đây nàng cảm thấy nam nhân mà mặc áo đỏ thì rất quái lạ, nhưng một chốc nhìn thấy người kia, nàng biết mình sai rồi.

Còn có người mặc tới đẹp như vậy.

Nàng quỳ một gối bên giường, nhìn nam nhân đọc sách nghiêng đầu ngó nàng, mắt còn chớp chớp, cố nhịn xuống nước mắt, Thiên Y áp tay lên má y vuốt ve, dịu dàng hỏi, chàng đợi có lâu không.

Ta sẽ dùng thiên hạ này làm sính lễ, chàng gả cho ta nhé?

Chờ tới khi Thương Lan chơi mệt, muốn ngủ một lát nàng mới kéo chăn giúp y, đi tìm Bình Nhất Chỉ.

Ngày thứ hai mươi mốt, ma giáo tất bật chuẩn bị hôn lễ của giáo chủ, Thiên Y cô nương đích thân đi dám sát, cứ một lát lại thúc giục họ nhanh tay lên.

Nửa đường thì bọn họ được giáo chủ bất chợt xuất hiện kéo nàng ấy đi, mới giữ nổi mạng.

Thương Lan vui vẻ kéo nàng đi chọn áo cưới, chọn cả ngày, Thiên Y cười cười dỗ dành y mặc cái gì cũng đẹp y mới chịu đi ăn cơm.

Giáo chúng cũng nghe được tiếng gió về chuyện giáo chủ, đang trang trí lễ đường thì lại vật ra khóc, Tả hộ pháp đi qua hỏi, bọn hắn nói không muốn gả giáo chủ đi.

Hộ pháp gần gũi với giáo chúng, xắn tay áo đánh cho họ một trận.

Các ngươi không muốn, ai nói ta muốn chứ!

Thương Lan cùng Thiên Y ước định một đời, để nàng nắm tay y kéo vào động phòng.

Trong hỉ phòng, giáo chủ không chịu lên giường cùng giáo chủ phu nhân, nói mấy ngày nữa để nàng xuống núi, sẽ không làm khổ nàng.

Giáo chủ phu nhân trong lòng có sợi dây đàn sắp đứt bị giáo chủ gảy một cái, trực tiếp nổi điên lên trói Thương Lan lại thế này thế nọ cả một đêm.

Ngoài phòng ba tên thuộc hạ nghe lén tái hết cả mặt mũi, yêu nữ Thiên Y này dám cưỡng bức giáo chủ!

Ngày hai mươi tư, hai vị giáo chủ, giáo chủ phu nhân cùng nhau mất tích.

Họ xuống núi.

Thiên Y hỏi Thương Lan, chàng ghét những ai, giờ chúng ta đi đánh bọn chúng.

Cứ thế, ngũ nhạc kiếm phái đồng thời có mấy vị trưởng môn cùng đồ đệ bị treo lên trước cửa môn phái, mặt mũi bầm dập.

Ngày hai mươi bảy, tại phố Lạc Dương

Thương Lan ngồi trên nóc nhà một phủ đệ khá cao, trên tay cầm một túi hạt sơn tra được Thiên Y tách sẵn ăn tới vui vẻ, vành tai trắng nõn của y còn cài một đóa hải đường đỏ rực, trái ngược hẳn với bộ đồ trắng tinh khiết y đang mặc.

Mấy ngày trước đột nhiên Thương Lan muốn đổi y phục trắng, Thiên Y hỏi tại sao, y hồn nhiên đáp như vậy sẽ giống như tiểu tiên nam của Y Y, ta không muốn làm đại ma đầu, Y Y sẽ không thích ta.

Sau đó bị đè xuống hôn một trận.

Hiện giờ Thiên Y đang đứng đối diện với một nam tử thanh y dáng dấp quân tử, dáng dấp quân tử nhíu mày:

"Thiên Y, muội..."

Nhưng chưa đợi hắn nói dứt câu Thiên Y đã đánh lên, võ công của nàng hiện giờ không ai có thể sánh kịp, nam tử bị đánh te tua, người ngày chính là sư huynh ngày trước nàng đổi mạng của Thương Lan để cứu hắn, hiện tại nhìn thấy liền muốn giết chết hắn, cuối cùng lại bị tiểu tiên nam trên mái nhà gọi lại.

Y thả người rơi từ trên cao xuống, Thiên Y nhẹ nhàng đỡ người ôm vào lòng, đáy mắt toàn là cưng chiều:

"Chàng muốn ta giết y sao?"

Thương Lan lắc đầu, kêu nàng thả y xuống, Thiên Y đáp ứng, tay lại vẫn không buông ra, y chỉ đành bày ra bộ mặt miễn cưỡng cho hôn một cái, mới làm cho nàng an phận lại.

Thương Lan nói với nàng, để nàng tha cho hắn, Thiên Y lạnh lẽo đi lại chỗ tên kia đang co quắp đá đá: "Mau cút ngay, để ta thấy ngươi thêm lần nào nữa, đừng mong thoát được."

Sau đó nàng ôm chặt lấy y, không nói một lời dẫn Thương Lan đi ăn tối.

Đêm đó Thiên Y quấn lấy vợ nhỏ của mình không buông, làm tới nỗi giáo chủ ma giáo suy nhược ngất xỉu trên giường mới thôi.

Sau đó bị giận dỗi hết mấy ngày.

Ngày hai mươi chín, hai người trở về núi Dao Quang.

Thương Lan nói muốn ở trong nhà của mình, Thiên Y bồi bên cạnh y.

Ngày ba mươi, trời ngớt tuyết mấy hôm bỗng dưng lại rơi, còn rơi rất nhiều.

Giáo chúng ma giáo quỳ ngoài cửa viện, hai vị hộ pháp cùng Bình đại phu không hề đứng.

Cửa viện vẫn đóng chặt.

Thiên Y nghĩ mình sẽ chống đỡ được, nhưng nàng nhận ra bản thân mình căn bản không mạnh mẽ tới như thế, nàng ôm chặt y khóc thật lâu, không để cho y gặp ai cả.

Hai hôm nay Thương Lan đã suy yếu vô cùng, không ngừng nôn ra máu, y vô lực an ủi nàng, muốn nàng đừng quá đau lòng, nhưng đã nói không nên lời.

"Ta yêu chàng." Thiên Y nức nở nói, nói rất nhiều, nàng không ngừng hôn lên khóe miệng còn vương tơ máu của y, khắp khuôn mặt đã tiều tụy vô cùng, cầu xin y đừng bỏ bỏ lại nàng.

Cuối cùng, Thương Lan vẫn rời khỏi nàng, y đi lúc xế chiều hôm đó, tuyết đã ngừng rơi, ánh dương ôm lấy thân thể y, muốn dùng sự ấm áp nhất của nhân gian này đưa tiễn y.

Thiên Y ôm thi thể của y rất lâu, tới khi chính nàng cũng không chịu nổi mà ngất đi.

Sau khi lễ tang của Thương Lan kết thúc, Thiên Y xách kiếm xuống núi, mất tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play